Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 233: Bạo động



Dịch: Doãn Đại Hiệp

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Ứng Tư Tuyết vừa nói xong, giống như đồng tình với suy đoán của cô, tiếng kêu của con gà trống từ nơi xa xôi đột nhiên ngừng lại.

Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào từ bên ngoài miếu Phật.

Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự bối rối lo ngại trong mắt đối phương. Ứng Tư Tuyết nói:

- “Hay là mình đốt luôn cái xác khô đi anh? Có lẽ nó chính là hạch tâm của thế giới quái dị này, là điểm cân bằng của ác niệm cùng thiện niệm. Đốt nó xong, không khéo chúng ta có thể rời khỏi chốn này.”

Dương Húc Minh ngửa đầu nhìn cái xác khoanh chân tọa hóa dựa vào tượng Phật nói:

- “Lửa quỷ của anh không có khả năng đốt cháy, em cũng biết rồi đấy.”

Cất giày thêu trong tay đi, Dương Húc Minh nói:

- “Nhưng mà có thể thử cách khác một chút.”

Hắn lấy ra quyển nhật ký màu hồng phấn từ trong túi áo, rồi mang quyển nhật ký đến gần cái xác.

- “Tiểu Tư!”

Một đôi tay trắng bệch yên lặng từ trong quyển nhật ký chui ra ngoài.

Sau đó, đôi tay này tóm lấy cái xác khô trên điện thờ.

Nhưng khi đôi tay Tiểu Tư vừa tiếp xúc với xác khô, một làn khí màu đen nhàn nhạt xuất hiện rồi từ chỗ tiếp xúc lan tràn dọc theo cánh tay Tiểu Tư. Tiểu Tư như bị điện giật, nháy mắt đã lùi về bên trong quyển nhật ký. Trong miếu Phật vang lên một tiếng kêu đau đớn của cô bé.

Ứng Tư Tuyết nhìn thây khô một chút nói:

- “Muốn diệt nó cũng không dễ.”

Lúc này gió rét bên ngoài Phật đường đã cuồng bạo như có bão tuyết. Vô số lá khô bay múa trong cơn cuồng phong. Hơi thở của Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đã có thể thấy rõ hơi nước.

Bên ngoài ngày càng u ám. Có lẽ mặt trăng đã thật sự bị bóng tối thôn phệ hoàn toàn. Thế giới này đã rơi vào bóng đêm tuyệt vọng.

Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói:

- “Em cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Mặc dù cái thây khô vẫn ngồi yên như cũ nhưng đứng bên trong Phật đường này, bọn họ giống như bị thứ gì đó rất kinh khủng đang nhìn vào.

Cảm giác bị quái vật để mắt tới, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Dương Húc Minh nói:

- “Anh cũng thế, anh cũng cảm thấy trong bóng tối có thứ gì đó kinh khủng đang theo dõi chúng ta.”

Hóa thân lương thiện đã tan biến, như vậy hóa thân ác niệm đã thay thế thiện niệm khống chế nơi đây rồi.

Chẳng lẽ con nhện lớn kia đang ở gần đây? Hai người Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết cấp tốc rời khỏi Phật đường. Ra đến sân, Dương Húc Minh quay đầu nhìn thoáng qua tượng Phật trên điện thờ. Vẻ ngoài hiền lành tĩnh tọa của tượng Phật đã hoàn toàn biến mất.

Biểu lộ bức tượng trở nên dữ tợn, hai mắt chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi, ngay cả trên mười đầu ngón tay tượng Phật đã mọc ra móng tay đen ngòm bén nhọn giống như lệ quỷ.

Thứ khoanh chân ngồi trên điện thờ không phải là tượng Phật mà từ đầu đến chân hoàn toàn chính là ác quỷ!

Quả nhiên là một vòng luân hồi, thiện niệm biến mất thì quái vật ác niệm chiếm giữ nơi đây, giáng lâm thế giới này.

Hai người Dương Húc Minh chạy rất nhanh, họ phải chạy đua với thời gian. Trước khi quái vật chân chính xuất hiện, nhất định bọn hắn phải trốn về được trong làng.

Cho dù Dương Húc Minh vẫn không tin tưởng ông lão có bộ dáng khả nghi đó. Nhưng trong thế giới quỷ dị này, ông ấy là người duy nhất có thể giúp đỡ bọn hắn. Dương Húc Minh một đạp chanh bành cái cửa lớn màu đỏ, xông ra khỏi miếu Phật. Sau đó, hắn chạy nhanh tới khu rừng trúc.

Trước mặt vẫn là con đường nhỏ uốn lượn trong khu rừng. Hai bên đường dựng đầy những bia mộ không khắc chữ. Những cái bia mộ đã phơi nắng phơi sương không biết bao nhiêu năm tháng, trông có vẻ tàn phá. Không có ai biết chủ nhân của những tấm bia này là ai.

Dương Húc Minh bọn hắn cũng không có thời gian đi nghiên cứu những cái bia mộ không tên này. Hiện tại thứ quan trọng nhất đối với bọn hắn chính là thời gian, thời gian, thời gian! Bọn hắn nhất định phải trong thời gian ngắn nhất chạy về thôn nhỏ. Sau đó trước khi quái vật tiến đến phải trốn vào trong quan tài màu trắng!

Nhưng sau khi bóng tối dần bao phủ, bọn hắn phải đối mặt cũng không chỉ là con quái vật nhện khổng lồ kia.

Khi Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết ra khỏi Phật đường, đi đến giữa những bia mộ không tên ven đường, chuyện bất ngờ đã xảy ra!

Gió rét âm lãnh đã thổi đến nơi này. Giữa màn đêm trong rừng trúc, những tiếng gào rú thảm thiết vang lên từ bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt Dương Húc Minh bọn hắn giống như rơi vào một chiến trường đẫm máu ghê rợn. Khắp nơi đều là người chết thê thảm. Âm thanh kêu rên tuyệt vọng đến từ những người chết kia. Sắc mặt Ứng Tư Tuyết có chút tái nhợt, cô bị tình cảnh kinh khủng này dọa đến mức mềm nhũn tay chân suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Dương Húc Minh chạy phía sau vội vàng đỡ lấy cô.

Nhưng Dương Húc Minh cũng không dừng lại, cũng không có thời gian trấn an cô nàng.

Hắn một tay nắm lấy cô lôi xềnh xệch giống như lôi kéo một cái bao tải hàng hóa, động tác vô cùng thô lỗ.

- “Không thể ngừng lại!”

Dương Húc Minh cắn răng nói:

- “Chạy mau!”

Hắn biết thế giới trước mắt ngày càng trở nên quỷ dị hơn. Bọn hắn cuối cùng có thể tận mắt nhìn thấy phần hung ác kinh khủng nhất của không gian này.

Nhưng bọn hắn không thể dừng lại! Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết cả hai người!

Dương Húc Minh kéo Ứng Tư Tuyết chạy như bay. Cô một mặt chạy nhanh, một mặt chú ý hai bên. Bỗng cô hoảng sợ hét lên:

- “Bên phải!”

Tiếng gió rét lạnh từ bên phải tập kích tới!

Trong nháy mắt nỗi sợ tử vong bao trùm Dương Húc Minh. Hắn rống lên một tiếng giận dữ, cũng không thèm quay đầu lại mà vẫn tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Đồng thời hắn chém mạnh thanh Sát Phụ kiếm trong tay về bên phải.

- “Ách a a a!!”

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, có thứ gì đó bị kiếm của Dương Húc Minh đánh bay ra ngoài.

Hắn cảm nhận được phản lực rất lớn. Nhưng Dương Húc Minh không quay đầu lại xem là cái gì, hắn tiếp tục chạy như bay trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn. Sau lưng, những tiếng kêu thê lương thảm thiết kinh khủng thảm vang lên liên tiếp.

Gió lạnh rít gào cùng tiếng quỷ hồn gào rú theo sát sau lưng hắn. Dường như đống bia mộ kia đã bắt đầu thức tỉnh. Bóng tối trong rừng trúc đang cuộn trào, vô số oán quỷ kinh khủng đang truy đuổi theo hai người như hình với bóng.

Nhưng Dương Húc Minh không dừng lại.

Hắn không dám dừng lại.

Đôi tay trắng bệch của Tiểu Tư không hề thu lại. Hai bàn tay đang điên cuồng cào xé thứ gì đó sau lưng hắn.

Là người giữ quyển nhật ký, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lực trùng kích không ngừng xuất hiện. Một khi Tiểu Tư rút hai tay về, sau lưng Dương Húc Minh hoàn toàn trống trải, là miếng mồi ngon cho lũ ác quỷ đang bám riết không buông kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.