Chương 95: (Nạn 21) Núi Hắc Tùng lão yêu Hoàng Bào Quái, nước Bảo Tượng công chúa Bách Hoa Tu (2)
Ngày xửa ngày xưa, ở Phi Hương Điện trên Thiên Giới có 1 tiên nữ sắc nước hương trời, vô cùng xinh đẹp, nàng chính là Bách Hoa Tiên Tử.
Bách Hoa Tiên Tử cùng Khuê Mộc Lang (một trong Nhị Thập Bát Tú) từ lâu đã có tình ý với nhau. Tuy nhiên, bởi vì luật trời không cho phép thần tiên thành đôi, kết thành đạo lữ, nên họ cũng chỉ giữ tình cảm như tri âm, tri kỷ, chứ không dám tiến xa hơn.
Võ Đức Tinh Quân (lại là thằng cha này) thực ra cũng đã có ý đồ với Bách Hoa Tiên Tử, nhưng hắn bận trăm công nghìn việc (ví dụ hãm hại người khác chẳng hạn) nên không tiện thổ lộ.
Một hôm nọ, hắn bắt gặp 1 cảnh làm trái tim hắn tan nát, nữ thần của hắn – Bách Hoa Tiên Tử, lại cùng tên “sói già” Khuê Mộc Lang nắm tay nhau tình tứ, đi giữa vườn hoa, thủ thỉ tâm tình.
Võ Đức Tinh Quân tức lắm, nên hắn bèn ra kế hiểm. Hắn đi tìm Cang Kim Long (cũng là 1 trong 28 tinh tú) 1 vị Tinh Tú vô cùng ái mộ Tôn Ngộ Không, nói với nàng rằng Đại Thánh có gửi 1 bức “tâm thư” cho nàng, giao cho Khuê Mộc Lang giữ.
Ban đầu nàng hơi nghi ngờ, nhưng không biết, Võ Đức Tinh Quân từ đâu lấy ra, 1 nhúm lông khỉ của Đại Thánh, nàng liền ngây thơ tin theo. Nghe theo lời Võ Đức Tinh Quân, đi tìm Khuê Mộc Lang hỏi chuyện.
Cảnh gian gian díu díu mập mờ của 2 người, đã bị Võ Đức Tinh Quân dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại (thực chất là Cang Kim Long lôi Khuê Mộc Lang lại hỏi cho ra nhẽ, còn Khuê Mộc Lang thì ra sức phủ nhận, vì hắn không biết lá thư nào thật, chẳng qua là bị Võ Đức Tinh Quân “edit bẩn” lại mà thôi).
Sau đó, Võ Đức Tinh Quân đi tới Phi Hương Điện, lấy đoạn ghi hình đó ra mách lẻo với Bách Hoa Tiên Tử. Hắn nói là:
“Nàng phải tin ta! Tên ‘sói ghẻ’ đó, chỉ ‘chơi qua đường’ với nàng mà thôi! Nhìn Cang Kim Long đi, người ta vừa có nhan sắc, vừa có thực lực, lại cùng là 1 trong 28 tinh tú giống hắn nữa! Hai người họ xứng đôi với nhau quá còn gì? Chỉ có ta? Chỉ có ta mới là thật tâm yêu nàng!”
Hiển nhiên là Bách Hoa Tiên Tử nhất quyết không tin, còn doạ sẽ bẩm báo Ngọc Hoàng việc hắn q·uấy r·ối nàng. Võ Đức Tinh Quân trong cơn tức giận, đã dùng xuân dược, định cưỡng ép Bách Hoa Tiên Tử.
Bách Hoa Tiên Tử vì không muốn thuận theo đã hoá đạo tuẫn tiết. Tới khi Khuê Mộc Lang hay tin, thì mọi chuyện đã trễ, hắn thậm chí không có thời gian đi hỏi tội Võ Đức Tinh Quân. Trực tiếp hạ phàm tìm người mình yêu.
Bởi lẽ, Bách Hoa Tiên Tử suy cho cùng chỉ tương đương với 1 thị nữ, nàng thậm chí còn không được Phong Thần Bảng ghi nhận. Mà 1 vị thần tiên không có trên Phong Thần Bảng, sau khi c·hết chỉ có vào luân hồi chuyển thế đầu thai.
Ngược lại, Khuê Mộc Lang lại là 1 vị tiên có tên trên Phong Thần Bảng. Nếu hắn “hẹo” thì Phong Thần Bảng cũng sẽ tái tạo nhục thân lại cho hắn thôi. Chính vì vậy, chuyện cả 2 chuyển thế làm người, sống cuộc sống điền viên phàm tục là nhảm nhí.
Khuê Mộc Lang chỉ có thể đánh liều kháng chỉ, hạ phàm tìm người yêu. Trong khi đó Cang Kim Long cũng thấy có 1 phần lỗi do mình, nên quyết định kiêm nhiệm luôn chức trách của Khuê Mộc Lang bấy lâu nay, để giấu diếm cho hắn.
Còn Võ Đức Tinh Quân, bởi vì nhân vật chứng không có đủ, với lại để giữ bí mật cho Khuê Mộc Lang, nên Cang Kim Long cũng không dám vạch trần, tố giác hắn với Ngọc Đế.
…
“Bách Hoa Tu chính là Bách Hoa Tiên Tử chuyển thế! Bây giờ, nếu chiếu theo lẽ thường, khi Thiên Đình trách tội xuống, thì cả 2 đều sẽ phải mắc tội. Nhưng nếu Bách Hoa Tu là bị 1 Hoàng Bào yêu quái bắt đi, thì chả phải nếu có bất trắc gì, chỉ có 1 mình Hoàng Bào Quái phải chịu tội thôi đúng không? Khà khà khà!”
Khuê Mộc Lang cười khà khà nói, nhưng Đường Tăng có thể thấy, trong nụ cười của hắn, nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Bát Giới thấy vậy liền trêu Khuê Mộc Lang để hoà hoãn bầu không khí:
“Này lão Khuê! Ngươi khai thật đi, có phải ngươi b·ắt c·óc con nhà người ta rồi bịa chuyện không?”
“Phi! Đó chỉ là cái cớ thôi! Ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới ‘cua’ nàng lại được đó nhé! Được sự đồng ý của nàng, ta mới mang nàng về đây! Chẳng qua là ta không dám khôi phục trí nhớ kiếp trước cho nàng, sợ nàng biết ‘m·ưu đ·ồ’ của ta.”
“Quốc Vươnng Bảo Tượng Quốc có biết chuyện này không?”
Đường Tăng nghi vấn.
“Biết chứ! Lâu lâu, bọn ta cũng hay về hoàng cung thăm nhạc phụ, cùng nhạc mẫu đại nhân mà!”
Khuê Mộc Lang trả lời.
“Ngươi giải thích thân phận ngươi với họ như thế nào?”
“Ta…ta nói thật với họ, nhưng nhờ họ giấu Bách Hoa Tu!”
Mấy thầy trò gật gù, chân tướng sự tình xem như đã rõ.
Đường Tăng đặt chén trà xuống nói:
“Biện pháp của ngươi xem ra cũng hay, nhưng cuối cùng thì vấn đề cốt lõi nhất vẫn không được giải quyết! Ngươi thử nghĩ xem, nếu 1 mai ngươi b·ị b·ắt về quy án, liệu vợ con ngươi sẽ vui chăng? Chưa kể, Võ Đức sẽ tha cho mẹ con các nàng sao?”
“Hắn dám!”
Khuê Mộc Lang tức giận vỗ bàn quát, làm Bách Hoa Tu phải lật đật ra xem có chuyện gì. Khuê Mộc Lang đành lấp liếm cho qua, bị Bách Hoa Tu lườm 1 phát, dặn hắn không được lớn tiếng như thế, để cho con ngủ. Thế là hắn gật đầu liên hồi, ngồi ngoan như cún.
Bách Hoa Tu rời đi, Đường Tăng nói tiếp:
“Nếu chỉ có 1 mình hắn thì hắn không dám, nhưng hiện tại, hắn đang được Tứ Đế âm thầm chống lưng. Chuyện của Bát Giới và Sa Tăng, chẳng lẽ ngươi không biết? Sự xuất hiện của Vương Linh Quan và Võ Đức, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên.”
Khuê Mộc Lang uống ực hết 1 chung trà, hai tay chống 2 đầu gối, suy nghĩ miên man. Cuối cùng, chỉ tổng kết ra được 1 cái thở dài ngao ngán.
Đường Tăng thấy tinh thần hắn sa sút như thế liền an ủi:
“Ngươi cũng đừng bi quan quá! Hôm nay, bọn ta đến đây không phải để lấy nỗi đau của ngươi làm vui thú. Bọn ta cũng có việc nhờ ngươi! Hơn nữa, nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ giải quyết được luôn nguy cơ tiềm tàng cho các ngươi!”
“Ngài nói thật không Thánh Tăng?”
“Người xuất gia cũng có thể nói dối! Ta cũng vậy! Nhưng trong trường hợp này thì không!”
“Được! Ngài nói đi! Khuê Mộc Lang này cho dù phải bỏ ra cái mạng già này, ta cũng phải quyết bảo vệ gia đình ta!”
“Từ từ đã! Ngươi muốn hi sinh thân mình, thì ít nhất cũng phải hỏi ý kiến phu nhân của mình chứ? Ta nói có đúng không Bách Hoa Tu công chúa?”
Đường Tăng hướng về phía rèm châu hỏi. Yên lặng 1 hồi lâu, Bách Hoa Tu từ trong đó bước ra.
“Phu nhân! Nàng…”
“Chàng không cần nói gì cả, ta đã nghe được hết rồi! Chàng đúng là 1 kẻ tệ bạc! Năm đó, thề nguyền dưới trời sao, không phải là chúng ta đã nguyện ước sống c·hết có nhau sao?”
“Ta… ta…”
Khuê Mộc Lang định nói gì đó, nhưng đã bị ngón tay của Bách Ho Tu chặn ở môi. Nàng nhẹ nhàng nói:
“Chàng muốn làm gì cũng được! Nhưng hãy cho ta sát cánh bên chàng với nhé!”
“Được! Được! Khuê Mộc Lang này có 1 hiền thê như nàng, ta hãy còn sợ gì nữa?!”
Nói rồi, 2 người ôm nhau thắm thiết, 2 vợ chồng đã có với nhau 1 mặt con, mà làm như vợ chồng son không bằng ấy. Làm cẩu độc thân mười kiếp luân hồi ở 1 bên ganh tị không thôi.
Sau đó, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn, chính thức nghị sự chuyện lớn. Xong xuôi, Bách Hoa Tu viết 1 phong thư, rồi đưa kèm 1 cây trâm ngọc cho Đường Tăng.
Thầy trò Đường Tăng nhận xong thư tín thì cùng nhau xuất phát, khởi hành hướng về Bảo Tượng quốc ngay trong đêm. Trong âm thầm, Già Thiên Xích Tán cũng được thu về không biết tự khi nào.
Tuy nhiên, trong mắt Lục Đinh Lục Giáp, Tứ Trị Công Tào, thì Bát Giới và Sa Tăng đã đánh nhau với Hoàng Bào Quái rất dữ dội. Một khoảnh rừng thông b·ị đ·ánh nát, chính là minh chứng. Chỉ khi, vô tình thấy được Đường Tăng, trốn ra từ sau động, bọn họ mới lui binh, đi theo bảo hộ sư phụ.