Đèn trần vẫn sáng trưng soi rõ từng ngóc ngách trong phòng khách. Nhưng từ khi con mèo đen nhảy xuống, cả căn phòng như bỗng hóa thành hầm băng lạnh ngắt.
Dương Húc Minh cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt con mèo đen quỷ dị này. Ứng Tư Tuyết thì khỏi cần phải nói, nhìn thấy mèo đen xuất hiện, cô nàng đã quíu lại núp sau lưng Dương Húc Minh, căn bản không dám thò ra nhìn phía trước.
Chỉ có Ngũ Hưng Lượng điếc không sợ súng vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm con mèo. Rốt cuộc hắn giật mình nhớ ra gì đó.
Mặt Ngũ Hưng Lượng phút chốc trở nên xám như tro tàn. Rất hiển nhiên, gã đã nhận ra thân phận của lão quỷ già trước mặt.
Gã liếc nhìn về phía hai người còn lại, chợt thấy Ứng Tư Tuyết như con chim nhỏ núp sau lưng Dương Húc Minh, còn Dương Húc Minh thì mặt lạnh lùng cũng đang nhìn lại phía gã.
Ngũ Hưng Lượng cắn răng, không để ý đến hai người này. Một tiếng huýt sáo chói tai vang lên. Con quỷ nhỏ đang bò trên mặt đất nghe âm thanh này, tựa hồ bị kim đâm vào ngực, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Con quỷ toàn thân bầm đen khàn giọng tru lên, đột ngột quay ngoắt lại, lao về phía con mèo đen đang đứng giữa phòng.
Nhưng mèo đen lại không thèm lùi tránh, nó chỉ đứng ở nơi đó, trừng cặp mắt mèo phát ra ánh sáng quỷ dị nhìn về quỷ nhỏ. Một tiếng mèo kêu rít lên chói tai.
…Méooooo..
Con quỷ nhỏ đang lao tới giữa không trung, đột nhiên giống như va phải bức tường vô hình, rơi bịch xuống sàn nhà. Nó nằm đơ tại chỗ, co quắp thống khổ.
Mèo đen chỉ nhìn chằm chằm vào quỷ nhỏ. Thân thể con quỷ run rẩy tần suất càng lúc càng cao. Nó nằm đó co giật, tựa hồ có thứ gì sắc bén vô hình đang chặt chém vào thân thể đen bầm của nó.
Một dòng máu đen nhánh chậm rãi chảy ra. Quỷ nhỏ thống khổ kêu gào thảm thiết, giãy dụa cố thoát đi, nhưng nó bị một lực lượng vô hình gắt gao đè cứng lại.
Cuối cùng, cái đầu của con quỷ nhỏ bị chặt rơi xuống, lăn lông lốc trên sàn phòng khách. Mèo đen chậm rãi tiến đến chỗ đầu con quỷ. Miệng con mèo há lớn lộ hàm răng sắc nhọn trắng ởn, trong phòng vang lên tiếng cắn nuốt bèm bẹp…
Dương Húc Minh nhìn Ngũ Hưng Lượng hô lớn:
- Thầy Ngũ, đến lượt chú thể hiện rồi kìa!
Con quỷ nhỏ này hẳn là của Ngũ Hưng Lượng nuôi, chuyên dùng bắt quỷ. Không biết mất đi vũ khí này, Ngũ Hưng Lượng còn át chủ bài nào khác không?
Dương Húc Minh liếc nhìn tên thầy phong thủy, có ý chờ mong. Hắn thấy Ngũ Hưng Lượng đang lạch bạch chạy ra cửa biệt thự.
- Thể hiện cái ***! Chạy mau! - Ngũ Hưng Lượng thở hổn hển vừa chạy vừa nói – Hai người không biết bọn quỷ này đáng sợ thế nào đâu! Quỷ Anh tôi nuôi còn bị nó xé đôi, người sống gặp nó là thập tử vô sinh!
Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn gã, hóa ra con quỷ nhỏ là gã lấy thai nhi chết non luyện thành thứ gọi là Quỷ Anh!
- Nhưng thầy Ngũ đã bảo, việc đêm nay cứ để chú lo cơ mà?
Dương Húc Minh nói với giọng châm chích mỉa mai. Nhưng Ngũ Hưng Lượng chẳng còn hồn vía đâu mà để ý. Gã chạy vọt tới cửa chính, vặn tay nắm cửa nhưng không cách nào mở được vì Ứng Tư Tuyết đã khóa trái từ ban đầu.
- Thế nhưng các người cũng không nói là loại quỷ kinh khủng như này. Tôi đêm nay chuẩn bị chưa đầy đủ. Để đêm mai tôi quay lại! Thôi chết rồi, bọn quỷ này không muốn thả chúng ta ra nên phá hư mất cửa rồi!
Ngũ Hưng Lượng mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp quay lại vừa phân bua vừa hỏi:
- Cô Ứng, căn biệt thự này còn đường nào thoát ra không? Chúng ta phải chạy mau, con quỷ kia ăn hết Quỷ Anh của tôi là sẽ quay qua giết sạch chúng ta đấy!
Dương Húc Minh nhìn gã thầy phong thủy đang sợ vãi ra quần, có chút thất vọng. Hắn tưởng rằng tên thầy bà vốn là chủ mưu đứng sau vụ chôn mèo, hẳn là phải có chút bản lĩnh. Ai dè thả ra một con Quỷ Anh yếu nhớt, sau đó không còn biện pháp nào khác.
- Thầy Ngũ à, chú có phải nhận ra lão quỷ này hay không? Tôi thấy chú vừa nhìn thấy lão thì sắc mặt biến đổi.
Ngũ Hưng Lượng giả vờ ngơ ngác:
- Làm sao có thể? Tôi căn bản không biết lão ta! Nhưng tôi có thể nhìn ra được, hai con lệ quỷ này tuyệt đối không phải hàng bình thường! Chúng ta mà không chạy kịp, coi như là chết chắc! Cô Ứng, cô mau dẫn chúng ta đi tìm cửa sau!
Hiển nhiên là gã này đã bị dọa sợ vãi linh hồn rồi. Dương Húc Minh trợn mắt lên nói thẳng:
- Đã như vậy thì thôi chúng ta chơi bài ngửa luôn đi! Bọn tôi sở dĩ tìm ông vì biết ông cùng lão quỷ này có quan hệ.
Người bạn của tôi là Ứng tiểu thư đây đi về miền quê chơi, kết quả bị lão quỷ già theo ám. Cho nên tôi điều tra một hồi thì đã biết rõ chi tiết.
Ông bày trò chôn xác người với mèo cùng một chỗ, bọn chúng đều biến thành lệ quỷ. Bọn chúng muốn về tìm ông báo thù thì lại tìm nhầm mục tiêu là cô Ứng! Có đúng hay không?
Dương Húc Minh dứt khoát gọn gàng chất vấn. Nghe những lời hắn vừa nói ra, Ngũ Hưng Lượng biến sắc, vừa sợ vừa tức:
- Hai người … Bọn mày hóa ra là đặt bẫy tao?
- Vậy là những gì tôi suy đoán là sự thật? Ông đã cố tình tạo ra lệ quỷ?
Dương Húc Minh cười lạnh lẽo, Ngũ Hưng Lượng im lặng không trả lời, nhưng từ những phản ứng của gã nãy giờ thì coi như đã ngầm thừa nhận.
Mà lúc này, con mèo đen đã ăn gần hết Quỷ Anh, Dương Húc Minh liếc qua rồi nói
- Ông chú, con mèo đã xơi sạch Quỷ của ông rồi! Nếu ông không nói ra chân tướng, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội chạy thoát nữa đâu.
Rất hiển nhiên, Ngũ Hưng Lượng cũng nhìn thấy mèo đen sắp ăn xong. Mà chờ nó ăn xong, mục tiêu tiếp theo nhất định là ba người sống còn lại trong phòng này.
Ngũ Hưng Lượng gấp đến độ mặt đỏ bừng lên
- Mẹ nó, mày muốn chân tướng gì nữa? Tao đã thừa nhận tất cả rồi. Tao chính xác là để con mèo già hai mươi năm tuổi phải chết oan, để nó biến thành lệ quỷ. Nhưng tao… đệt tao không biết chúng mày bị con quỷ này theo ám, tao cũng chẳng muốn hại bọn mày.
Nếu tao mà muốn hại bọn mày, làm sao tao ngu chui đầu vào bẫy của chúng mày? Bọn mày sẽ nhanh chóng bị tao chơi chết! - Ngũ Hưng Lượng gào lên tức tối.
Dương Húc Minh tỉnh bơ cười cười
- Thế nhưng ông lại chôn một người không quen biết chung với con mèo, tạo ra lệ quỷ, vì mục đích gì? Đừng nói với tôi là chỉ đơn thuần rảnh háng làm cho vui nha!
Tốt nhất ông khai hết kế hoạch ra đi, để chúng tôi biết hết chân tướng xong sẽ mang ông rời đi.
Dương Húc Minh vừa đấm vừa xoa, ép hỏi tên thầy phong thủy đang cuống lên như đỉa phải vôi trước cửa…