Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 45: Giải cứu gia gia của Thanh Tâm




Khi bước vào nhà Lân thấy nàng ta vẫn còn đang rất sợ hãi ngồi co mình trong một góc nhà. Nhìn thấy nàng như vậy Lân cũng vô cùng thương cảm, tiến tới gần Lân lên tiến trấn an:
''Tất cả ta đã giải quyết xong, Thanh Tâm cô nương không cần phải lo sợ nữa''

Nàng ngước mặt lên nhìn Lân sau đó òa khóc nức nở
''Lân đại ca, cứu…cứu…cứu gia gia muội với''

''Là chuyện như thế nào, nói cho ta rõ''

Thanh Tâm vẫn cứ khóc nói:
''Bọn chúng bắt gia gia muội đi, sau đó lão già kia đóng giả làm gia gia muội, hằng ngày cho người đi dò thám các bến sông để tìm huynh, chúng còn thăm dò được huynh rất thích ăn canh chua cá. Cả bọn biết huynh là người có võ nghệ cao cường, nơi đây lại gần doanh trại, không thể làm ra động tĩnh lớn nên mới bày ra kế này, chỉ cần muội đâm huynh một dao thì chúng sẽ thả gia gia ra, nếu làm lộ chuyện thì chúng sẽ giết gia gia ngay''

Lân gật gù, thầm nghĩ [những tên này tình báo quả thật ghê gớm, nắm rõ ta như lòng bàn tay, nếu như ta không có một thân võ nghệ cao cường thì e là lần này không thoát được cái chết]

''Ta có bắt về lão già kia, bây giờ chỉ cần tra khảo lão ta là biết ngay nơi ở của gia gia muội, ta sẽ đi cứu về, muội đừng quá lo lắng. Bây giờ muội cứ ngồi đây, đừng ra ngoài, khỏi phải thấy cảnh ghê rợn''

Lân bước ra ngoài, lại xách lão ta đi một đoạn cách xa nhà Thanh Tâm, tới một nơi vắng vẻ, Lân quăng lão ta xuống đất, sau đó vỗ một chưởng vào mặt lão, làm cho răng của lão rụng gần hết, không thể cắn được lưỡi. Bây giờ Lân mới nói:
''Lão tặc, ngươi nhốt gia gia của Thanh Tâm cô nương ở đâu, mau nói ra, đỡ phải chịu đau đớn''

Lão ta vẫn cứ im lặng không nói tiếng nào

Lân thở dài:
''Haizz, sao phải cố chấp như vậy, nếu như không nói thì ta sẽ chặt hết tứ chi của ngươi, làm thành người côn mà trồng trong một cái bình lớn, ngươi cứ an tâm, sẽ không chết đâu, hằng ngày ta sẽ cho người đổ cháo vào miệng ngươi, muốn tuyệt thực chết đói cũng không được.

Bên trên đỉnh đầu, ta sẽ cho một thùng nước nhỏ từng giọt vào đầu của ngươi, à mà ta phải nói trước, nước nhỏ giọt như vậy tới khi da thịt ngươi mềm đi thì mỗi giọt như vậy sẽ làm ngươi đau đớn đến chết đi sống lại. Tới khi chỗ bị giọt nước nhỏ thủng lỗ, ta sẽ đổi sang nơi khác, ta còn có hơn trăm loại tra tấn, đảm bảo không chết nhưng đau đớn vô cùng, ta sẽ cho ngươi lần lượt nếm qua hết''

Lão già vẫn cứ im lặng không nói. Lân đưa tay nắm lấy tay của lão
''Rắc, rắc'' âm thanh giòn tan vang lên, cánh tay của lão lại bị bẻ gãy, nhưng lần này Lân vận lực mạnh hơn, xương cánh tay lòi cả ra ngoài, máu chảy đầm đìa. Lão già hét lên đau đớn

''Aaaaaaaaa, giết ta đi, aaaa, khốn kiếp, cẩu tặc, aaaaa''

''Ây chết, là ta lỡ tay, thật là, tính ta không được kiên nhẫn cho lắm, lúc nãy ta lại không mang theo đao kiếm gì, ngươi cứ yên tâm ta sẽ băng bó lại ngay, làm cái gì mà la hét dữ vậy, nãy giờ ta có thấy ngươi lên tiếng đâu''

Khi băng bó lại cho lão, lân lại như vô ý bẻ nốt luôn tay bên kia. Lão già đau đớn quằn quại, miệng muốn hét lên thật to, nhưng không còn khí lực để hét

''Ôi ôi, cáo lỗi, cáo lỗi, ta lại lỡ tay, cứ bình tĩnh, ta lại băng bó chưa ngươi, không sao đâu''

Lúc này lão ta đã hoảng loạn, ý chí chống cự cuối cùng cũng tan vỡ

''Tiểu súc sinh, ngươi là ma quỷ đội lốt người, ta nói, ta nói, để ta chết được nhanh chóng, đừng hành hạ ta nữa, ta nói, ta nói mà…''

Lúc này Lân mới từ tốn nói:
''Ta từ trước tới giờ chưa từng nhân từ với kẻ thù, những chuyện ta nói được sẽ làm được, ngươi nói sớm thì đỡ phải chịu dày vò''

Sau đó lão ta nói:
''Phía nam, cách nơi đây độ sáu dặm đường có một căn nhà tranh bỏ hoang, hai thuộc hạ ta đang canh giữ lão già ở đó''

Lân gật gù:
''Vậy thì làm phiền ngươi đi với ta một chuyến rồi, xong chuyện ta sẽ bao giết bao chôn''

Sau đó Lân lấy bùn đất bôi lên mặt cho lấm lem, lại xách lão ta lên, khi đến gần căn nhà tranh đó thì chuyển sang cõng lão, vừa chạy vào vừa hô to:
''Cứu người đi, cứu người, có người bị thương nặng''

Hai tên canh gác nhìn ra thì thấy người bị thương là lão đại của họ thì liền chạy ra xem. Lân đặt lão già xuống đất, hai người kia liền chạy tới hỏi han

''Lão đại người…''

Chưa nói hết câu thì Lân đã vỗ mạnh song chưởng vào đầu hai tên kia, cả hai hộc máu chết tại chỗ. Sau đó xử luôn lão già kia.

Bước vào nhà Lân thấy một ông lão tuổi độ chừng như lão già kia nhưng thân hình gầy khô, đang nằm co quắp trên giường. Lân tiến tới thăm dò, mạch tượng có hơi yếu chắc là bị bọn này bỏ đói thường xuyên.

Lân trở ra tìm một hố đất rồi ném ba cái xác xuống đó, lấy mấy tảng đá lớn mà quăng xuống lắp lại. Xong việc, Lân vào nhà cõng gia gia của Thanh Tâm về.

Khi về đến nhà thì thấy Tú đã ở đó cùng Thanh Tâm, đang vỗ về an ủi cô nàng. Nhìn thấy Lân cõng người về thì cả hai chạy vội ra. Lân cõng ông lão vào nhà, đặt nằm trên giường của Thanh Tâm. Lúc này ông lão cũng đã hơi tỉnh, nhìn thấy đứa cháu gái mình thì trào nước mắt, Thanh Tâm vội ôm lấy ông mà òa khóc.

Lúc này Lân mới nói:
''Gia gia muội chắc là bị bỏ đói nên người mới yếu như vậy…''

Tú từ lúc nhìn thấy gia gia của Thanh Tâm thì trong lòng hoảng hốt, chân tay lóng ngóng, nghe đại ca nói là gia gia đang đói thì liền lên tiếng

''Để đệ đi lấy cơm''

Lân giơ tay gõ vào đầu Tú một cái

''Đệ bình tĩnh lại đi, ta chưa nói hết đã xen vào, người bị đói lâu ngày không có ăn được cơm. Thanh Tâm cô nương, mau đi nấu một nồi cháo loãng, đút cho gia gia ăn, chỉ ăn một chén thôi, một canh giờ sau mới ăn tiếp chén nữa, đến khi nào thấy gia gia muội dần dần tỉnh táo hơn thì mới ăn nhiều hơn một chút''

''Còn đệ nhanh chóng ra chợ tìm một thầy lang, mua một cái chỏng tre mang về đây''

''Đệ sẽ đi ngay''

Một lúc sau thì Tú ào ào chạy về, trên lưng có cõng một ông lão, còn tay thì cầm cái chõng tre. Ông lão thấy đã tới nơi thì vội quát:
''Thả lão phu xuống, thật là tên hỗn trướng''

Tú để cái chõng tre trước nhà rồi cõng ông lão vào tận nhà trong mới thả xuống

Lân trông thấy thì lắc đầu [đúng là cứu nhạc phụ tương lai như cứu lửa mà, bộ dáng tên này vừa cõng người vừa mang cái chõng tre to đùng thế kia chạy trên đường chắc làm náo loạn hết đường phố]

Thầy lang sau khi được thả xuống thì vẫn chưa nguôi giận nhìn Tú, Tú chỉ cười gượng nói:
''Tiên sinh đừng trách vãn bối, việc cấp bách nên vãn bối mới mạo phạm, tiên sinh đại lượng bỏ qua''

Thầy lang chỉ hừ một tiếng rồi quay sang gia gia của Thanh Tâm bắt mạch. Sau một lúc thì thầy lang vuốt râu nói:
''Chỉ là bị đói lâu ngày, cơ thể suy kiệt, tịnh dưỡng độ vài hôm sẽ bình phục thôi, trong mấy ngày này không được ăn các thức ăn cứng, khó tiêu, chỉ nên ăn các loại thức ăn mềm hoặc là cháo loãng. Mỗi ngày vào sáng sớm nên dắt ông ấy ra sân vận động vài động tác nhẹ, ta sẽ kê vài thang thuốc bổ dưỡng hồi phục sức khỏe cho ông ấy''

Tú bước tới hỏi:
''Phí khám bệnh là bao nhiêu vậy tiên sinh''

Thầy lang nhìn Tú lại hừ một tiếng:
''Phí khám bệnh thì ta không lấy, tiền thuốc là 1 tiền 5 đồng''

Nói rồi thầy lang mở hộp gỗ ra lấy giấy ghi đơn thuốc đưa cho Tú.

Tú nói:
''Tiên sinh có cần vãn bối cõng về không''

Thầy lang tức xì khói:
''Lão phu tự về được, bộ xương già của ta không chịu nổi giằng sốc, còn để ngươi cõng chắc ta nằm nghỉ dưỡng ba ngày không đứng dậy nổi''

Lân đứng bên cạnh thì cười thầm [cái tên này đúng nhây, người ta đã bực bội vì ngươi cõng chạy vội mà giằng sốc không chịu được, bây giờ lại muốn cõng thì ông ấy không tức mới lạ]

''Ta sẽ về bốc thuốc rồi cho người mang đến, hừ''

Lân tiễn thầy lang ra cửa, nhẹ giọng nói:
''Nhờ tiên sinh ba ngày sau tới đây tái khám lại, tiểu đệ vãn bối vì nóng lòng mà đắc tội, mong tiên sinh rộng lượng bỏ qua cho''

Lân lấy ra từ trong túi ra một quan tiền cầm tay thầy lang mà đưa cho
''Chỗ tiền này là tiền công khám và thuốc cho lần sau luôn, ba ngày nữa sẽ có người đến mời tiên sinh đi''

Thầy lang thấy nhiều tiền quá thì vội nói:
''Chỗ này quá nhiều rồi, tiền thuốc không nhiều đến vậy''

Lân mỉm cười:
''Xin tiên sinh cứ nhận lấy, coi như ta thay tiểu đệ bồi tội với tiên sinh''

Thầy lang dùng dằn muốn trả lại, nhưng Lân nhất quyết không chịu, nên ông ấy đành nhận lấy, cảm tạ rồi rời đi

Lân vào nhà giao phó lại cho Tú:
''Tạm thời đệ ở lại bảo vệ cho Thanh Tâm cô nương, ngày mai chắc phải chuyển họ về gần doanh trại của chúng ta đề phòng những đồng bọn của thích khách quay lại báo thù''

Lúc này, triều đình nhà Nguyễn sau khi nhận được tin Thống Binh huy bại trận phải chạy về phía bắc dinh Quảng Nam thì liền sai Nội Hữu chưởng dinh Tôn Thất Nghiêm đem quân vào Quảng Nam hợp binh đánh quân Tây Sơn. Đồng thời ký hòa ước với người Xiêm, từ bỏ một số vùng họ đã chiếm được trong những thập kỷ trước đó, tập trung binh lực để đối phó với quân khởi nghĩa.

Phía bắc, quân của chúa Trịnh do Quận Việp Hoàng Ngũ Phúc thống lĩnh, mang 3 vạn quân bắt đầu tiến vào nam.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.