Trần Hiệt lùa từng người một ra khỏi xe và gọi người trong căn cứ đưa họ lên.
Trương Hách Lượng ghét bỏ chọn người trong xe.
Giang Đề là người cư xử tốt nhất, ngủ ngon và không ồn ào chút nào.
Tuy nhiên, Trần Hiệt hất tay Trương Hách Lượng ra rồi nói: "Tôi sẽ làm."
Cửa xe vừa mở thì Trương Hách Lượng liền nhìn thấy Trần Hiệt ôm Giang Đề nghiêng người, vững vàng đi về phía biệt thự.
"......"
Trần Hiệt, tôi không thể nhận ra rằng cậu có tính cách rất bảo vệ, giống như cách cho Giang Đề ăn nữa vậy.
Time ở đằng kia say đến mức đứng không vững, không cẩn thận lăn xuống đất, đưa tay về phía Trần Hiệt lớn tiếng hét: "Anh Hiệt, em cũng muốn được ôm... Kiểu công chúa."
Triệu Bắc Nam cùng hắn lăn lộn, cười khúc khích: "Tôi thì khác, tôi, tôi muốn ôm công chúa... ôm bé Đề."
"Cậu thích đàn ông chứ gì."
"Con cẹc. Đội trưởng mới đúng."
***
Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là vòng loại trực tiếp bắt đầu.
Để cho team phục hồi, EOG đặc biệt cho họ một kỳ nghỉ.
Thật trùng hợp lại là tiết Thanh Minh.
Một ngày trước kỳ nghỉ, căn cứ trống trải.
Từ tuyển thủ chuyên nghiệp đến nhân viên cấp cao, người người về nhà thờ cúng tổ tiên và nhà nhà nghỉ phép thì đi nghỉ phép.
Giang Đề là người duy nhất không có ý định ra ngoài.
Ngày hôm đó cậu dậy sớm đứng ở cửa tiễn đồng đội ra về.
Triệu Bắc Nam cảm động lau nước mắt nói: "Bé Đề, tôi dọn mộ ở quê xong sẽ quay lại. Đừng nhớ tôi quá, bái bai."
Giang Đề dựa vào cửa ngáp vài lần: "Bye bye."
Ngay khi Triệu Bắc Nam rời đi thì Trần Hiệt, Time và Cloud cùng nhau đi xuống.
Cậu uể oải đứng thẳng người lên.
So với những đồng đội khác đang đẩy vali cồng kềnh thì Trần Hiệt chỉ vác một chiếc túi màu đen trên một vai và ôm Lộ Lộ trong tay.
Anh buông tay ra và xoa xoa mái tóc rối bù của chàng trai theo thói quen.
"Em ở nhà một mình nhớ ăn cơm đấy nhé?" Anh cảnh báo.
Cơn gắt ngủ của Giang Đề còn chưa tan, bực bội mà nhìn anh: "Ừ."
Time cười: "Cơ mà bé Đề này, cậu thật sự muốn ở lại căn cứ một mình hả? Sắp đến Thanh Minh rồi đó."
"Thanh Minh thì làm sao?"
Time đột nhiên nhìn xung quanh rồi thần bí nói: "Trong tiết Thanh Minh ý mà, đủ thứ bẩn thỉu sẽ xuất hiện đấy, cậu không sợ sao?"
"Nín."
"Ai dà, can đảm ghê gớm he."
Giang Đề không quan tâm.
Không phải cậu can đảm mà chỉ là lâu nay cậu đã quen sống một mình, cũng chưa bao giờ mê tín dị đoan.
Time lại cười một cách kỳ lạ, "Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nữa."
Ngoài trời gió thổi mạnh xen lẫn những hạt mưa khiến đầu cậu hơi lạnh.
Giang Đề mặc hoodie khoanh tay trước ngực chờ Time nói câu gì đó thú vị, giống như đang xem kịch vậy.
Time: "Căn cứ của chúng ta vốn là hung trạch, có mấy người chết rồi. Đó, sợ chưa? Đã sợ chút nào chưa?"
Cloud cũng trợn mắt nhìn Time sau đó cười với Giang Đề: "Là giả đấy, đừng nghe lời hắn."
Time làm một cử chỉ giễu cợt kéo khoá miệng bằng tay.
Cloud đẩy hắn ta ra ngoài để lại Trần Hiệt đứng đó.
Trần Hiệt đứng yên trước mặt Giang Đề, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của cậu nhưng lại do dự không muốn nói.
Đã lâu rồi nhưng anh không quên được.
Ngay từ đầu đứa nhỏ này đã không có mối quan hệ tốt với gia đình nên việc đặt câu hỏi cũng vô ích.
"Giang Tiểu Đề, anh đi đây."
"......Ừ."
Trần Hiệt quay người bước ra ngoài.
Giang Đề chăm chú nhìn bóng lưng anh, tay nhanh hơn não một bước... Kéo quai đeo ba lô của anh.
Trần Hiệt quay người lại.
Giang Đề mím môi: "Anh......"
"Sao vậy?"
Giang Đề khó chịu nhéo mũi, cảm thấy lúng túng không biết mình muốn nói gì.
Sau đó đột nhiên cậu trở nên cáu kỉnh.
"Không sao." Cậu nới lỏng những ngón tay mảnh khảnh của mình, "Không có gì, anh đi đi."
Trần Hiệt lại không nhúc nhích.
Anh nhìn Giang Đề nói: "Anh sẽ cố về sớm trong vòng ba ngày."
Giang Đề co ngón tay đút vào túi quần, đứng với tư thế lười biếng lạnh lùng nhưng cau mày trong nháy mắt lại thả lỏng.
"Ừm."
Câu trả lời của đứa nhỏ không có chút cảm xúc nào cơ mà khóe miệng Trần Hiệt lại cong lên một chút.
"Meo meo~"
Lộ Lộ trong vòng tay Trần Hiệt kêu lên.
Anh sờ đầu nó rồi đưa mèo cho Giang Đề.
Giang Đề sững sờ: "Anh không định mang đi sao?"
"Để con gái của anh cho..."
Trước khi nói hết câu thì con mèo đã bị Giang Đề quắp đi.
Sợ Trần Hiệt sẽ hối hận nên cậu đá cửa đi trốn.
Trần Hiệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa: "......"
Giang Tiểu Đề là đồ không có lương tâm mà.
***
Căn cứ của EOG quá lớn. Đây là lần đầu tiên Giang Đề chiếm một biệt thự rộng lớn sang trọng như vậy.
Cậu đứng trong phòng khách, khó mà thích ứng được với sự trống trải tĩnh lặng này.
Vì vậy, cậu đã gọi đồ ăn về rồi trốn trong phòng huấn luyện.
Cậu cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp và chơi game để tranh tài ở máy chủ quốc gia thu thập phần thưởng.
Buổi tối Giang Đề vừa ăn đồ nguội đóng sẵn vừa trò chuyện với fans.
"Tôi không hề bị ngược đãi. Tôi ăn đồ nhanh vì dì nấu ăn về nhà làm cỗ rồi."
"Đồng đội của tôi cũng đã về nhà rồi... À, giờ chỉ còn mình tôi ở trong căn cứ thôi."
[Tiết Thanh Minh mà sao cậu không về nhà?]
[Bé Đề không phải người Nam Châu sao?]
[Tào lao, anh trai tôi và cậu ấy tốt nghiệp cùng trường. Cậu ấy là người thành phố Nam Châu, trong nhà có mấy sân lận đó]
[QAQ. Hóa ra bé Đề là thiếu gia, đẹp trai còn giàu có, càng yêu nhiều hơn~]
Giang Đề lạnh lùng bỏ qua chủ đề này và di chuyển ngón tay của mình để chặn một vài kẻ gây rối.
Mí mắt rũ xuống, cậu lại thấy một mưa đạn khác.
[Cậu không về nhà mình cũng không về nhà chồng sao?]
[Nói tào lao thật, rõ ràng là về nhà vợ mới đúng]
[Điều gì khiến mấy người cảm thấy Hiệt Thần của tôi là 0?]
[Mấy con mẹ hủ bớt delulu lại. Pray và Wither chỉ là anh em thôi, ok? Họ nói đùa chứ đừng có coi đó là nghiêm túc dùm!]
[Bé Đề con nói đi. Con có phải công không?]
Giang Đề: "......"
Cậu giả vờ như không nhìn thấy, quay lại game và bắt đầu xem qua danh sách bạn bè của mình.
Về nhà sớm mà? Sao vẫn chưa onl?
Khoé môi nhếch lên của Giang Đề trong giây lát liền hạ xuống.
Con chó lợn này, anh đã đánh mất cơ hội để tôi chủ động duo với anh. Anh sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.
Một mình Giang Đề bước vào bảng xếp hạng và tiếp tục thi đấu ở máy chủ quốc gia.
Ở máy chủ quốc gia nên việc chơi từ mức điểm thấp là rất dễ dàng. Khi vào sever này việc xếp đội sẽ trở nên khó khăn hơn, khả năng gặp phải các anh tài qua đường tương tự là rất cao.
Giang Đề đánh liên tiếp hai ván đều chơi với người qua đường cùng danh sách trong sever quốc nội.
Người đó đi Mid, trong ván thứ hai thì hắn đã đề nghị chơi SP.
Ngay khi bước vào trận, người đó đã nói: [Người anh em, có nhớ tôi không?]
Giang Đề không trả lời.
Người đó lải nhải tiếp: [Thật sự không nhớ tôi à?]
[Sao cậu có thể quên tôi được chứ?]
[Năm ấy hoa mai nở rộ, gió thổi vi vu, cậu là 001 còn tôi là 002, chúng ta đã song kiếm hợp bích bên nhau, cậu quên rồi ư?]
Dưới hàng mưa đạn đầy dấu chấm hỏi, bàn tay trên phím của Giang Đề dừng lại.
Với một cái cau mày, cậu trả lời "Hmm."
Sau đó cậu chặn tin nhắn của người này.
Hết ván game, tâm trạng Giang Đề bực bội offline và tải đại đại một trò về để chơi.
Nguyên tắc của trò chơi là vượt qua các cấp độ. Thắng hoặc thua đều có thể mở hộp kho báu.
Giang Đề đã thành công vượt qua ba cấp độ đầu tiên.
Khi cậu sắp vượt qua cấp bốn thì một tia sét đáng sợ đột nhiên đánh xuống bầu trời đêm bên ngoài.
Ngay sau đó, sấm sét ầm ầm vang lên.
Không lâu sau, gió lại thổi mạnh và mưa to.
Với một cái run tay, nhân vật nhỏ đang vượt cấp đã chết.
Giang Đề thấy ồn ào nên đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Hai phút sau cậu quay lại chỗ ngồi, nhìn vào màn hình máy tính mà sắc mặt tái nhợt ngã khỏi ghế.
Mưa đạn cũng đang than khóc.
[Tắt nó đi, tắt nó đi!]
[Á á á á á, mẹ nó sợ đái]
[Bé Đề, con thật tàn nhẫn QAQ]
Mẹ nó, cậu không vượt cấp thành công nên khi mở rương kho báu xuất hiện một cái mặt quỷ đầy âm khí.
Giang Đề đứng dậy từ trên mặt đất, nhắm mắt đóng tab lại.
Cậu bấm chuột trượt vài lần nhưng không bấm được. Đột nhiên bụp một tiếng, đèn trên đầu vụt tắt.
Màn hình máy tính cũng đen xì.
Ngoài cửa sổ vẫn có tia chớp lóe lên, xẹt qua bầu trời làm thế giới bên ngoài bỗng sáng sủa như ban ngày.
Giang Đề vẫn ngồi nguyên tư thế không nhúc nhích, trong đầu cậu vang lên câu mà Time nói lúc sáng.
"Căn cứ của chúng ta vốn là hung trạch, có mấy người chết rồi. Đó, sợ chưa? Đã sợ chút nào chưa?"
Phòng huấn luyện được nối với áp chính của phòng điện tử, Giang Đề biết nếu ở đây mất điện đồng nghĩa với việc toàn bộ căn cứ không có điện.
Cậu cứng ngắc cầm điện thoại nhìn lượng pin: 23%
Vẫn có thể dùng.
Không cần suy nghĩ, cậu theo bản năng bấm số của Trần Hiệt.
Trần Hiệt bắt máy rất chậm, xung quanh còn ồn ào: "Alo?"
"Alo, Giang Đề?"
"...... Mất điện." Giang Đề đội mũ ngồi cuộn tròn trên ghế, "Phải làm sao đây?"
Giang Đề đã quen với việc tự lập, trong trí nhớ của cậu chưa bao giờ nói ra từ "phải làm sao".
Giọng nói yếu ớt và hô hấp hơi nhanh.
Bên kia điện thoại một hồi lâu Trần Hiệt không trả lời, nhưng rõ ràng xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.
Có lẽ anh đã vội vã ra khỏi đám đông.
"Đừng sợ, khả năng áp chính có vấn đề, anh sẽ gọi người đến sửa."
Trần Hiệt dừng lại rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Nhanh lắm."
Giang Đề im lặng một lúc lâu, hơi thở dần bình tĩnh lại: "...... Được."
"Đừng tắt máy cho đến khi có người tới."
"Nhưng......" Giang Đề thấy ý tưởng của Trần Hiệt rất hấp dẫn nhưng lại do dự, "Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi."
Trần Hiệt im lặng và nói, "Vậy thì nhắn tin với anh trên WeChat."
Cuối cùng Giang Đề cũng thay đổi tư thế, nói: "Được."
***
Giang Đề đang đợi nên thời gian rảnh rỗi lên trò chuyện với Trần Hiệt.
Thế là cậu biết rằng anh đang tham dự một bữa tiệc gia đình.
Khi đang trò chuyện thì thông báo kêu pin điện thoại sắp hết nhảy ra.
Lòng Giang Đề trầm xuống.
Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
"Lộ Lộ?"
Đành phải như vậy, Giang Đề sử dụng chút pin còn lại, bật chức năng flash và bước ra khỏi phòng huấn luyện.
Biệt thự quá lớn, rất khó để tìm được một con mèo.
May mắn là chỉ có một vài nơi mà Lộ Lộ yêu thích nhất, cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy nó trong nhà bếp.
Khi Giang Đề đến, Lộ Lộ đang nằm trên tủ ăn vụng cá khô.
Khi nhìn thấy ba, nó lấy chân che mặt tỏ ra xấu hổ ngượng ngùng.
Giang Đề thở phào nhẹ nhõm, cậu trách Trần Hiệt suốt ngày chỉ cho con gái ăn một miếng cá khô.
"Lộ Lộ, đến đây với ba nào."
"Meo meo~"
Lộ Lộ nhảy dựng lên đáp vào vòng tay của Giang Đề.
Ôm con gái trong tay, Giang Đề không còn cảm xúc tiêu cực nào nữa, chỉ đơn giản tắt đèn pin đi.
Một tia sét khác lóe lên trên bầu trời, thắp sáng toàn bộ căn bếp.
Giang Đề đang hôn đầu mèo.
Ngay lúc đó, máu toàn thân chảy ngược, cậu như cảm nhận được điều gì đó vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong một khoảnh khắc mà trái tim cậu đột nhiên co rút lại, đồng tử giãn ra vì sợ hãi.
Cậu nhìn thấy một khuôn mặt người dán trên cửa kính.
"Choang ——!!"
Một chiếc cốc bị rơi vỡ.
Khuôn mặt lập tức biến mất nhưng ngoài cửa sổ vẫn còn một tia sáng quỷ dị.
Giang Đề ôm lấy con mèo, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất, trong đầu tràn ngập những chuyện đó.
Tiết Thanh Minh.
Hung trạch.
Mất điện.
Ma trơi......
Nhịp tim bất thường tràn ngập màng nhĩ, trán cậu đổ mồ hôi đầm đìa.
Lộ Lộ nằm trên vai Giang Đề meow một tiếng nhìn chăm chú về phía sau, không nhúc nhích.
Cứ như thể nó cảm nhận được thứ gì đó đang tiến về phía họ.
"Két két-"
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Lưng Giang Đề cứng đờ, một luồng khí lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân đến.
Đồng tử giãn ra, tay tự phản xạ chạm vào thứ gì đó.
Rất gần.
Nó đang đến gần hơn.
Cánh cửa bếp cọt kẹt được đẩy nhẹ ra.
Sau đó, một đôi tay vươn về phía Giang Đề.
Giang Đề nhắm mắt giơ chai nước lên đập mạnh tới.
Không có điện nên nhà bếp tối đen như mực.
Người đàn ông cảm nhận được đòn tấn công không chỉ né tránh mà còn nắm lấy cổ tay gầy gò của Giang Đề.
Chai nước rơi xuống đất với một âm thanh vụn vỡ.
"Giang Đề?" Người đến thì thầm.
Bây giờ trạng thái Giang Đề không được bình thường, hoàn toàn không nhận ra giọng nói của đối phương, chỉ muốn đánh chết người ta.
Đấm và đá vẫn chưa đủ vì người đàn ông này cao và khỏe hơn cậu, hơn nữa trên người đó còn có một ít võ thuật.
Cho nên cậu tình cờ chạm vào con dao trái cây trên bàn bếp.
"A——!"
Sau tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông, cơ thể của Giang Đề bị một lực mạnh đẩy vào tường.
"Giang Đề, là anh mà, Trần Hiệt đây."
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•Không có gì chỉ là truyện nhắc đến mấy nhúm tóc đỏ đỏ của bé nó làm nhớ đến Đậu Đậu :VV