Tây Song Trúc

Chương 84: [Tiểu kịch trường 2] – Tiểu Trúc Tử – Câu chuyện đêm khuya



Năm nào đó tháng nào đó, tại Ngẫu Hoa tiểu uyển, lúc nửa đêm

Lục Lam (giật mình): Bốn đứa! Nhà Nhị thúc đã có bốn đứa rồi!

Lục Huyên (ngủ khò khò):…

Lục Lam (đẩy): Đứng lên! Đứng lên cho tỷ!

Lục Huyên (nửa mê nửa tỉnh): … Tỷ tỷ?

Lục Lam (giơ tay): Bốp!

Lục Huyên:... Hu huuu

Lục Lâm (mặt đầy mông lung): Hai người làm gì đấy?

Lục Lam (trạng thái nghiêm túc): Ca ca, muội đã tính, nhà Nhị thúc có bốn đứa!

Lục Lâm (mờ mịt): Đúng, bốn đứa.

Lục Lam (càng nghiêm túc): Nhưng nhà chúng ta chỉ có ba!

Lục Lâm (không biết làm sao): Có gì kì lạ à? Chúng ta là từng người một ra đời, bọn họ là được sinh từng ổ từng ổ.

Lục Lam (tức giận): Dựa vào cái gì?! Chúng ta cũng phải được sinh ra từng ổ từng ổ!

Lục Lâm: Muội muốn mệt chết cha Trúc Tử sao?

Lục Lam (rụt): Không muốn...

Lục Huyên (khóc): Không muốn!!

Lục Lâm (ngả đầu ngủ): Không muốn thì ngoan ngoãn ngủ đi.

Lục Lam (nhỏ giọng): Nhưng mà… còn kém một cây!

Lục Huyên (lớn tiếng): Kém một cây!

Lục Lâm (hé mắt ngạc nhiên): Tiểu Huyên, đệ đếm đấy à?

Lục Huyên (biết điều lắc đầu): Không biết đếm!

Lục Lâm: Vậy sao đệ biết kém một cây?

Lục Huyên (chỉ Lục Lam): Tỷ nói.

Lục Lam (chỉ mình): Muội nói đấy!

Lục Lâm (nằm xong): …

Lục Lam (vén chăn): Ca ca, cha Trúc Tử sinh thêm lần nữa, chúng ta sẽ đông như nhà Nhị thúc vậy!

Lục Lâm (cắm đầu ngủ): Nhà Nhị thúc mà sinh lần nữa, tức là tám đứa.

Lục Lam (cắn ngón tay): Đứng vậy, nhà chúng ta sinh không được…

Lục Huyên (cắn ngón tay): Ừ ừ, nhà chúng ta sinh không được…

Lục Lam (cắn ngón thứ hai): Vậy chúng ta làm thế nào?

Lục Lâm (ngồi dậy): Tiểu Lam, muội rốt cục muốn làm gì gì?

Lục Lam (nghiêm túc): Ca ca, ba đấu với bốn, chúng ta thiếu một người, đánh không lại bọn họ!

Lục Huyên (nghiêm túc): Đánh không thắng!

Lục Lâm (trợn mắt há mồm): …

Lục Lam (nghiêm túc): Đánh không thắng sẽ chết rất thảm!

Lục Huyên: Hu hu hu….

Lục Lâm (ngửa mặt nhìn trời): Đánh thắng cũng sẽ bị phụ thân đại nhân treo ngược lên cho ăn roi đấy!

Lục Huyên: Hu huuuu!

Lục Lam (che miệng): Đừng khóc, gọi cha dậy bây giờ!

Lục Lâm: Không đâu, bọn họ tối nay có hoạt động, chắc là giờ ngủ say lắm.

Lục Lam (tò mò): Hoạt động gì cơ?

Lục Lâm (cực kỳ lúng túng): … Tính, tính toán sổ sách!

Lục Lam ( gật đầu một cái): À ~

Lục Lâm (trong đầu nghĩ ra một kế): Tiểu Lam, ta cho muội một đề Toán, tổng cộng bốn con mèo nhà Nhị thúc, cộng lại là mấy tuổi?

Lục Lam (xòe ngón tay): Một, hai, một, hai, một… Hai, ba, bốn, một, hai…

Lục Lâm Ông trời của ta.

Lục Lam (hô to): Tám tuổi!

Lục Huyên (bắt chước kêu): Tám tuổi!

Lục Lâm: Vậy ca ca mấy tuổi?

Lục Lam (xòe ngón tay): Một, hai, ba, bốn… Bốn, năm, sáu, bảy...

Lục Lâm: Ôi trời ạ.

Lục Lam (kêu lên): Ca ca chín tuổi!

Lục Huyên (vẻ mặt tự hào): Ca ca chín tuổi!

Lục Lâm (hướng dẫn từng bước): Một mình ta còn lớn hơn bốn con mèo nhà bọn họ cộng lại, còn đánh không thắng bọn họ sao?

Lục Lam: …

Lục Huyên: … Tỷ tỷ, hình như là như vậy…

Lục Lam: Hình như là như vậy?

Lục Huyên (mạnh mẽ gật đầu): Chính là như vậy!

Lục Lam (mừng rỡ): Hóa ra là vậy!

Lục Lâm (vô lực): Bây giờ có thể an tâm ngủ chưa?

Lục Lam (vui sướng vạn phần): Ca ca, vậy chúng ta chạy ra ngoài tìm bọn họ đánh một trận chứ?!

Lục Lâm (ngã ngửa): Ông trời của ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.