Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 49: Ngăn cản




Lúc này Huy Đống dường như cũng có suy nghĩ như Lân, quẻ tượng chính xác là đang nói tới việc này. Bất giác cả hai cùng nhìn về hướng của nhau.

Lân nhíu mày [hình như theo tiến trình thì quả là có việc này, nhưng nếu thay đổi đi thì quẻ tượng sẽ không còn đúng nữa, à mà quên, từ khi mình xuất hiện ở đây, có nhiều việc đã thay đổi, biến số nằm ở mình, không sao, không sao, hú hồn con chồn]

Lân nhẹ gật đầu với Huy Đống biểu thị mình cũng đang nghĩ tới việc trước đó đã nói

Huy Đống vội đứng lên nói:
''Nhạc trại chủ, nghĩa quân chúng ta khởi nghĩa lấy chính nghĩa làm đầu, dùng của cải người giàu, quan lại mà chia cho dân nghèo, nên đi đến đâu chúng ta đều được dân chúng ủng hộ, các tầng lớp thương nhân, người giàu cũng hết lòng giúp đỡ. Nay chúng ta làm ra hành động quấy phá, cướp bóc của người dân thì đi ngược lại với ngọn cờ chính nghĩa mà chúng ta đã giương cao''

Nhạc nghe lời này thì có chút suy nghĩ, nhưng rất nhanh ý nghĩ về của cải và thù hận đã làm mờ đi lý trí, Nhạc nói to:
''Người ta cướp bóc là lũ theo triều đình thì có gì là không đúng, cảng Hội An trước nay cung cấp cho triều đình một khoản rất lớn về thuế, kinh tế nơi này là trọng điểm đối với triều đình, nếu như ta phá hủy nó đi thì sẽ làm giảm đi phần nào căn cơ của nhà Nguyễn, quân ta lại có thêm nhiều của cải, lương thực''

Một số người đã bắt đâu ngã về phía Nhạc:
''Nhạc trại chủ nói đúng lắm, là cướp bóc bọn người ủng hộ triều đình, chúng ta bị triều đình chèn ép không sống nổi nên mới vùng dậy mà đấu tranh, nay bọn người nơi đó lại đi ủng hộ triều đình thì đáng bị trừng phạt''

Tình thế lúc này đã nghiên hẳn về phe chiến. Lân nếu có lên tiếng thì cũng khó lòng thay đổi được ý nghĩ của mọi người. [haizz đúng là võ tướng thì chỉ biết hành quân đánh trận, chém chém, giết giết, thấy lợi trước mắt là nhảy vào ngay, còn chuyện hậu quả sau này thì mặc kệ, mấy đứa này mà là tiểu đệ của ta chắc ta ký đầu từng đứa cho tỉnh ra]

Mọi người vẫn tranh luận sôi nổi vấn đề này, Nhạc thì hào hứng ra mặt

Lân ngồi đó chỉ biết thở dài:
''Hết cứu, thật là hết cứu''

Nói xong thì mặc kệ mọi người đứng dậy bỏ ra ngoài

Có kẻ hạch tội với Nhạc:
''Trại chủ, Lân đô đốc là một người không biết tôn ty, trại chủ người ở đây, đô đốc chưa xin phép mà đã tự tiện rời bỏ nghị sự, phải trách tội nặng để làm gương''

Những tướng lĩnh dưới trướng của Lân thì tái mặt lo lắng.

Nhạc giơ tay ra hiệu cho vị tướng lĩnh kia dừng lại:
''Việc của đô đốc ta sẽ có thu xếp, hôm nay tới đây thôi, khi ta cân nhắc xong sẽ truyền lệnh xuống''

Tuy trong lòng Nhạc rất không hài lòng về hành động của Lân, nhưng khi bình tâm ngẫm lại [từ trước đến nay sư huynh đều rất ủng hộ quyết định của mình, duy chỉ có lần chạm trán với tên quận công kia là không đồng tình, nhưng khi ấy cũng không có làm ra việc gì phản đối, nay huynh ấy hành động như vậy e là có uẩn khúc]
Đêm về Nhạc trằn trọc mãi không ngủ được, lần này nếu như mình đưa ra quyết định cướp phá Hội An để thu về tiền bạc của cải cho nghĩa quân đồng thời làm tổn hại đi căn cơ của nhà Nguyễn thì sai ở chỗ nào.

Sáng tinh sương khi vừa thức dậy đi ra ngoài thì một tên lính canh gác báo
''Bẩm trại chủ, từ đầu canh năm tối qua, Lân đô đốc đã ngồi ngoài kia uống trà, ngài ấy chỉ dặn tiểu nhân khi nào trại chủ dậy thì báo lại ngài ấy có việc cần bẩm, để tiểu nhân sang đó gọi ngài ấy''

Nhạc khoát tay
"Không cần đâu, để ta tự mình qua đó''

Nói rồi Nhạc sải bước chân nhanh đi qua chỗ Lân

Tối qua Lân đã giao phó việc xây dựng các lô cốt lại cho các đội trưởng và Điểm phụ trách, trước và sau nơi xây dựng đều phải dựng rào chắn, lấy vải mà che phủ không cho người ngoài nhìn được bên trong đang làm gì. Nhìn thấy Nhạc đã tới Lân đứng dậy chắp tay
''Trại chủ''

Nhạc cho binh lính canh gác lui ra xa để không ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

Nhạc đưa tay mời:
''Huynh ngồi đi, tối qua đệ cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc trừng phạt bọn người ở Hội An, nhưng không nghĩ ra được tại sao huynh lại ngăn cản, việc này chỉ lợi chứ đâu hại gì ta''

Lân từ tốn rót cho Nhạc một ly trà:
''Trại chủ dùng trà đi, trà này mạc tướng cũng mới pha xong''

Nhạc cầm lấy ly trà, hớp một ngụm, tinh thần cũng có chút thoải mái. Đặt ly trà xuống Nhạc nói tiếp:
''Huynh không định giải thích việc này cho đệ rõ sao, kỳ thực tối qua đệ cũng dự định sáng nay cho người gọi huynh sang để nói về việc này''

Lân nhíu mày, thở ra một hơi rồi nói:
''Nếu đặt ta vào cách nghĩ của trại chủ thì việc này vừa được lòng ba quân tướng sĩ, vừa có thể làm suy yếu tiềm lực kinh tế của triều đình, nguồn cung cấp tài lực, vật lực giảm đi thì quân sự cũng ảnh hưởng, về lâu dài chúng ta sẽ có nhiều hơn cơ hội thắng. Trại chủ ngài vẫn còn đang ghi hận tên quận công kia nên đây cũng là lúc xả giận, đồng thời lấy đó làm bài học cho những kẻ đang có ý định ủng hộ quân triều đình. Mạc tướng nói có đúng không''

Nhạc trợn mắt kinh ngạc [tất cả suy nghĩ của ta đều không qua được ánh mắt của sư huynh, nếu như huynh ấy đã rõ ràng như vậy thì sao còn muốn ngăn cản ta]
''Lời huynh nói không sai, quả thực ta có suy nghĩ như vậy, nhưng huynh ngăn cản là vì cớ gì''

Lân chậm rãi đáp:
''Xin hỏi trại chủ, mục đích cuối cùng của khởi nghĩa là gì''

Nhạc không suy nghĩ mà đáp ngay:
''Chính là cứu lê dân, bá tánh khỏi bể khổ, tiêu diệt họ Nguyễn lập ra triều đại mới cho người dân có cơm ăn áo mặc''

[Quả nhiên chí của Nguyễn Nhạc không vươn xa tới thống nhất đất nước, mà chỉ cần tiêu diệt được triều đình nhà Nguyễn]

''Nếu đã là mục tiêu như vậy thì tại sao lại phá đi nơi có thể tạo ra được cơm ăn, áo mặc cho dân chúng''

Nhạc nhíu mày:
''Ý này là…''

''Hội An là nơi thông thương hàng hóa với nhiều nước trong khu vực, từ hàng trăm năm trước Hội An đã là nơi phồn vinh bật nhất vùng, hàng hóa từ các nơi trên thế giới như nhà Minh, nhà Thanh, Mạc phủ, tây phương tụ hợp về đó, tạo nên cả một hệ thống thương mại. Nền kinh tế của một đất nước muốn phát triển thì việc thông thương là quan trọng bậc nhất, ngoài của cải hàng hóa tăng lên, chúng ta còn tiếp thu được nhiều thứ mới lạ, văn hóa mới, những cải tiến mới, ngành nghề mới

Các nước phương Tây đất đai của họ không được màu mỡ nhưng họ lại không hề nghèo khó, thiếu ăn mà ngược lại họ còn rất giàu, họ không ngừng giông bườm đi khắp nơi để trao đổi hàng hóa, lương thực, vừa có thể mang về những thứ cần thiết còn học được cái mới lạ, những phát minh, sáng kiến giúp ích đất nước, trại chủ cũng là người xuất thân kinh thương nên có lẽ biết rõ điều này hơn mạc tướng

Nay trại chủ vì nhìn thấy cái lợi trước mắt mà phá hủy đi căn cơ, tiềm lực của đất nước, sau này khi cuộc khởi nghĩa thành công thì việc xây dựng lại Hội An cũng khó được như bây giờ, hoặc giả nó sẽ trở thành một nơi hoang tàn không còn cứu vãn được nữa.

Triều đại mục nát sẽ bị thay thế, nhưng chúng ta là cùng chung một dòng máu, cùng sống trên một mảnh giang sơn này, làm tổn hại đến đất nước cũng như lấy đá đập vào chân mình, khi thay triều đổi vị muốn cho người dân được ấm no ta lại phải hối hận về việc mình đã gây ra''

Lân nói một tràn thao thao làm cho Nhạc bắt đầu thấy xấu hổ, ngồi trầm tư suy nghĩ. Ở thời hiện đại Lân là người sống nội tâm (yêu màu tím, ghét giả dối), công việc lại là ngành nghề thì khô khan, nên tài miệng lưỡi của Lân có hạn, chỉ có thể nói ra điểm chính cốt yếu chứ không mượt mà, êm tai đầy thuyết phục được.

Nhìn thấy Nhạc đã có vẻ lung lay, Lân tiếp:
''Mấy hôm trước Tham tán quân vụ có ghé qua chỗ mạc tướng, đệ ấy nhìn thấy trời có dị tượng nên đã dựng ra một quẻ tính toán, quẻ thu được là gầm trời tang thương, binh qua trộm cướp. Mạc tướng nghĩ mãi, việc gì lớn lại có thể làm nên dị tượng đất trời. Hôm qua nghe thấy trại chủ muốn hủy đi Hội An, mạc tướng và Tham tán mới rõ được, thì ra việc này làm tổn hại đến nguyên khí của giang sơn nên trời mới sinh ra dị tượng''

Không đợi Nhạc lên tiếng, Lân bước qua phía tên lính canh gác dặn dò, sau đó quay trở lại bàn đá.

Rất nhanh Huy Đống liền đi tới.
''Trại chủ''

''Đô đốc''

''Đệ ngồi đi, ta và trại chủ đây đang bàn về việc ở Hội An, đệ có ý kiến gì thì cứ nói ra cho trại chủ được rõ''

Từ nãy tới giờ, khi nghe qua những lời của Lân nói thì Nhạc vẫn cứ trầm mặc không nói tiếng gì. Huy Đống nhìn sắc mặt, đoán biết được phần nào tâm trạng của Nhạc nên cất tiếng nói:
''Trại chủ, thuộc hạ có lời này xin trại chủ nghe qua. Việc hủy đi Hội An là việc không nên, chúng ta có thể cử quân đi đánh bọn người lôi kéo, ủng hộ triều đình mà không làm tổn hại đến lê dân, bá tánh, cũng như những cơ sở nơi ấy, khi hai chiếc thuyền ấy bị cho một bài học thích đáng thì những thuyền buôn các nước khác cũng sẽ lấy đó làm gương mà không ra sức vì triều đình nữa.

Còn việc cướp phá nơi ấy sẽ làm cho các tàu thuyền từ các nơi sợ hãi không còn dám đến nước ta mà giao du, buôn bán, người dân sẽ mất đi rất nhiều công ăn, việc làm, đời sống đã khổ lại càng thêm khổ''

Lân ngồi bên cạnh trong lòng nghĩ [Hội An trải qua 2 lần bị phá hoại, một lần do quân Tây Sơn và một lần do quân Trịnh, biến nơi cảng biển phồn hoa ấy thành một nơi điêu tàn, các thuyền buôn từ các nước cũng không còn dám ghé qua nữa, cho dù sau này nhà Tây Sơn đã nổ lực gầy dựng lại nhưng bất thành]

Lúc này ở Phú Hòa
''Các ngươi đã thăm dò được gì rồi''

''Bẩm quận công, bọn giặc đang cho tiến hành xây dựng thành để phòng thủ, phía Hội An thương nhân người Hoa đang lôi kéo thêm các thương nhân khác, công khai ủng hộ chúng ta, chỉ cần chúng ta giảm đi các phí phụ thu, đảm bảo hàng hóa của họ thuận lợi buôn bán thì họ sẽ lấy ra hai phần để nộp lên cho chúng ta''

''Rất tốt, việc này cứ theo ý họ là được. Ta đoán lúc này quân giặc cỏ đang rất tức giận bọn thương nhân Ma Cao, không lâu nữa chúng sẽ có hành động. Đó là lúc thời cơ của chúng ta tiến công. Còn việc ám sát kia thì thế nào rồi''

''Bẩm, thủ lĩnh của nhóm thích khách cùng đồng bọn đã thất bại''

''Uhm, không sao, con bài kia không sao thì cơ hội vẫn còn, ván bài nhỏ thua nhưng vẫn còn ván bài lớn. Truyền lệnh ta cho tướng lĩnh khẩn trương chế tạo vật dụng, vũ khí công thành''

''Thuộc hạ sẽ đi làm ngay''

Quay trở lại với ba người Nhạc, Lân, Huy Đống

Nhạc sau một lúc trầm ngâm thì lên tiếng hỏi

''Có cách nào vừa không cướp phá Hội An mà chúng ta vẫn thu về được tài vật, lòng người hướng đến không, bọn này chỉ vừa mới nhen nhóm nên chưa có nhiều ảnh hưởng đến thế cục, nhưng để cho chúng ngày càng phát triển lớn mạnh thì thế cục cân bằng giữa ta và tên quan kia sẽ không còn nữa, khi ấy chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi''

Lân bóp trán suy nghĩ
''Trại chủ, việc làm trước mắt là cho người thăm dò thật kỹ số lượng người của hai chiếc tàu ấy, số người đi theo ủng hộ, mạc tướng sẽ có sự thu xếp. Thành lũy chúng ta xây dựng cũng đã hơn 7 phần, các lô cốt cũng bắt đầu dựng lên. Thời gian này vẫn nên tập trung để hoàn thành, án binh bất động
Mạc tướng có một kế nhỏ này trại chủ và tham tán nghe thử. Chúng ta sẽ làm thế này…. Sau đó làm thế này…''

Một lúc sau, Nhạc mỉm cười nói:
''Hay lắm, kế này khá diệu, nếu như thành công, sẽ lưỡng toàn kỳ mỹ. Cứ theo kế ấy mà làm''

''Đa tạ trại chủ đã tin tưởng, mạc tướng sẽ không làm người thất vọng''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.