Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 72: Diệt quỷ (1)



Lân nhìn về hướng Nam, nhẹ giọng nói:
''Theo ta thì nó đến lúc này là đúng, tà vật này có lẽ chỉ là con tốt thí đến đây để thăm dò tình hình. Giả như đệ không trị được nó thì con quỷ đứng phía sau sẽ không cần phải tới, còn nếu diệt được thì cũng tiêu hao sinh lực, tạo cơ hội cho nó có thể đánh bại. Do đó đệ nên giữ lại cho mình con át chủ bài, đừng quá phô trương ra thực lực chân chính của mình''

''Đệ sẽ nghe theo lời đại ca''

Rất nhanh tà vật đã bay tới khu của những người thợ mộc. Nó muốn bay vào trong trại, nơi Thành và các huynh đệ đang nằm thì bị cản lại, không thể bay vào được. Từ lúc chiều Huy Đống đã lấy máu chó mực trộn với một số vị thuốc quét lên xung quanh trại phòng khi tà vật đến muốn ám vào các thợ mộc. Quả nhiên sự chuẩn bị này đã có được tác dụng.

Cứ tiến vào là bị ngăn cản, bật dội ra nhưng tà vật vẫn cố sức mà lao tới, như muốn phá đi kết giới ngăn cấm. Sau khi nhìn kỹ tà vật kia, Huy Đống nhẹ giọng nói với mọi người: ''Con này là tà linh, tuy yêu lực có chút mạnh nhưng linh trí vẫn còn thấp''

Tú nhỏ giọng hỏi: ''Tà linh là gì''

''Tà linh là một loại âm hồn do pháp sư luyện chế ra để phục vụ cho mục đích xấu, hoặc một loại đồ vật nào đó đặt ở nơi có nhiều âm khí lâu năm, sinh ra được linh trí''

Huy Đống sải bước chân nhanh tới con tà linh kia, vừa đi vừa lầm rầm đọc chú, gió bắt đầu nổi lên, khí lạnh thổi ào ào làm cho tên nhóc Thảo phải thu người lại vì lạnh. Con tà linh kia cảm nhận được có kẻ đang tiến đến thì quay ngoắt người lại, hình dáng vô cùng kinh dị, cái miệng to ngoác ra, chỗ hai con mắt là một hõm sâu đen ngòm ngòm. Tà linh rú lên một tiếng rồi lao tới Huy Đống.

Một tấm ngũ lôi phù được tung ra, bay về phía con tà linh. Trong không trung bỗng nhiên có một đạo sét giáng thẳng xuống con tà linh kia, nó gào rống lên vô cùng thảm thiết, sau đó từ từ tan biến đi.

Tú hét lên: ''Hay lắm, pháp sư quả nhiên cao tay ấn, từ lúc sinh ra tới giờ ta mới lần đầu thấy được chuyện quỷ dị như thế này''

Huy Đống tới nơi con tà linh bị sét đánh, kiểm tra qua một lượt thì nét mặt trầm ngâm, sau đó quay qua hỏi con trai của Thành
''Tiểu đệ, lúc ngươi và phụ thân đi chặt cây có mang vật gì về hay không''

Thảo cố vắt óc ra suy nghĩ, từ lúc phụ thân hắn ngã bệnh, tâm trí hắn cứ hỗn loạn, ngẫm nghĩ một lúc Thảo đáp:
''Có một vòng chuỗi bằng gỗ rất đẹp, phụ thân đệ nhặt được mang về để trong rương''

''Nhanh mang ra đây cho ta''

Nghe Huy Đống lớn tiếng thì Thảo cũng giật mình chạy vội vào trong lều. Còn Huy Đống thì đánh lửa nấu chảo dầu, lửa bừng lên cháy ầm ầm.

Thảo trở ra, trên tay mang theo một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho Huy Đống. Đợi khi dầu sôi lên ùng ục thì Huy Đốn mở cái hộp ấy ra ném vòng chuỗi vào trong chảo dầu. Tiếng rên khóc từ vòng chuỗi phát ra nho nhỏ, chảo dầu đang sôi thì bỗng dưng nguội lạnh dần đi. Huy Đống quát lên ''còn cố chống cự à''. Sau đó lầm rầm đọc phạn văn rồi ném một lá phù vào trong chảo dầu. Dầu bắt đầu sôi trở lại, cái vòng tay kia cũng biến đổi thành một cái sọ người, trắng hếu. Thảo nhìn thấy cảnh ấy thì mặt xanh mét, lui vội về sau, ngã phệt xuống đất.

Tú và Lân nhìn nhau kinh ngạc về sự lạ này. Huy Đống vớt cái sọ ấy ra rồi dán vào nó một tờ bùa dẫn lôi phù, một đạo sét đánh vào cái sọ làm nó vỡ tan tành ra.
''Sao đệ có thể biết được nó ẩn nấp trong cái vòng này''

''Lúc đệ dùng ngũ lôi phù để đánh nó nhưng lại không tìm ra được chân thân, nên đệ nghĩ ngay đến việc chân thân của nó có lẽ đang nằm ở ngay trong trại''

Tú tiến tới trấn an Thảo ''đứng lên đi nhóc con, chỉ là cái đầu lâu thôi mà sợ đến vậy rồi à, đi theo bọn ta thì sẽ còn gặp nhiều cảnh ghê rợn hơn nhiều, hahaha''

Diệt xong con tà linh thì trong trại phát ra tiếng ho nhẹ, có tiếng thều thào cất lên
''Nước… nước…Thảo ơi…''

Nghe ra là tiếng phụ thân, Thảo vội đứng phắt dậy chạy vào trong lều
''Người đã tỉnh, để con đi lấy nước''

Lân và Tú cũng đi vào để xem tình hình của Thành. Bước vào trong thì thấy Thành đã tỉnh dậy, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt. Chắc có lẽ là vài hôm sau mới có thể khỏe lại được. Thành nhìn thấy Lân đi vào thì cất tiếng nói:
''Đại...đại nhân, tiểu…nhân…''

Lân giơ tay ra hiệu cho Thành ngừng lại

''Không cần phải làm lễ gì đâu, huynh cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi. Sáng mai ta sẽ cho thầy lang bốc vài thang thuốc bổ để tẩm bổ cho huynh và mọi người''

Một lúc sau thì Huy Đống cũng trở vào
''Mọi người ở đây vẫn còn rất yếu, dương khí bị tiêu hao cần có thời gian mới khôi phục lại được, bây giờ ta sẽ đọc tĩnh tâm chú cho mọi người được thanh tĩnh mà ngủ sâu''

Nói rồi Huy Đống từ từ đọc tĩnh tâm chú, giọng đọc đều đều, vang vang làm cho nội tâm mỗi người cảm thấy thư thái. Đợi cho tất cả đã ngủ, Huy Đống ra hiệu cho ba người cùng nhau trở ra

''Mọi người đã đọc thuộc chú pháp chưa. Tiếp đến để ta hướng dẫn cách bắt ấn. Cách để cùng nhau hợp lực''

''Hai tay chắp, mười ngón chụm đầu, hai lòng bàn tay không chạm, sau đó giương mở các ngón như hoa sen nở nụ, hai ngón cái và hai ngón út chạm dính vào nhau''

Vừa nói Huy Đống vừa từ từ thực hành theo chậm rãi, qua mấy lượt thì tất cả đã làm thuần thục. Sau đó là cách bắt ấn, vận nguyên khí hợp lực cùng nhau.

Lân sai lính tuần tra đưa một đội đến, bao vây thành một vòng tròn lớn bên ngoài khu vực này và dặn kỹ rằng: dù tối nay có nghe được động tĩnh gì lớn cũng không được cho ai tiến vào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi sắp đến giờ Tý thì Huy Đống nói lớn:
''Bọn chúng sắp ra tay rồi…chúng ta thi pháp là vừa”

Nói xong cả bốn người bắt ấn trên tay, Huy Đống dán lên lưng mỗi người một tấm Phù chiêu hồn, cả bốn cùng đồng lòng hợp sức nói lớn, thanh âm vang cả núi đồi, tiếng nói vang tận trời xanh:

“Thượng Đế, Ngũ Đế, Các vị Sư Tổ, Linh thần Đất Việt, Linh thú An Nam... nay chúng con thấy đất Phương Nam yêu tà quấy phá xin các chư vị mệnh giá ... cùng cứu giúp cho chúng con thêm sức mạnh, diệt bạo trừ gian… thế thiên hành đạo...cấp cấp phục lệnh…”

Lập tức mây gió từ đâu kéo đến ầm ầm, từng áng mây kéo về bao phủ bầu trời, ánh trăng đâu mất chỉ thấy không gian một màu đen kịt, cuồn phong nổi trên nền trời như những cơn sóng dữ ập đến.

Linh thần thú trên người cả bốn giờ chuyển mình, như hòa vào thân xác, cảm thấy sức mạnh cuồn nộ. Bốn người giờ có thêm sức mạnh của Linh thần thú, ánh mắt ngùn ngụt khí thế.

Phía Nam một âm hồn của một gã đạo sĩ người tàu bay tới. Khi tới nơi, hắn ta lầm rầm đọc lệnh triệu hồi Ác linh, thoáng chốc sau lưng hắn ta Bạch Cốt vương xuất hiện, nhảy lên trên trận pháp dùng chân mình mà vận lực đạp xuống đất. Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng động lớn như sấm bên tai. Bốn người ra sức giữ vững tâm trận, làm cho Bạch Cốt phải bật trở lại.

Từ trên cao, một bóng người cầm giáo lao xuống nhầm ngay Bạch Cốt mà đánh tới, Bạo Cốt nhảy xuống tránh sang một bên né cú đánh của Lân. Gầm lên một tiếng thật to: ''Bọn người sâu kiến, dám phạm đến ta...hmm''

Âm hồn đạo sĩ kia nhìn thấy bốn người thì cười khinh, run hai cái râu dê trước miệng nói: “Hahaha… dám phá đi chuyện tốt của ta. Hôm nay ta sẽ cho lũ An Nam các người chết hết tại đây''

Huy Đống đánh ra một đạo phù về phía tên đạo sĩ, từ phía sau có 2 cái bóng lao tới hét lên: ''Để cho ta''

Lập tức một thanh âm như tiếng đàn từ đâu xa xăm vọng tới, kéo theo một đám âm binh. Phía sau tên đạo sĩ xuất hiện ra hai bóng người, đó là Bạch Kê tinh khoác trên người bộ áo lông kê màu trắng, bên cạnh là một thiếu phụ trong trang phục đỏ, nước da tái xanh đang lấy từng ngón tay gảy lên những khúc nhạc lạ lùng bi ai đó là Hồng Y quỷ nữ.

Thoáng chốc từng lớp âm binh bây giờ tay chúng bắt đầu mọc ra móng tay dài như dao, răng hàm trở nên nhọn hoắt, thấy bốn người liền ồ ạt xông đến. Huy Đống nhanh nói: ''Là Âm binh biến dị mọi người cẩn thận. Chúng ta tản ra làm bốn hướng chính diện mà hành động, đạo sĩ cứ để ta…''


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.