Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 52: Lọt mất con hổ



Lúc này ở phủ Phú Yên

Đô đốc Nguyễn Văn Lộc đang ngồi trong phòng vẻ mặt đăm chiêu.

Có thân binh vào báo:
''Bẩm đô đốc, Huỳnh đại học sĩ đã tới''

''Mau, mau mời đại học sĩ vào''
Huỳnh Văn Thuận bước nhanh vào gặp Lộc

''Đô đốc, có việc gì gấp sao''

Lộc giơ tay ra mời:
''Huynh ngồi đi, mấy ngày trước chúng ta lo chuyện đánh chiếm phủ đệ nên không nghe qua về quân khởi nghĩa ở Trà Lương, đệ vừa nhận được tin từ thám tử báo về, Châu Văn Tiếp đang giương cao cờ hiệu ủng hộ triều đình mà chống lại chúng ta. Đệ đang muốn xuất binh đi tiểu trừ ngay nên mới mời huynh tới bàn luận''

Thuận thở dài:
''Tiếp là người quen cũ của chúng ta, thuở còn học cùng thầy Hiến ta cũng có nghe qua về người này, khi Nhạc trại chủ dựng cờ khởi nghĩa đã mấy lần mời, Tiếp mới đồng ý ra góp sức nhưng do đạo bất đồng nên sau khi chiếm được thành Quy Nhơn thì Tiếp đã rời nghĩa quân mà trở lại quê nhà. Lần này gặp lại, chỉ có thể nói chuyện vơi nhau bằng binh đao. Người này là một nhân tài... haizz đáng tiếc, đáng tiếc…''

Lộc lại hỏi:
''Binh lực ở Trà Lương chỉ độ hơn nghìn người, lại chưa từng trãi qua trận mạc, nếu như đệ mang theo 2 nghìn quân là có thể đánh tan''

Thuận trầm ngâm một lúc rồi nói:
''Theo ta được biết thì Tiếp và em gái của mình là người rất giỏi võ, nếu như muốn bắt sống 2 người này e là chuyện không dễ, ta sẽ đi cùng đệ tới đó, thử một lần thuyết phục xem sao, nếu không thể dùng thì phải trừ đi, phòng hậu họa sau này''

Lúc này ở Trà Lương
''Nhị ca, binh lực của chúng ta bây giờ nếu so với quân Tây Sơn thì chênh lệch quá nhiều, nếu như chúng tấn công, chúng ta có chống đỡ nổi''

Tiếp nghiêm sắc mặt nói:
''Đệ đừng nói thêm, chí ta đã quyết, ta một lòng thờ chúa quyết không chung đường với bọn phản loạn, dù binh lực không đủ cũng phải chống chọi tới cùng''

Quân nghe thấy thế thì không dám bàn thêm nữa đành cáo từ lui ra, trong lòng suy tính tới con đường rút lui nếu như bại trận

Hai ngày sau, Lộc cùng Thuận dẫn ba nghìn quân tới chân núi Trà Lương, nhưng không tiến thêm nữa mà hạ trại cách chân núi 10 dặm.

Có lính gác vào báo với Tiếp:
''Bẩm trại chủ, bên phía quân Tây Sơn có người gửi thư sang, xin trại chủ xem qua''

Trong thư viết:
''Tại hạ là Huỳnh Văn Thuận, chúng ta là người quen cũ của nhau, chuyện gặp nhau trên chiến trường là điều ta không muốn, nhưng giữa chúng ta đã vào thế đối địch không thể làm gì khác hơn. Huynh là người tài, nên rõ thế cuộc hiện nay, triều đình nhà Nguyễn đã quá thối nát, lòng dân oán thán, sao huynh không nhận rõ con đường chính nghĩa mà lại tự đào hố chôn mình. Nếu như huynh nguyện ý trở lại góp sức cùng nghĩa quân, tại hạ nguyện vì huynh mà hết lòng tiến cử, còn nếu huynh vẫn cố chấp, có lẽ chúng ta chỉ có thể nói chuyện với nhau bằng binh đao''

Tiếp đọc xong thì đập bàn quát lớn:
''Muốn ta theo về với tên giặc hai lòng kia à, đừng có mơ''

Sau đó Tiếp lấy ra một tờ giấy ghi mấy chữ lớn:
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, người trung lương không cùng đường với giặc

''Mang thư này gửi sang cho bọn giặc Tây Sơn''

Sau đó Tiếp bước ra ngoài, tụ hợp các tướng lĩnh

''Bọn người Tây Sơn sở dĩ không tấn công ngay là muốn chiêu hàng ta, nay ta đã tỏ rõ ý mình, chúng sẽ nhanh chóng tiến quân sang, các huynh đệ theo ta chống giặc. Giương cao ngọn cờ lên cho ta''

Tiếp hô to:
''Lương Sơn Tá Quốc''

''Lương Sơn Tá Quốc''

''Lương Sơn Tá Quốc''

Các tướng lĩnh đồng loạt hô to theo, các binh sĩ cũng hưởng ứng, tiếng reo hò vang dội, ai nấy đều hăm hở, bừng bừng ý chí chống địch.
Sau khi nhận được thư phản hồi của Tiếp, Thuận cùng Lộc mở ra xem.

Lộc tối sầm mặt:
''Khốn kiếp, đã không chung đường thì chỉ có máu chảy đầu rơi''

Thuận thở ra một hơi:
''Kẻ này phải giết, không thể để hắn ta thoát được. Đệ sẽ tấn công chính diện ở trung lộ, ta sẽ cho quân mai phục ở sườn núi''

Lộc ra ngoài doanh trại, cho người nổi trống tập hợp ba quân, sau đó chia thành hai đạo quân tiến đánh núi Trà Lương.

''Ầm, ầm''

''Ầm''

Tiếng nổ đại bác vang lên, các rào chắn bị đại bác của quân Tây Sơn bắn cho tan tành. Tiếp cùng các anh em liều chết dẫn quân xông trận. Lộc cũng nổi chiên trống lên tiến quân

''Giết''

''Giết''

''Lương Sơn Tá Quốc''

Tuy khí thế hăng hái nhưng thời gian tổ chức huấn luyện còn quá ngắn nên đội quân của Tiếp vừa xung trận đã bị đánh tan tành, hàng ngũ rối loạn, sĩ khí mất sạch. Các tướng lĩnh của Tiếp hò hét chỉ huy vẫn không sao chấn chỉnh lại được đội hình. Nhiều kẻ chưa kịp đánh đã quăng vũ khí bỏ chạy.

Thấy tình thế không ổn, Tiếp cùng em gái và em rể là Quân mở đường máu xông ra tháo chạy. Khi chạy đến sườn núi thì bị quân của Thuận mai phục xông ra chém giết. Thuận hô to:
''Giết tên đầu đảng, ai lấy được đầu hắn sẽ được trọng thưởng, thăng quan tiến chức''

Binh sĩ nghe thế thì càng hăng máu, ra sức xông lên vây lấy anh em của Tiếp.

Lúc này bỗng từ đâu có một nhóm người từ đâu xông ra, mang theo hỏa mù, dầu hỏa ném tới tấp vào quân bao vây. Em rể của Tiếp là Quân tiên phong mở đường máu, Tiếp chạy theo sau còn em gái Tiếp là Thị Đậu ở sau đoạn hậu. Thanh đại đao trong tay nàng vô cũng uy mãnh, quân lính Tây Sơn không một ai địch nổi. Ba người mang theo hơn trăm quân thành công phá vây thoát đi.

Thuận thở dài:
''Mệnh tên này vẫn chưa tuyệt, không ngờ dưới trướng lại có kẻ anh dũng đến thế''

Truy đuổi độ chừng ba mươi dặm, đánh cho tàn quân của Tiếp tan rã thì Thuận cho thu quân trở về. Khi trở về Lộc trông thấy thì hỏi ngay:
''Có giết được tên kia không''

Thuận lắc đầu đáp:
''Dưới trướng hắn có 2 kẻ dũng mãnh vô địch, quân ta không vây khốn được''

Lộc thấy Thuận ão não thì an ủi:
''Huynh cũng đừng quá tự trách, dù sao chúng ta cũng đã đánh tan được quân khởi nghĩa, chỉ vài kẻ thoát đi thì cũng không làm được sóng gió gì lớn đâu''

Thuận lắc đầu:
''Cũng không hẳn vậy, hắn ta là người mang chí lớn, vừa có dũng lại vừa có mưu, lại từng ở trong quân chúng ta, nếu như đầu quân vào triều đình thì ắt sẽ là mối họa cho ta''

Lộc cười nói:
''Huynh đề cao hắn ta quá rồi, theo đệ thấy thì chúng chẳng làm nên được trò trống gì đâu''

Thuận nhìn trời, nhẹ giọng nói:
''Ngày trước ta có lần đàm đạo cùng Lân sư huynh, huynh ấy có hỏi ta một câu''

Lộc tò mò hỏi lại:
''Huynh ấy đã hỏi gì?''

Thuận nhìn vào mắt của Lộc rồi nghiêm túc nói:
''Người hiểu ta nhất là ai''

Lộc ngẫm nghĩ rồi trả lời:
''Người hiểu ta nhất là song thân của ta hoặc là bằng hữu thâm giao''

Thuận lắc đầu:
''Lúc đó ta ta cũng nghĩ như đệ, nhưng Lân sư huynh bảo với ta rằng, người hiểu ta nhất chính là kẻ thù của ta. Nay ta để lọt mất con hổ này, ngày sau gặp lại e rằng không phải là trận đánh nhỏ mà là một trận đại chiến''

Sau khi thoát khỏi vòng vây, ba người Tiếp, Quân, Đậu mang theo hơn ba mươi người chạy không ngừng vó, khi không còn thấy truy binh thì dừng lại nghỉ ngơi.

Tiếp lên tiếng nói:
''Nhờ có nhóm người cứu viện mà ta mới thoát được vòng vây, nếu như không có nhóm người đó e là ta phải bỏ mạng lại''

Quân chắp tay:
''Xin nhị ca tha tội, nhóm người đó là của đệ''

Tiếp kinh ngạc hỏi dồn:
''Đệ bố trí từ khi nào, nhờ có đệ ta mới thoát đệ thì sao lại trách tội''

Quân nói:
''Lần trước bàn luận cùng Nhị ca đệ, lúc đó người đang bừng bừng khí thế nên đệ không thể khuyên nhủ, nên âm thầm bố trí một nhóm người mang theo hỏa khí phòng khi nguy biến thì dùng đến''

Tiếp thở dài:
''Là ta quá nóng vội, không lường được sức mạnh của quân Tây Sơn, cũng may có đệ sáng suốt chuẩn bị đường lui, lần này toàn quân tan rã muốn gầy dựng lại e là không dễ''

Quân tiếp lời:
''Nay thế giặc đang mạnh, công chiếm khắp nơi, chúng ta ở lại thế nào cũng sẽ bị truy bắt, đệ thấy chúng ta cứ theo đường núi mà trốn vào Gia Định''

Thị Đậu cũng phụ họa theo chồng:
''Đúng vậy đó nhị ca, Gia Định vẫn còn là đất chúa Nguyễn, trốn vào đó sẽ an toàn hơn''

Tiếp gật đầu ưng thuận:
''Bây giờ chỉ còn cách như vậy, đợi ngày sau đông sơn tái khởi ta sẽ trả lại mối thù này''

Lúc này ở mặt phía Bắc, sau khi xây dựng xong thành trì. Đoàn người của Hòa chấp hành nhiệm vụ Lân giao cho cũng đã trở về.
''Việc ta giao cho đệ kết quả ra sao rồi''

''Bẩm đại ca, mọi việc rất thuận lợi. Đệ theo như kế sách của đại ca mà làm, kết quả không ngoài dự đoán của đại ca, họ đã chấp nhận lời đề nghị''

Lân mỉm cười:
''Tốt lắm, ngày mai ta sẽ tiến hành nghị sự cùng trại chủ tiến hành xuất quân tiến đánh Hội An''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.