Hơi nước nóng bốc lên, Trần Hiệt pha cho bà Trần một tách trà hoa.
Bà Trần nhận lấy trà nhưng chưa uống, thay vào đó bà cứ nhìn anh một cách kỳ lạ.
Rồi mãi bà mới nhớ ra, ừ ha, con trai bà đã lớn từ lâu rồi.
"Con trai." Bà Trần không chắc chắn lắm hỏi: "Thực sự con...... Con thích con trai à?"
Trần Hiệt: "......"
Trần Hiệt mở tủ lấy lọ mật ong ra, thản nhiên nói: "Sáng sớm tới đây chỉ để hỏi con chuyện này thôi sao?"
"Tối hôm qua con rời bữa cơm gia đình không chào hỏi cũng không trả lời điện thoại hay tin nhắn của mẹ. Hôm nay mẹ con đặc biệt tới đây để xem con sống chết như nào rồi."
"......"
Trần Hiệt ôm mẹ nói: "Được rồi, là lỗi của con, đêm qua căn cứ mất điện, xong còn có một đứa nhỏ sợ ma với bóng tối."
Bà Trần nhướn mày: "Bạn nhỏ? Là người đã ngủ với con đêm qua hả?"
"......"
"Đừng có mà nói kiểu con chỉ coi đó là tình anh em xã hội chủ nghĩa. Từ khi hai ba tuổi con đã không ưa ngủ chung với ba và mẹ con."
"......"
Trần Hiệt điều chỉnh bình nước ấm ở nhiệt độ khoảng 40 độ C.
"Mẹ xem quá nhiều phim drama máu chó rồi."
Anh thêm một ít mật ong vào nước và khuấy từ từ bằng thìa.
"Hai đứa con trai ngủ chung giường được coi là thích đàn ông hả? Vậy nếu ba mẹ cãi nhau mẹ sang nhà bạn thân ở thì có được coi là thích phụ nữ luôn không?"
Khuôn mặt bà Trần tối đen.
Trần Hiệt vội vàng đáp: "Không cáu, không cáu. Mẹ vừa mới tiêm thẩm mỹ còn gì, tức giận rất dễ ảnh hưởng đến tác dụng."
Bà Trần trợn mắt nhìn cậu con trai nổi loạn của mình rồi nhấp một ngụm trà.
Đó cũng là lý do, hai đứa con trai ngủ trên một giường thì có làm sao chứ?
Tuy nhiên nếu là đứa con trai khác thì bà sẽ không phải suy nghĩ nhiều, nhưng bà biết rất rõ Trần Hiệt là người như thế nào.
Chưa kể anh có một thói quen sạch sẽ quá mức và không bao giờ chia sẻ đồ đạc cá nhân của mình với người khác.
Anh còn có một bí mật mà không muốn ai khác biết.
Theo bản năng mách bảo với bà Trần rằng mọi thứ không đơn giản như Trần Hiệt nói.
"Vậy thôi." Bà Trần đặt chén trà xuống, "Nhà họ Trần vẫn đang chờ con nối dõi tông đường cho nên con phải thề với mẹ rằng... Con không phải là người đồng tính."
"Con không thề được."
Trần Hiệt uể oải cau mày: "Đừng nói đồng tính, thậm chí con còn có thể yêu đương với động vật đó."
"! ! !"
Bà Trần suýt bị anh làm tức chết.
***
Khi Trần Hiệt quay lại phòng ngủ thì Giang Đề đã không còn ở đó nữa.
Anh xoay người mở cánh cửa bên cạnh, đã bị khóa.
"......"
Anh nhấc điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Giang Đề.
[Daddy Công Chúa: Thật buồn]
Đầu kia không trả lời.
Nhưng một lúc sau, cánh cửa lách cách mở ra từ bên trong.
Giang Đề mở nửa cửa, chớp lông mi chán chường nhìn Trần Hiệt.
"Dì, dì...... Mắng anh à?"
"Không."
"À ——!!" Giang Đề thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là ổn rồi."
Trần Hiệt đưa cho cậu nước mật ong cầm trên tay.
Giang Đề tự nhiên nhận lấy, đưa cốc lên miệng uống một ngụm lớn.
Trần Hiệt bỗng nhiên nói: "Mẹ tưởng đêm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó."
"Khụ! Khụ!!" Giang Đề sặc nước đỏ cả mặt, "Dì nghĩ... Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?"
Trần Hiệt lắc đầu: "Anh không biết."
"......"
Giang Đề nghi ngờ con chó lợn này đang nói dối mình nhưng cậu không có bằng chứng.
Trần Hiệt xoa đầu chàng trai, mái tóc ngốc nghếch của cậu càng trở nên lộn xộn hơn.
"Ngủ tiếp đi, buổi trưa anh gọi em dậy ăn cơm."
Nói xong anh lấy chiếc cốc rỗng quay người xuống cầu thang.
Bước được vài bậc thì Trần Hiệt dừng lại.
Thật lạ, quá kỳ lạ.
Không phải mẹ anh chỉ muốn anh phủ nhận bản thân không phải đồng tính sao? Đến anh cũng không ngờ rằng mình sẽ thốt ra lời từ chối.
Thực ra anh đang vô thức kìm nén nỗi hoảng sợ mà "nếu anh là người đồng tính" mang đến cho bà.
...... Đồng tính.
Ít ra so với con người thì tình yêu động vật dễ chấp nhận hơn nhỉ.
Trần Hiệt tự bật cười.
Đi xuống tầng một, Trần Hiệt đang định đi vào bếp thì lúc đi ngang qua phòng khách lại tình cờ nghe thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.
"Chồng à, em hỏi anh nhé, nếu con trai anh là đồng tính thì anh có chấp nhận không?"
"Em? Em chấp nhận được. Dù sao chỉ là nhà chúng ta không có người kế vị thôi, hoạ hoằn lắm thì sau chúng ta để chó nó tiếp quản công ty vậy."
Trần Hiệt đứng yên tại chỗ: ......
Anh thì coi như là nạn nhân đi, cơ mà sao còn làm khó con chó nữa.
Bà Trần tiếp tục nói chuyện huyên thuyên.
"Thật ra em cũng không có nhiều yêu cầu, bọn nó yêu nhau là tốt rồi. Nhưng vừa nãy em nhìn thấy đứa trẻ kia còn quá nhỏ, cũng thờ ơ với con trai của anh."
"Chậc chậc chậc, nhìn không ra con trai của anh lại là vũ phu đâu."
"Chó liếm."
"Gen biến dị, chắc chắn là gen biến dị."
Trần Hiệt: "......"
Anh cảm thấy việc mình tồn tại trong sổ hộ khẩu của nhà họ Trần có phần dư thừa.
Ba mẹ yêu thương nhau còn con trai là một tai nạn.
"Mẹ à?" Vẻ mặt Trần Hiệt táo bón nói: "Đừng chửi nữa, chửi nữa là mất phước đó."
Bà Trần giật mình quay lại với vẻ mặt "có vẻ" xấu hổ: "A ha, xin lỗi, mẹ vô ý để con nghe được những lời thật lòng của mẹ mình rồi."
Trần Hiệt chỉ về phía cửa: "Điều gì còn làm mẹ lưu luyến ở đây?"
"Không." Bà Trần tắt điện thoại, "Mẹ có lỗi với con nên hôm nay mẹ ở lại đây đãi con một bữa trưa ngon miệng."