Sau đó ta thu quân trở về và báo cáo lại tình hình cho đại ca.
Mọi người gật gù, Nhất lên tiếng:
''Vậy là đã rõ, việc xuất quân đi chỉ là để dụ tên quận công kia tấn công chúng ta, nhưng đại ca làm sao có thể biết hắn ta sẽ xuất binh mà không phải đi ứng cứu Hội An''
Lân mỉm cười:
''Việc đó còn phải nhờ vào công lao của tên nội gián kia. Sau khi chúng ta chiếm lấy Mỹ Thị hắn vẫn im hơi lặng tiếng, án binh bất động, không phải vì hắn ta không đủ binh lực để tấn công chúng ta, mà hắn đang chờ cơ hội. Khi ta phát hiện có kẻ nội giáp mật báo tình hình quân ta cho triều đình thì ta càng chắc chắn phán đoán của ta là đúng
Trước đó việc nhiều tướng lĩnh ủng hộ việc đi cướp phá Hội An, phía hậu cần, lương thảo các vị trí quản lý đều nghe được tin, nên khi ta xuất quân tên nội gián không mải may nghi ngờ. Ta đã bàn luận cùng Nhạc trại chủ giả vờ tiến quân, phô trương thanh thế kèm theo các đội thám báo làm công tác lan truyền tin tức, khi đi được nửa ngày đường thì bắt đầu bí mật rút lui dần, số quân còn lại vẫn tiếp tục lên đường, tới lúc nghỉ ngơi hạ trại thì bỏ lại lều trại mà rút hết toàn bộ''.
Điểm lại hỏi:
"Vậy còn đám cháy lớn trong thành là như thế nào''
Huy Đống lúc này mới cười mà nói:
''Haha đó là do ta làm, lần này đại ca chỉ giao cho ta một việc rất đơn giản, đó là giám sát bọn người nội gián, chỉ cần có động tĩnh là lập tức bắt ngay. Khi đó ta thấy cả nhóm cứ lén lén lút lút, rất khả nghi nên đã mang theo các huynh đệ bám sát. Bọn chúng tụ hợp bàn luận sau đó tản ra mỗi người đều mang theo dầu hỏa, nhựa thông, mồi lửa trong người. Vậy là ta cho người truy bắt tất cả, kẻ nào chống cự giết thẳng tay
Tra khảo những tên bắt được thì ta mới biết rõ bọn chúng đang định đốt phá kho lương, xem pháo hiệu của quân triều đình mà ra tay. Ta tương kế tựu kế, cùng các huynh đệ đốt lên một ngọn lửa thật to, sau đó la hét như bị cháy kho lương làm cho quân triều đình tưởng rằng kế sách mình đã thành''
Đang lúc mọi người đang bàn luận thì có lính thân vệ vào bẩm:
''Bẩm đô đốc đại nhân, trại chủ có việc cần gặp ngài''
Lân nhẹ gật đầu rồi nói:
''Các đệ cũng trở về lo việc của mình đi, giờ ta phải sang phía trại chủ rồi''
Mọi người đồng thanh đáp:
''Vâng, đại ca''
Lân đi theo lính thân vệ sang doanh trại của Nhạc, trong lòng thầm nghĩ [không lẽ nhanh đến vậy mà những thương nhân kia đã đến đây, ngoài việc đó ra thì còn việc nào cần mình để bàn luận]
Khi trông thấy Lân, Nhạc liền nói:
''Đô đốc ngồi đi, ba vị này là thương gia từ Hội An đến, họ có một số việc cần thương lượng với chúng ta''
Lân chắp tay:
''Trại chủ''
Ngôi xuống đối diện với ba lão già, Lân lướt nhìn qua một lượt, cả ba dáng vẻ như có chút mệt mỏi, mắt có thâm quần, như vậy khả năng những người này đã đến gần đây từ trước, thám thính tình hình trận chiến để có thể chủ động trong việc tạo ấn tượng tốt. Nếu như quân khởi nghĩa thắng thì họ tới bái phỏng ngay, tỏ rõ mình rất tin tưởng nghĩa quân sẽ thắng, tạo ấn tượng tốt với trại chủ. Nếu như nghĩa quân thua thì vẫn ở đây mà tới bái phỏng quận công giả như cầu cứu.
Nhạc lên tiếng:
''Ngày trước khi ta nghe tin báo các vị công khai ủng hộ triều đình, ta đã rất nổi giận muốn tiến quân càn quét một lượt nhưng Lân đô đốc đã ngăn ta lại, tuy rằng đang trong giai đoạn nội bộ trong nước lục đục nhưng không thể vì thế mà gây ảnh hưởng đến việc thông thương, tướng lĩnh của ta trước đó cũng đã đàm phán với các vị. Hôm nay các vị tới đây như lời hứa, ta rất lấy làm quý, vậy ba vị đây có điều gì cần thương lượng thì cứ nói ra''
Ba người nhìn nhau, lão thương gia ở giữa lên tiếng đại diện:
''Bẩm trại chủ đại nhân, bọn thảo dân tới đây trước tiên là cảm tạ tấm lòng đại lượng của ngài, sau là xin được bàn chi tiết về vấn đề hôm trước. Chúng thảo dân xin được chọn phương án hợp tác với trại chủ đại nhân, chỉ mong đại nhân như lời đã nói là cho quân bảo vệ cảng biển khi bọn thảo dân đến buôn bán''
Nhạc gật gù:
''Tốt lắm, ta sẽ thực hiện lời mình đã nói, ngược lại các vị cũng phải thực hiện đóng thuế, tiền thuế sẽ như triều đình nhưng bỏ hết toàn bộ các khoảng phụ thu vô lý, ngoài ra ta cũng muốn hợp tác cùng các vị về việc buôn bán trầu, các loại nhu yếu phẩm, vải lụa…''
Lân cũng lên tiếng:
''Còn về việc đưa quân trấn giữa cảng biển, bảo vệ an toàn cho các tàu thuyền thương nhân đến trao đổi hàng hóa sẽ nhanh chóng được thực hiện, quân triều đình cũng đã rút đi về phía bắc dinh Quảng Nam nên các vị cứ an tâm, việc thiết lập hải quan, trạm quản lý thay thế triều đình sẽ được tiến hành trong nay mai. Nếu như các vị tin tưởng thì có thể tiếp tục vận động thương gia, người dân ủng hộ nghĩa quân, tuyên truyền cho mọi người hiểu về chính sách cũng như các điều lợi mà trại chủ đã đưa ra. Còn nếu quan ngại, các vị có thể đứng vào thế trung lập''
Cả ba người nghe xong thì vui mừng ra mặt
''Được như vậy thì bọn thảo dân quả thực cảm tạ trại chủ đại nhân và đô đốc đại nhân''
Sau đó Nhạc cho mời cả ba người họ cùng dùng tiệc, rượu vài tuần thì các thương gia người Hoa cũng cởi mở hơn, bàn luận nhiều việc kinh thương, các loại mặt hàng, mối quan hệ các nước. Nhạc cũng là một đại thương gia nên nói chuyện rất hợp ý ba người họ.
Trong lúc quân Tây Sơn và triều đình nhà Nguyễn đánh nhau thì tháng 9 năm Giáp Ngọ (1774) quân Trịnh đã tiến đến châu Bắc Bố Chính, áp sát xứ Đàn Trong. Quan tri phủ Bố Chính là Trần Giai nghe tin quân Trịnh tiến quân đến thì vội đi đầu hàng, tình thế trở nên vô cùng nguy cấp.
Chúa Nguyễn Phúc Thuần vội triệu tập các đại thần, tướng lĩnh họp bàn chuyện đối phó với quân Trịnh. Một viên quan văn đứng ra bẩm:
''Nay quân Trịnh đã tiến sát tới sông Gianh, vị trí làm ranh giới giữa hai Đàng trong ngoài, uy hiếp tới kinh thành, thần kiến nghị chúng ta nên nhanh chóng cử các tướng lĩnh đến những nơi trọng yếu trấn giữ, một mặt cho người làm thuyết khách biện bạch với quận Việp để cản bước tiến của quân Đàng Ngoài''
Chúa Nguyễn vẻ mặt lo lắng hỏi:
''Vậy ai sẽ là người đi làm thuyết khách, việc này cần người có tài trí, ứng biến, khéo léo thuyết phục''
Các quan đại thần nhìn nhau đùn đẩy, chẳng ai dám mạo hiểm đi. Cuối cùng, bên văn đề cử viên quan Tòng ngũ phẩm Câu kê Kiêm Long, bên võ đề cử viên quan Chánh ngũ phẩm Cai đội Quý Lộc. Cả hai biết mình bị đẩy ra làm tốt thí nhưng thấp cổ bé họng sao có thể lên tiếng, đành tuân mệnh mà lên đường.
Trước khi đi chúa căn dặn, phải khoản đãi các tướng lĩnh chúa Trịnh thật hậu, dùng lời lẽ khiêm nhường mà thuyết phục cho quận Việp thấy rõ rằng giặc cỏ Tây Sơn sẽ tự chết, không cần nhọc lòng phiền đến quân chúa Trịnh.
Trên đường tiến ra Bắc Bố Chính, Quý Lộc hỏi:
''Long đại ca huynh có kế sách gì để thuyết phục quân Trịnh không, hai ta bị đẩy ra làm con tốt, việc này không xong đầu hai ta khó giữ''
Câu kê Long thầm nghĩ [tên quan võ này cùng chung mệnh khổ với ta, quân Trịnh đã mang theo cả đại quân để tiến đánh thì sao có thể vì chút tài bảo, vài lời nói mà lui quân. Thuyết phục mà làm phật ý quận Việp cũng chết, thuyết phục không được quay về cũng bị bọn bá quan văn võ kia gièm pha cũng là con đường chết, haizz]
Nghĩ vậy Long chậm rãi nói:
''Ta cũng chưa nghĩ ra kế sách gì, nhưng việc thuyết phục ta nghĩ mười phần không thành''
Nghe Long nói thế thì Lộc mặt xanh như tàu lá, run run hỏi:
''Vậy chúng…chúng ta… ta…. nên làm gì bây giờ''
Long trầm ngâm một lúc rồi nói:
''Tình thế này thì gió chiều nào xuôi theo chiều đó thôi''
Lộc bỗng a lên một tiếng nói:
''Ở lũy Trấn Ninh đệ có mối giao tình với hai người Cai độ ở đó, hay là chúng ta dừng lại thăm hỏi một phen, xem bọn họ có thể giúp được gì cho ta không rồi tiếp tục lên đường''
Long gật đầu:
''Uhm vậy cũng tốt''
Khi tới lũy Trấn Ninh, Lộc cho người báo với hai quan viên kia. Hoàng Văn Bật niềm nở ra tiếp đón hai người, một lúc sau thì Lê Thập Thi cũng đến cùng nhau dùng tiệc ôn lại chuyện cũ.
Lộc lên tiếng:
''Nay ta và Long đại ca đi làm thuyết khách, thuyết phục quận Việp Hoàng Ngũ Phúc lui quân, nhưng hai ta bàn bạc lại không đưa ra được chủ ý gì hay, giả như hai vị là người đi thuyết phục thì sẽ làm thế nào''
Hai người Bật và Thi nhìn nhau trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau Bật nói:
''Quả thật không giấu gì hai vị, bọn người chúng ta cũng đang lo về việc quân Trịnh tiến công, lũy Trấn Ninh này cách nơi quân Trịnh đóng quân không xa, Đàng Ngoài mượn danh tốt để làm việc xấu, với binh lực của nơi này làm sao có thể cản được bước tiến của đại quân''
Long bắt đầu có tính toán [hai kẻ này có thể lôi kéo được đây, phải tìm đường để tự cứu lấy mình]
Long giả vờ thở dài, giọng chầm chậm:
''Theo các vị loài dơi có thật sự là dơi''
Lộc gãi đầu:
''Dơi nó có cánh bay như chim nhưng hình dáng lại như con chuột, mà nhắc tới mới nói thịt nó ngon, mấy lúc các binh sĩ đi bắt ở các hang động mang về nấu canh, nướng nhấm rượu đều rất ngon''
[cái tên đầu đất này, ta đang ẩn dụ hắn ta lại nghĩ chuyện ăn uống]
Long lắc đầu nói tiếp:
''Lại có chuyện kể rằng hễ chuột thắng trong cuộc đánh nhau với chim thì dơi nhận mình đích thị là họ hàng nhà nhà chuột, nhưng khi chim thắng chuột thì dơi lại nhận mình chính thống là họ hàng nhà chim. Nên cho dù chim hay chuột thắng dơi vẫn cứ thoải mái sống yên bình''
Hai người Bật và Thi gật gù:
''Phải khéo léo thì mới tránh được họa, giữ được mạng mới là chính đạo''
Long nghe cả hai đã hiểu ý mình thì mỉm cười, nâng ly mời
''Nào chúng ta tạm gác ưu phiền sang một bên đi, cạn ly''
''Cạn''
''Cạn''
Ngày hôm sau đoàn người của Long tiếp tục lên đường. Khi tới được phủ Bắc Bố Chính thì gửi thư xin được yến kiến quận Việp.
Hoàng Phủ Phúc nghe báo có quan viên chúa Nguyễn yến kiến thì liền cho vào gặp. Long và Lộc mang tất cả tiền vàng, châu báu, vật phẩm hiếm lạ dâng lên cho Phúc, lời lẽ thì khiêm nhường khúm núm.
Phúc nhận được nhiều vàng bạc thì mặt nở hoa, tiếp đón hai người vô cùng thân thiết. Phúc dò hỏi:
''Chúa Nguyễn sai hai vị mang nhiều tài vật đến cho ta là có ý gì, kỳ thật hai nhà Trịnh Nguyễn là chỗ họ hàng thân thuộc, nay nhà Nguyễn đang trong thế bị quyền thần làm loạn, giặc nổi khắp nơi, chúa sai ta vào giúp đỡ là việc nên làm thôi, không cần phải mang tặng nhiều lễ vật như vậy''
Trong lòng Phúc thì thầm nghĩ [chúa Nguyễn sai các ngươi mang nhiều lễ vật đến ắt hẳn là muốn ta lui quân về đây mà]
Long cười cười nịnh nọt:
''Hoàng thượng nghe được tin quận Việp lặn lội đường xá xa xôi vào giúp đỡ nên vội sai bọn thuộc hạ mang nhiều tài vật trân quý, sản vật địa phương đến để cảm tạ tướng quân''
Phúc khẽ nhíu mày [bọn này không hề nhắc tới việc thuyết phục mình lui quân, chẳng lẽ bọn chúng có lòng khác]
Phúc hỏi dò:
''Đường xa vạn dặm, núi đồi hiểm trở quả thật rất vất vả, vậy nhân đây xin hỏi hai vị đường đi phía trước ra sao''
Long càng khúm núm đáp:
''Dạ bẩm tướng quân, đường không đi thì không đến, chuông không đánh thì không kêu''
Phúc nghe xong liền hiểu ý, cười to mà nói:
''Tốt, tốt lắm, hahaha. Người đâu sắp xếp chỗ ở lại cho hai vị này, nhớ phải tiếp đãi thật tốt''
Sau khi nhận được câu trả lời của Câu kê Kim Long, Hoàng Ngũ Phúc liền cho quân thẳng tiến đến châu Nam Bố Chính. Trấn thủ châu này là Tôn Thất Tiệp cùng với Ký lục Bảo Quang hoảng sợ vội vàng cho quân lui về giữ lũy Đồng Hới. Phúc sai tướng dưới trướng là Hoàng Đình Thể dẫn một đạo binh tiến sát đến lũy Trấn Ninh.
Hai người Bật và Thi theo gợi ý của Long, bí mật cho người liên lạc với Hoàng Đình Thể xin được quy hàng và làm nội ứng trong thành.
Quân Trịnh cứ thể nổi trống reo hò mà tiến quân tới thành, Bật, Thi thống lĩnh binh lính của mình ra mở thành nghênh đón. Tướng giữ thành là Luận Chính và Thành Tính thấy đại thế đại mất, không thể nào chống cự được đành phải phải đầu hàng.
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại