Trong khoảnh đất có một khoảng trống rộng hình tròn được treo mười túi cát.
Sau khi Tào Bằng vươn vai, co chân, lách người chui vào trong đó, hắn theo các bước của thái cực quyền để len lỏi giữa những túi cát. Dùng bàn tay, khuỷu tay, vai, lưng, chân đánh vào túi cát. Ban đầu túi cát lắc lư ít nhưng cùng với lực tác động của Tào Bằng ngày càng lớn, những túi cát lắc lư đàn hồi mạnh hơn. Quy luật của nó loạn lên, khiến cho không gian Tào Bằng lách người di chuyển theo đó trở nên ngày một nhỏ. Cho dù như thế, Tào Bằng đi lại trong đó, tiếng va đập bùm bụp thường xuyên vang lên.
Vương Mãi và Đặng Phạm đứng bên cạnh nhìn, thấy Tào Bằng len lỏi giữa các túi cát như bướm vờn hoa nên đều hô to hưởng ứng.
"Đầu hổ ca, đại hùng ca, nhớ bước đi của ta, lát nữa ta đánh xong rồi, hai huynh cũng đi thử xem."
"Không phải chứ, lại luyện cái này nữa sao?"
Vương Mãi xị mặt!
Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, mấy hôm trước khi Tào Bằng dạy hắn, hắn đã bị túi cát đập vào khiến mặt mũi sưng vù.
Chuyện này không phải một ngày đã có thể luyện thuần thục, hơn nữa hắn và Đặng Phạm đều là người cao lớn, không cẩn thận là sẽ bị túi cát đâm ngay.
Nói thực, hai người bọn họ thật sự không cảm thấy việc này có tác dụng gì.
Tào Bằng đi lại giữa những chiếc túi cát một hồi, rồi lách người lui ra.
Hơi thở rõ ràng hơi hỗn loạn, mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Đầu hổ ca, đến lượt huynh đó!"
"A Phúc, ta luyện bát cực, luyện cái này có tác dụng gì?"
Tào Bằng cũng không đáp lại, chỉ cười khà khà nhìn Vương Mãi.
"Được rồi, được rồi, ta đi một lần là được chứ gì."
Vương Mãi nói rồi lách vào giữa những túi cát. Khác với cách luyện ban nãy của Tào Bằng, sau khi Vương Mãi bước vào, tay tạo ra gió, đập lên túi cát và phát ra những âm thanh vun vút. Túi cát liên tục lắc lư ngày càng nhanh, còn Vương Mãi dần dần không đỡ lại được.
Khi Tào Bằng luyện, rất ít dùng lực mạnh, mà nhiều khi là mượn lực để né tránh.
Trong khi đó Vương Mãi dùng lực quá mạnh, kỹ thuật còn thiếu. Sự phụ thuộc này làm cho lực đập của túi cát tăng lên, không cẩn thận là bị đập cho mặt mũi sưng húp. Vương Mãi dùng lực càng mạnh thì lực đàn hồi của túi cát cũng mạnh theo. Không lâu sau, Vương Mãi tránh không kịp đã bị một túi cát đang bay tới đập trúng, ngã sấp xuống đất, mãi không đứng dậy nổi.
Đặng Phạm đứng cạnh, dùng một ống trúc dài hai mét, đường kính mười xentimet, trong đó chứa đầy đá và cát để luyện tập.
Hắn quỳ gối, lắc lư xoay tròn qua lại ống trúc trên hai tay. Hai cánh tay và vai tập trung lại, dựa vào sức mạnh cơ bắp của tay để đẩy ống trúc. Công phu này luyện lực khí hiệu quả nhất. Đặng Phạm đặt ống trúc xuống đất, chỉ Vương Mãi đang nằm thảm hại mà cười sặc sụa.
"Đây là bài tập mà các ngươi nói sao?"
Tào Bằng quay đầu lại nhìn thì thấy Điền Mãn và Hạ Hầu Lan đứng gần đó, khuôn mặt rạng rỡ.
Điền Mãn cười lớn, vừa đi vừa cởi áo bông, để lộ ra chiếc áo đơn vân hổ.
"Luyện thế này không giết được người!"
Tào Bằng nói: "Ngay cả cái này còn không luyện được, nói gì tới giết người?"
"Hừm!"
Điển Mãn ra vẻ "lão tử không tin" rồi bước lên trên.
Vương Mãi nghiến răng chịu đựng chạy tới cạnh Đặng Phạm, còn chưa đợi hắn đứng vững đã bị Hạ Hầu Lan ôm lấy cổ, "cá cược đi, hắn có thể trụ được bao lâu?"
"Trăm lần thở!" Đặng Phạm cất tiếng.
Vương Mãi bĩu môi, "khó, sát trận đó quả thật không dễ qua. A Phúc hình như lại thêm phân lượng, ta đoán hắn không trụ được tới tám chục lần thở."
Hạ Hầu Lan dỏng tai lên, mắt nhìn chăm chú từng động tác của Điển Mãn.
Hiện giờ hắn cũng không còn gì buồn chán nữa!
Nhận cá cược chịu thua, điều này rất chính xác… Hơn nữa nhìn từ hình thức hiện tại, nhà lão Tào dường như thật sự rất có tiền đồ. Hạ Hầu Lan khác với Điển Vi, Điển Vi cẩn trọng khi làm việc đại sự, nhưng việc nhỏ nhặt lại kém thông mình. Còn Hạ Hầu Lan thì khác, hắn làm tốt hơn Điển Vi ở những tiểu tiết.
Đặng Tắc ở Nhữ Nam, thần không biết quỷ không hay, không có bất kỳ thành tựu nào.
Mặc dù hiện giờ hắn đã từ chối lời mời của Mãn Sủng, trở lại Hứa Đô. Nhưng suy cho cùng cũng được Mãn Sủng vô cùng coi trọng, không chắc khi nào sự nghiệp sẽ bay vù vù; Còn Tào Cấp? Xem ra toàn tâm toàn ý rèn đao. Nhưng ngươi rèn đao, sao lại phải giở bao nhiêu trò như thế? Rõ ràng, nhà lão Tào đang cùng liên thủ với Điển Vi để tạo thanh thế cho Tào Cấp.
Một khi gây dựng được thanh thế này, ai còn dám nói, Tào Cấp sẽ thu được thành tựu gì trong tương lai.
Ngoài ra, Vương Mãnh theo Điển Vi gia nhập quân Hổ Bôn, hiện cũng là lang tướng Hổ Bôn nhận bổng lộc sáu trăm hộc.
Vợ chồng Đặng Cự Nghiệp dù vẫn chưa bộc lộ tài năng gì, nhưng ai dám bảo đảm, trong tương lai nhà này không có ngày mở mày mở mặt?
Mặc dù đã làm gia thần của Tào gia nhưng Tào gia cũng rất khách sáo với Hạ Hầu Lan.
Về sau những người này phát đạt thì đương nhiên Hạ Hầu Lan cũng được phát triển theo. Hơn nữa, có những người này ở đây, Hạ Hầu Lan cũng sẽ không phải chiến đấu cô độc.
Rất nhanh chóng, Hạ Hầu Lan đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Mấy hôm nay khi Tào Bằng treo bao cát, Hạ Hầu Lan cũng đã thử, đương nhiên biết độ khó của nó.
Điển Mãn đứng ngoài, hoạt động chân tay, miệng hét lớn, đột ngột lao lên, loáng cái đã xông vào trong trận cát…
"Năm mươi nhịp thở!" Hạ Hầu Lan quyết đoán nói, "cá một quan."
"Xong!"
Tào Bằng đứng cạnh đột nhiên cất giọng, "năm mươi nhịp thở e rằng không trụ được, ta cược ba mươi nhịp."
Ba mươi nhịp thở?
Ba người Hạ Hầu Lan nhìn sang Tào Bằng: Ngươi tốt xấu gì cũng nên giữ chút thể diện cho Điển Công tử chứ! Ba mươi nhịp thở là bao lâu? Chỉ là thời gian hít thở ba mươi lần mà thôi.
Mặc dù không xem trọng Điển Mãn, nhưng ba người Hạ Hầu Lan lại không tin hắn không chống cự lại tới ba mươi nhịp thở.
Bụp!
Một tiếng đập mạnh vang lên, Điển Mãn hung hãn đánh mạnh lên một túi cát trước mặt. Sau đó lách người, giơ cánh tay lên đập bay một túi cát bên cạnh, đang chuẩn bị xuyên qua kẽ hở giữa các túi cát thì nhìn thấy trước mặt có một bong đen cùng tiếng gió rít đập vào.
Điển Mãn không nói gì chỉ vung tay lao lên.
Phải nói rằng, quyền pháp của hắn không kém.
"Hắn đánh càng mạnh thì thua càng nhanh."
Tào Bằng lắc đầu, "ba mươi nhịp thở, ta cược hai quan."
Nói xong, hắn quay đầu bước đi, đứng ở góc khác thi triển bát đoạn cẩm phối hợp với chân ngôn tám chữ, bắt đầu luyện tập.
Còn Điển Mãn… hắn không còn quan tâm nữa.
Trong trận này, Điển Mãn đại phát thần uy. Hai mươi nhịp thở đầu hắn còn vững vàng, nhưng cùng với số lượng túi cát hắn đập ngày càng nhiều, dần dần đã không chống cự được nữa. Miệng gã liên tục phát ra những tiếng gầm rú như dã thú, chân tay rối loạn, cuối cùng, hình như không có bất kỳ chương pháp nào. Trong lúc không để ý, Điển Mãn đập bay một túi cát, nhưng lại bị túi cát từ bên cạnh bay tới đâm trúng vào người.
Hai chân gã chao đảo, ngẩng mặt đón một túi cát bay tới, hễ gặp là đập vào lồng ngực hắn.
Điển Mãn gào thét, lùi ba bước liên tục nhưng lại bị túi cát phía sau đập và lưng, hắn ngã xuống đất, mãi không đứng dậy được.
"Hai mươi tám nhịp thở!" Vương Mãi hổn hển nói: "Ngươi ban nãy to mồm thế, giờ chưa trụ nổi ba mươi nhịp, làm lão tử ta bị mất tiền."
Điển Mãn bị đập khiến đầu óc u mê nhưng vẫn nghe rõ tiếng gầm của Vương Mãi.
Gượng đau, hắn đứng dậy, tay chỉ Vương Mãi nói: "Tên đen xì kia, dám lấy ta ra để cá cược sao?"
Đặng Phạm bình thản, "Điển công tử cái gì? Đến ta còn có thể trụ được tám mươi nhịp thở…"
"Các ngươi…"
Điển Mãn tức giận hét lên, nhưng lại không nói được gì.
Hạ Hầu Lan cầm một chiếc khăn ướt bước tới, đưa cho Điển Mãn, vẻ mặt khẩn thiết, "Điển công tử, ngươi khiến ta thất vọng quá. Ta còn cho rằng ngươi có thể trụ được năm mươi nhịp thở, đâu ngờ hai mươi tám nhịp người đã… Ấy, lau mặt đi."
Điển Mãn, mặt đỏ phừng phừng!
"Ta không tin, mấy túi cát rách, đừng tưởng làm khó được ta."
Hắn quay người, trợn mắt nhìn chừng chừng mấy chục túi cát hồi lâu, sau đó gào to và lại lao vào.
Có điều lần này, Vương Mãi, Đặng Phạm và Hạ Hầu Lan rõ ràng không có hứng để xem. Mọi người đều quay đi làm tiếp việc của mình.
….
Hứa đô, đại sảnh phủ Hổ Bôn.
Đặng Tắc nhìn hai người đàn ông trước mặt, lịch sự nói: "Hai vị tiên sinh, Điển Trung Lang giờ không có trong phủ, nếu hai vị muốn tìm ngài, có thể dạo một vòng quanh phủ. Nếu không có việc gì gấp, cũng có thể đợi ở đây. Trước khi trời tối, chắc chắn ngài sẽ về."
Người lớn tuổi hơn mỉm cười, "mạo muội hỏi quý tính đại danh của tiên sinh?"
"Tại hạ Đặng Tắc, là người lánh nạn. Được Điển Trung Lang nhận, tạm thời đóng ở đây."
"Đặng Tắc?" Chàng trai trẻ nhíu mày, "hình như ta nghe thấy cái tên này rồi…"
"Mạo muội hỏi hai vị tiên sinh…"
Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười, "Tại hạ Tuân Úc, tự Văn Nhược."
Đặng Tắc nghe thế, giật mình vội đứng dậy, "là Dĩnh Xuyên Bát Long, Tuân Văn Nhược Tuân Thị Trung?"
Người đàn ông lớn tuổi gật đầu, khom người đáp lễ.