Sáng hôm sau Lân mời các vị tướng lĩnh và Nhạc tới bãi tập luyện bắn súng. Mục đích của ngày hôm nay là để các tướng lĩnh thấy được súng gỗ vẫn có thể bắn như súng gang, còn cho mọi người thấy qua cách đánh du kích, công sự bảo vệ khi tác chiến.
Đợi cho tất cả đã yên vị, Lân đánh một hồi trống gấp, lập tức đội quân du kích do Hòa chỉ huy liền tập hợp nhanh chóng. Lân phất cờ ra hiệu cho Hòa lấy súng gỗ ra nhắm bắn. Tuy rằng loại súng ở thời này có độ chính xác không cao, viên đạn khi bắn đi có quỹ đạo không đúng như dự kiến nhưng nếu là cao thủ bắn súng, am hiểu về súng thì vẫn có thể bắn trúng mục tiêu với xác xuất cao. Nhạc và mọi người thì chủ yếu là xem việc súng này có bắn được hay không thôi, còn chính xác thì không kỳ vọng cao. Trên chiến trường, khi xông trận thì đội ngũ đông đúc, chỉ cần bắn được, sát thương mạnh là có thể giết được địch nhân, kiểu như đạn bay loạn xạ, đứa nào xui thì về chầu ông bà.
Dù là chỉ thử nghiệm bắn, nhưng Lân vẫn rất nghiêm túc, thực hiện bắn theo đội hình đội ngũ. Bốn người xếp thành một hàng trước sau. Hòa sẽ nhồi thuốc bắn trước, sau đó lui về cho người sau bắn, luân phiên như vậy qua bốn lượt. Tốc độ bắn không bị ngừng nhịp, thao tác thuần thục, nhanh, chuẩn.
Khi đội ngũ bắn xong lui về chỉnh tề thì Nhạc vỗ tay cười lớn:
''Hay, hay, hay lắm, quả nhiên là dùng được, hahaha''
Những tướng lĩnh có mặt cũng gật gù kinh ngạc. Chưa kể đến việc súng kia có thể dùng mà cách quản lý kỷ luật của đội quân này kỳ thật rất chuẩn chỉnh. Từ động tác bước đi, tiến lui, xoay trái, xoay phải đều rất đẹp mắt, nhanh gọn. Có kẻ tự thẹn mình không bằng chỉ thầm thán phục. Còn kẻ cao ngạo không phục thì châm biếm
''Nhìn thì đẹp mắt chứ có dùng được không, chiến trường chủ yếu là làm sao giết được địch, chứ bày vẽ đẹp mắt thì chưa kịp bắn địch đã bị giết chết''
Người bên cạnh đưa tay lên miệng ra hiệu cho người kia im lặng.
Lân ra hiệu cho người mang súng dâng lên cho Nhạc xem qua. Nhạc gật gù hài lòng
''Uhm…rất chắc chắc, loại gỗ này rất cứng, kèm theo việc dây sắt gia cố bên ngoài thì độ chắc chắn không thua gì các loại súng gang, đồng''
Quan sát tỉ mĩ, sờ mó đủ kiểu con đà điểu xong thì Nhạc cũng muốn bắn thử, tự tay mình nhồi thuốc, lắp đạn. Tiếng súng nổ giòn tan làm cho Nhạc rất thích chí. Trong số các tướng lĩnh phản đối, dè bỉu hôm trước thì không ít người muốn che đi cái mặt của mình vì xấu hổ.
Sau màn thử súng, Lân bắt đầu cho tiến hành cho đội du kích tiến hành lối đánh du kích. Một bên sẽ trang bị giáp nhẹ, mũ trụ, di chuyển theo đường công sự được đào, bên còn lại là người rơm được mặc áo của binh lính, dàn hàng ngang, trang bị cung tên nhẹ, mũi tên không có đầu để không gây ra sát thương cho binh lính diễn tập. Cánh cung và tên được lắp cố định phía trước người rơm, nối ra sau bằng sợi dây, người điều khiển chỉ cần cắt dây là có thể bắn đi. Đây là hình thức diễn tập nên làm có chút thô sơ, chỉ cần cho người xem hiểu được dụng ý của cách đánh du kích là được.
Một tiếng kèn được thổi lên, tất cả binh lính liền vào vị trí của mình, tiến hàng di chuyển theo công sự. Phía bên người rơm cho người cắt dây, tên bắn đi ào ào nhưng đều không trúng được các bình lính ở dưới công sự. Đội trưởng ra hiệu bắn thì các binh lính phía dưới đưa đầu súng lên trên ngắm bắn, liên tục luôn phiên nhau, sau đó tiến hành chạy chỗ. Đường công sự được đào ngoằn ngoèo, uốn lượn nhưng các binh lính di chuyển rất theo trật tự và linh hoạt. Các đội phối hợp nhau nhịp nhàng theo hiệu lệnh của chỉ huy.
Ngoài công sự ra, Lân còn cho dựng các vật che chắn, gò đất… mô phỏng theo địa hình của vùng núi đồi, rừng cây. Binh lính tận dụng tối đa địa hình, địa thế để bắn tỉa, mỗi nhóm 3 đến 4 người.
Lân tiến tới chỗ ngồi của Nhạc và các vị tưởng lĩnh giải thích thêm.
''Trong chiến thuật này có bốn nguyên tắc cơ bản đó là:
Giữ quyền chủ động.
Hết sức nhanh chóng.
Bao giờ cũng giữ thế công.
Phải có kế hoạch thích hợp và chu đáo.
Về phương thức chiến đấu hiệu quả có bốn điều:
Tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu, náo phía đông, đánh phía tây.
Tránh trận gay go, không chết sống giữ đất.
Hóa chỉnh vi linh (phân tán), hóa tinh vi chỉnh (tập trung).
Lấy tĩnh chế động, lấy nhàn đánh nhọc
Ngoài ra, chiến thuật này dùng để chặn đánh các đường tiếp tế, kho lương hay quấy nhiễu địch đều rất hiệu quả''.
Buổi diễn tập kết thúc, một đội binh lính được cử ra vác những người rơm kia đến trước mặt Nhạc và các tướng lĩnh. Mọi người chăm chú nhìn, quần áo của những người rơm này bị bắn cho thủng lỗ chỗ, nếu như đây là người thật thì có lẽ khó mà sống được.
Một số người chê trách khi nãy, bây giờ không còn dám lên tiếng nữa. Có người nhẹ giọng nói:
''Không phải chỉ nhìn cho đẹp thôi đâu, ông có thấy đám binh lính này động tác dứt khoát, kỷ luật răm rắm không, nếu như quân của ông đối đầu thì e là chưa kịp xông tới đã bị bắn cho thành tổ ong, ha há ha ha''
Người kia nghe nói thế thì sắc mặt trở nên khó coi, liếc mắt nhìn người kia như muốn nói:
''Ông im miệng cho tôi nhờ'' (còn theo ngôn ngữ hiện đại thì là: thôi thôi ông im mẹ mồm dùm tui cái)
Nhạc sau khi xem qua thì nét mặt càng thêm kinh hỷ, vội lớn tiếng nói:
''Tất cả những người diễn tập ở đây đều sẽ được trọng thưởng, từ hôm nay chiến thuật này sẽ được thêm vào luyện tập cho toàn quân''
Nhạc quay sang nói với Lân: ''Đô đốc quả nhiên là người tài, có thể nghĩ ra cách đánh hay đến vậy, với lối đánh này chúng ta có thể phòng thủ, lại vừa có thể dùng số ít người mà tiêu hao sinh lực của quân địch, diệu…thật là diệu…''
Lân chắp tay: ''Đa tạ trại chủ đã khen ngợi''. Trong lòng thì thầm nghĩ [Ủa rồi tiền thưởng của ta đâu, này…đại ca…hứa thưởng cho binh sĩ sao không nhắc gì tới ta, dù biết ta có chút giàu nhưng ta đâu có chê tiền đâu…hic hic]
''Tất cả nghe lệnh, nhanh chóng tập hợp binh mã, hai ngày sau chúng ta sẽ lên đường tiến đánh Trà Sơn. Nguyễn Văn Thuật sẽ ở lại hỗ trợ cho tham tán Trần Huy Đống chế tạo súng gỗ''
Mọi người chắp tay, quỳ xuống đồng thanh đáp:
''Tuân lệnh trại chủ''
Đợi cho tất cả đã rời đi, Tú mới đến gần Lân hỏi:
''Đại ca, lần này chúng ta đi đánh Trà Sơn, huynh có kế sách gì mới lạ không''
Nhiều lần kề vai chiến đấu, Tú vẫn thường thấy Lân chuẩn bị kỹ càng rồi mới cho quân xuất chiến, nhiều lúc phải tới khi đánh xong mới hiểu được dụng ý nên lần này Tú tò mò muốn biết đại ca sẽ có kế lạ gì.
Lân mỉm cười: ''Không có kế sách gì lạ cả, chúng ta lần này đi cũng có thể nói là trợ chiến mà thôi, chủ lực vẫn là cánh quân của Nhạc trại chủ. Bọn quan quân triều đình sau mấy phen đại bại thì tâm lý cũng trở nên hoang mang, sĩ khí suy giảm trầm trọng. Nhạc trại chủ chỉ cần kéo quân đến là chúng sẽ bỏ chạy tan tác. Nhiệm vụ chính của chúng ta là cố gắng vây bắt cho được những người trong hoàng tộc để lấy đó làm uy hiếp cánh quân ở mặt nam, đồng thời an tâm mà nghênh chiến với quân Trịnh kéo đến''
Tú gật gù chắp tay: ''Vậy bây giờ đệ về để thu xếp việc quân''
''uh…chúng ta chỉ có hai ngày chuẩn bị, đệ nên nhanh chóng về chuẩn bị''
Hai ngày sau, Nhạc chia quân làm ba đạo tiến quân về Trà Sơn. Lộ tuyến của hai cánh quân Nhạc và Lân phải mất 5 ngày đường, còn cánh quân của Lý Tài và Tập Đình phải mất 7 ngày. Trong chuyến đi lần này, tâm trạng của mọi người cũng thoải mái hơn, nếu so về binh lực thì nghĩa quân hơn hẳn quân triều đình đang đóng tại Trà Sơn, súng đạn cướp từ quân triều đình trước đó cũng khá nhiều nên số lượng quân lính được trang súng cũng tăng lên.
Trên đường hành quân, đạo quân của Nhạc, Lân rất được chào đón, từ khi ban bố chính sách miễn thuế khóa cho những hộ dân nghèo, chỉ thu thuế của những hộ giàu có và loại bỏ hết tất cả các khoảng phụ thu vô lý thì người dân khắp nơi đều rất vui mừng, ca ngợi nghĩa quân hết lời. Khi dừng chân nghỉ ngơi, có một số người dân còn mang theo rau củ, trứng gà, bánh đến cho nghĩa quân.
Nhìn thấy sự yêu mến của người dân đối với nghĩa quân thì Lân rất cảm động, tuy chỉ là chút ít lương thực nhưng đó là cả một tấm lòng của họ. Đạo quân do Lân chỉ huy rất kỷ luật, việc cướp bóc, quấy nhiễu dân chúng là tuyệt đối cấm, chỉ cần có người dân tố cáo hoặc người trong quân tố cáo, Lân điều tra được là sự thật thì sẽ cho chém đầu ngay, hoặc đánh cho trọng thương. Giai đoạn đầu khởi nghĩa, có một số binh lính xuất thân là trộm cướp, du côn, vẫn quen thói cướp của. Khi nghe được mệnh lệnh cấm cướp bóc thì vẫn không sợ, xem nhẹ mệnh lệnh, vẫn lén lút nhân đêm tối mà đi cướp. Lân điều tra ra được liền cho bắt lại chém đầu ngay, không cho giải thích. Từ đó trong quân rất sợ mệnh lệnh này, dù có nảy lòng tham cũng không còn dám ra tay.
Sau bốn ngày hành quân thì hai cánh quân của Nhạc đã tiến sát tới huyện Quế Sơn, còn cách nơi đóng quân của hoàng tôn Dương hơn 40 dặm. Đạo quân của Lân cũng tiến đến phía nam của Duy Xuyên
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với