Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 90: Tùy tùng theo hầu




Nhạc mỉm cười, như đã có chủ ý từ trước nên khi nghe Lân nói, Nhạc quay sang nhìn Phạm Văn Tham
''Việc này, ta thấy đệ đi là thích hợp nhất''

''Trại chủ đã tin tưởng ủy thác thì mạc tướng sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành, không phụ sự kỳ vọng của trại chủ'' Tham chắp tay nói

Các tướng lĩnh khác nhiều người muốn phải đối nhưng thấy trại chủ dường như đã suy tính việc này từ trước nên đành im lặng.
Nghị sự kết thúc, Lân cùng Tú trở về lại doanh trại, vừa uống rượu vừa kể lại tình hình trận chiến.

Hai ngày sau, một đoàn người ngựa mang theo rất nhiều tài bảo, vàng lụa xuất phát lên đường tiến về phía bắc Hội An.
''Đại ca, chuyến đi này liệu có hung hiểm gì không''

Lân giật mình với cách xưng hô này của Tham [tên tiểu tử này sao lại gọi ta là đại ca luôn rồi, trước nay hắn ta chỉ gọi mình là huynh hoặc đô đốc, giờ lại theo đám người Đình Tú mà gọi là đại ca]

Lân nhỏ giọng nói: ''Tham đô đốc sao lại xưng hô như vậy, nếu để truyền ra ngoài thì không hay''

''Qua trận chiến vừa rồi, quả thật đệ rất khâm phục huynh, ngày trước đệ thấy các tướng lĩnh, đội trưởng đều gọi huynh là đại ca, lúc đó đệ chỉ nghĩ vì huynh lớn tuổi hơn cả, lại là chỉ huy nên mọi người mới gọi như vậy. Nhưng dần dà đệ mới biết, tiếng gọi đại ca còn xuất phát từ sự khâm phục, từ cách huynh đối đãi với mọi người như những người thân trong gia đình. Nếu huynh không chê bai thì đệ xin mạn phép được gọi huynh là đại ca''

Lân cười ha hả: ''Tham đô đốc quá đề cao ta rồi, muốn gọi ta là đại ca thì vẫn được, chỉ là sau này đô đốc đừng có hối hận''

Phạm Văn Tham mỉm cười nói tiếp: ''Sẽ không có chuyện hối hận đâu, lúc đi Nhạc trại chủ có dặn dò đệ, nếu có việc gì khó quyết định cứ hỏi ý kiến của đại ca mà quyết, khi nào về rồi bẩm báo lại sau, không cần phải gửi thư về hỏi ý kiến trại chủ. Lần này đại ca không lấy danh đô đốc, đường đường chính chính yết kiến quận Việp mà phải đóng giả làm một tỳ tướng là có ý gì?''

Lân ngước nhìn trời, trầm ngâm một lúc rồi nói: ''Ta muốn bái phỏng một viên quan nhỏ của quận Việp. Chúng ta còn một ngày đường nữa là đến Hội An, cách xưng hô cũng nên theo đúng quy cũ để người ngoài không phải nghi hoặc''

''Vâng, đại ca''

Sau khi đến gần nơi đóng quân của Hoàng Ngũ Phúc, đoàn người do Tham dẫn đầu đến một dịch trạm để nghỉ ngơi, do chiến loạn nên dịch trạm này đã bị bỏ hoang, không có người canh gác. Một vài người dân khi thấy bính lính tiến vào thì vội vàng thu gom đồ đạc rời đi. Ổn định chỗ nghỉ ngơi, Tham cho người gửi một phong thư bái phỏng do Nhạc viết đến doanh trại của quân Trịnh.

Sáng hôm sau, Tham dẫn đoàn người đến doanh trại quân Trịnh. Một viên quan Tư thừa ra tiếp đón.

''Tại hạ là Nguyễn Hữu Chỉnh, đang giữ chức tư thừa, quận Việp đại nhân sai ta ra đón các vị. Tất cả những người nào mang theo binh khí, cảm phiền để lại nơi này, ta sẽ dẫn các vị vào yết kiến với quận công, ngài ấy đang chờ các vị ở sảnh lớn''

Bước vào trong sảnh đường, Tham nhìn thấy Hoàng Ngũ Phúc đang ngồi trên cao, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
''Thảo dân thay mặt trại chủ nghĩa quân Tây Sơn tham kiến quận Việp đại nhân''

Hoàng Ngũ Phúc phất tay: ''Đứng lên đi, ta đã đọc qua thư của trại chủ các ngươi, nếu đã có lòng quy thuận triều đình thì ta cũng rất lấy làm vui mừng. Biết bỏ tối mà theo sáng là điều rất tốt. Nhưng các ngươi cũng phải cho ta thấy được thành ý của mình''.

Tham đứng dậy, chắp tay kính cẩn: ''Bẩm quận Việp đại nhân, thảo dân thay mặt trại chủ đến đây chính là để bài tỏ rõ việc ấy. Nếu như triều đình chấp nhận thu nhận nghĩa quân, thì trại chủ của bọn thảo dân sẽ vì triều đình mà ra sức, tình nguyện làm quân tiên phong đi đánh dẹp phía nam. Để bài tỏ thành ý chân thành, trại chủ còn lệnh cho các tướng lĩnh ở phủ Quãng Nghĩa, thành Quy Nhơn mở rộng cửa chờ đón quân triều đình đến tiếp quản''.

Hoàng Ngũ Phúc nói: ''Nạp đất Quãng Nghĩa và Quy Nhơn à? Ta sẽ nhanh chóng cắt cử người đi xác thực việc này''

Tham làm ra vẻ vui mừng tiếp lời: ''Thưa quận công, ngài nói như vậy là đã chập nhận cho nghĩa quân Tây Sơn được quy thuận''

Phúc dùng ánh mắt sắc bén quan sát Tham một lượt rồi mới lên tiếng đáp ''Việc này ta không thể quyết, phải chờ thông qua ý của Thánh Tổ Quận Vương (Trịnh Sâm) mới biết được''.

Tham sắc mặt trở lại nghiêm túc, kính cẩn: ''Thưa quận công, trại chủ bọn thảo dân biết rằng quân lực Tây Sơn không sánh kịp với đại quân của triều đình. Bọn thảo dân nổi dậy chống triều đình nhà Nguyễn là để mong có cuộc sống tốt hơn, chứ không hề có ý định phản loạn, nay đại quân triều đình đã từng bước đánh đuổi nhà Nguyễn, hịch truyền khắp nơi, thay trời hành đạo, việc ấy thuận theo lòng dân, cho nên nghĩa quân quy thuận là điều nên làm''.

''Vậy à? Ngươi nói có lý lẽ. Ta sẽ xem xét yêu cầu của trại chủ ngươi. Nhưng nhớ, không có điều gì lợi mà có thể dễ dàng đạt được''.

Tham cúi người thật sâu: ''Thảo dân có mang theo những món quà nhỏ này, là biểu tượng cho lòng thành kính và lòng tri ân từ trại chủ của thảo dân. Xin quận công chấp nhận''.

Tiếp đó, Tham cho người chuyển vào tất cả vàng, lụa, châu báu trình lên cho Hoàng Ngũ Phúc xem. Vàng, ngọc được phô bài sáng lóa cả sảnh đường.

Hoàng Ngũ Phúc nhìn vào số vàng lụa, ngọc ngà, châu báu trong các rương, gật gù mỉm cười.

Tuy vẻ mặt quận Việp rất vui mừng hài lòng, nhưng ngoài miệng thì nói: ''Không cần phải làm quá như vậy. Điều quan trọng hơn là tấm lòng quy thuận, sự trung thành với triều đình. Vàng lụa không thể thay thế được lòng trung thành và lòng tin''.

''Thưa quận công, trại chủ của thảo dân chỉ muốn thể hiện sự nghiêm túc và mong muốn một mối quan hệ. Bọn thảo dân hiểu rằng quận công là người quyền cao chức trọng, được chúa tin yêu hết mực, chỉ cần một lời nói của ngài thì việc quân Tây Sơn quy thuận ắt sẽ được chúa ưng thuận ngay''

Phúc nghiên người, đưa tay chống cằm: ''Thành ý của các ngươi quả nhiên không nhỏ. Vừa nạp đất, vừa đem đến tài bảo để làm ta hài lòng. Nếu như ta còn làm khó dễ thì đúng là không phải đạo. Ta sẽ lập tức dâng biểu về kinh thành, xin chúa cho các ngươi được quy thuận ''.

Lúc này Tham vội vàng quỳ xuống mà vái lạy: ''Đa tạ quận Việp đại nhân đã mở lòng khoan dung. Bọn thảo dân sẽ dốc hết sức mình để báo đáp ơn tri ngộ này của quận công''

''Người đâu, nhanh chuẩn bị tiệc rượu'' Hoàng Ngũ Phúc ra lệnh.

Sau đó mọi người trong sảnh đường cùng dời bước sang nơi tổ chức yến tiệc. Lân để ý thấy bên cạnh quận Việp có một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo khôi ngô, chỉ cần quận Việp ra hiệu là người này hiểu ý làm ngay. Lân đoán chắc rằng kẻ này chính là Nguyễn Hữu Chỉnh, nên trong buổi tiệc Lân tìm cách tiếp cận, hẹn khi tan tiệc sẽ đến nơi bái phỏng. Chỉnh là người khoáng đạt, thích kết giao nên đã ưng thuận ngay. Buổi tiệc kết thúc, Lân liền cho người mang theo một rương vàng đến nơi ở của Chỉnh.

''Đây là chút quà nhỏ, xin tư thừa đại nhân thu nhận''

Nhìn thấy cả một rương vàng, Chỉnh có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên: "Đây là chủ ý của chỉ huy ngươi à, ta chỉ là một viên quan nhỏ theo hầu giấy bút cho quận Việp, chẳng phải đại nhân gì cả, vì đâu mà các ngươi lại muốn lấy lòng ta. Phải chăng các ngươi đang tìm lầm người''

Ngoài miệng thì nói thế nhưng vàng đến tay thì có ai lại chê, Chỉnh liền cho người mang rương vàng cất đi.
Lân chắp tay nói: ''Tư thừa đại nhân quả thật anh minh, chỉ liếc nhìn là biết ngay đây chủ ý của đô đốc đại nhân ta, người căn dặn thảo dân rất kỹ, phải đích thân trao tận tay cho đại nhân, chuyện này không lầm đâu''

Chỉnh cười nói: ''Ta chỉ kẻ hầu nho nhỏ, xưng hô như thế nếu để người ngoài nghe được thì chắc cười đến rụng răng. Nói đi, chủ của ngươi muốn ta giúp việc gì, nhưng ta nói trước, nếu là việc lớn thì ta không giúp được''

Lân nhẹ giọng nói: ''Tham đô đốc chỉ muốn kết giao với đại…à với Chỉnh tư thừa mà thôi, Chỉnh tư thừa là bậc anh tài sớm muộn gì cũng sẽ như chim bằng vỗ cánh bay cao''

Nghe xong lời này, nét mặt Chỉnh khẽ biến, nhưng trong lòng tự nhủ [có lẽ chỉ là trùng hợp, tên này làm sao có thể biết được chuyện nhà của ta]. Đang định lên tiếng thì có lính thân vệ đi đến

''Đại tướng quân cho mời, nhanh đi theo ta''

Lân chắp tay với Chỉnh: ''Thảo dân xin phép được cáo lui''

Vừa tính rời đi thì tên lính kia ngăn lại,
''Đại tướng quân cho gọi là ngươi chứ không phải Chỉnh tư thừa. Cảm phiền ngươi đi theo ta một chuyến''.

Cả Lân và Chỉnh đều ngớ người ra, không hiểu đây là chuyện gì, nhưng đã là lệnh của quận Việp thì không thể làm trái. Lân đành phải theo tên lính đi đến nơi ở của quận Việp.

Qua mấy vòng lính canh gác mới tới được nơi ở của quận Việp. Bước vào trong, Lân nhìn thấy bên cạnh Hoàng Ngũ Phúc là hai tướng lĩnh Đình Đống và Đình Thể đứng hầu. Nhìn thấy người đã được đưa đến, quận Việp lên tiếng:
''Hai ngươi lui ra cả đi, để ta một mình nói chuyện với tên này''

Đình Thể nghe thấy vậy thì vội vàng nói: ''Đại tướng quân, chuyện này không thể được, ngộ nhỡ có gì nguy hiểm thì bọn thuộc hạ biết làm thế nào''
Quận Việp khoát tay: ''Đây là mệnh lệnh''

Cả hai người đều không muốn rời đi nhưng quận Việp đã quyết ý thì không thể làm trái được, đành phải lui ra.
''Ngươi không phải giả vờ nữa, đô đốc chỉ huy quân Tây Sơn, Phan…Văn… Lân''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.