Động Đình tám trăm dặm, non sông tươi đẹp sóng xanh dập dờn.
Đây là một ngày vô cùng đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh ngàn dặm không mây, cũng là một thời tiết đẹp hiếm thấy ở Kinh Nam.
Tào Bằng bước lên một con thuyền chèo tới hồ Động Đình. Trên bờ hồ, đám người Pháp Chính lo lắng nhưng rồi lại không thể ngăn cản Tào Bằng.
Tào Bằng chỉ dẫn theo Vương Song đi dự buổi yến tiệc này.
Quyết định kinh người như thế khiến cho đám người Pháp Chính hết hồn.
- Sao Đại đô đốc có thể đơn độc đến đó?
- Có gì mà không thể?
- Vậy nếu Thái Sử Từ kia có lòng xảo trá, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Tào Bằng trả lời:
- Thái Sử Từ là người trọng nghĩa, quân tử! Nếu hắn đã đặc biệt cho mời, chắc là có chuyện muốn thảo luận. Lần này ta đi không có gì nguy hiểm, đừng lo lắng. Nếu các ngươi lo lắng, có thể lệnh cho Bá Hầu dẫn đội tàu ra trại có thể trợ giúp bất cứ lúc nào, còn một mình ta đi là đủ rồi.
Đám người Pháp Chính khuyên bảo thế nào cũng không thay đổi được quyết định của Tào Bằng.
Cứ như vậy, Tào Bằng dẫn theo Vương Song đi thẳng đến Quân Sơn. Ước chừng cách thủy trại gần tám mươi dặm thì nhìn thấy một con thuyền bỏ neo ở giữa hồ.
Trên lầu thuyền, tinh kỳ tung bay.
Trên đó có thêu bốn chữ: “Kiến Xương – Thái Sử” rất to.
Kiến Xương là chức quan của Thái Sử Từ. Nay y được phong quan làm Kiến Xương Đô Úy cho nên mọi người gọi Thái Sử Từ là Sử Kiến Xương. Lúc này, binh mã Giang Đông trên lầu thuyền cũng đã phát hiện ra Tào Bằng. Thái Sử Từ đích thân ra boong tàu để nghênh đón, tuy nhiên khi y nhìn thấy chỉ có một mình Tào Bằng thì ngẩn người ra.
- Cha, Tào Bằng kia chỉ đi một mình, đây chính là cơ hội giết...
- Câm mồm!
Thái Sử Từ giận giữ, trách cứ:
<!--Ambient video inpage desktop-->
- Hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi Tào Đô đốc, là ngưỡng mộ một kỳ nhân.
Hắn tin ta cho nên mới đơn độc đến đây, sao ta có thể bội bạc? Loại việc này, không phải là hành vi nên có của một đại trượng phu, Nguyên Phục đừng nói gì nữa.
Thiếu niên vừa nói là Sử Hanh, tự Nguyên Phục.
Gã là con trai của Thái Sử Từ, năm nay mười lăm tuổi, đang độ tuổi trẻ nhiệt huyết nhất.
Lần này Thái Sử Từ vào La huyện, Thái Sử Hanh theo quân mà đến chờ đợi sai phái. Gã được chân truyền của Thái Sử Từ, hơn nữa lại am hiểu thủy chiến, là nhân tài kiệt xuất của nhị đại đệ tử Giang Đông.
Thái Sử Hanh mặt đỏ tía tai yên lặng lui ra.
Đột nhiên Thái Sử Từ nói:
- Nguyên Phục, ngoại trừ tỳ nữa, còn tất cả mọi người lui ra khỏi thuyền hết, lui về sau ba mươi dặm cho ta.
- Hả?
- Tào Bằng đơn độc đến, mà bên ta lại mang theo binh mã, vậy chẳng phải là khí thế quá kém sao?
Thái Sử Hanh lo lắng nhưng cũng biết một khi Thái Sử Từ đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi được. Rơi vào đường cùng, Thái Sử Hanh đành phải tuân lệnh, vội triệu tập quân tốt trên thuyền nhanh chóng rút lui lên thuyền nhỏ lui ra sau ba mươi dặm.
Cùng lúc đó, Tào Bằng cũng đi tới dưới lầu thuyền.
Có người hạ cầu thang đón hắn cất bước lên lầu thuyền.
Chỉ thấy trên thuyền dù tinh kỳ san sát nhưng lại không có người nào, chỉ có mấy chục mỹ tỳ cung kính đứng ở trên lầu thuyền. Lúc Tào Bằng đi lên lầu thuyền, các mỹ tỳ đều thi lễ.
Một người đàn ông thân hình cao 180cm đứng ở trên boong tàu.
Người này tuổi chừng trên dưới bốn mươi, mặt trắng như ngọc, một bộ râu tỉa gọn gẽ dưới cằm.
- Tào Đô Đốc.
- Thái Sử tướng quân?
Đây là lần đầu tiên Tào Bằng và Thái Sử Từ gặp nhau, cả hai đều giật mình.
Thái Sử Từ cảm thán Tào Bằng trẻ tuổi, nhìn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, lúc mình vào độ tuổi này như Tào Bằng vẫn còn đi du ngoạn khắp nơi, nhưng Tào Bằng lại trở thành một danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, lại là tướng quân đốc trận một phương, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Còn Tào Bằng thì sao, hắn cảm thán Thái Sử Từ có khí chất nho nhã.
Nhìn bề ngoài ông ta không giống như võ tướng, mà giống một nhân sĩ uyên bác hơn.
Ai có thể nghĩ, người này mười mấy năm trước đã đơn thân độc kỵ ứng chiến Tôn Sách, đại chiến dưới Thần Đình Lĩnh, uy danh từ đó truyền xa.
Thái Sử Từ và Tào Bằng cùng tán thưởng nhau.
Đặc biệt khi nhìn thấy trên thuyền không có quân tốt nào, Tào Bằng lập tức hiểu ảo diệu trong đó.
- Tào Đô Đốc, tiệc rượu đã dọn xong, xin mời ngồi.
Du thuyền trên hồ Động Đình sử dụng nguyên liệu nấu ăn cũng là đặc sản của hồ Động Đình, rất nhanh, cá tôm đã được bày ra, rượu ngon dâng lên.
Mỹ tỳ bên cạnh tấu nhạc thổi sáo.
Tiếng ca quanh quẩn trên mặt hồ...
- Tào Đô đốc, nay chiến sự Kinh Nam đã dẹp yên, ít ngày nữa Từ cũng lui về Sài Tang.
- Vậy cầu chúc Sử tướng quân tiền đồ vô hạn!
Thái Sử Từ cũng không lòng vòng, hỏi thẳng Tào Bằng:
- Hôm nay Từ mạo muội mời Tào Đô đốc tới là có hai chuyện, thứ nhất, xin thỉnh giáo Đô Đốc, Chu Thái có được thả về không?
Lúc này Chu Thái đang là tù nhân của Tào Bằng, bị tạm giam trong thành Hán Thọ.
Người này thật chẳng khác gì hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, mềm rắn không chịu phục tùng. Nhưng Tào Bằng cũng không gây khó xử đối với Chu Thái, vẫn tiếp đãi rượu thịt ngon mỗi ngày. Nhưng Chu Thái ngày nào cũng uống say, say xong lại chửi ầm lên mắng Tào Tháo, Tào Bằng.
Ngay từ đầu Tào Bằng cũng muốn mời chào người này.
Nhưng thấy như vậy đã biết là không dễ dàng.
Vì thế, Tào Bằng đơn giản không để ý tới Chu Thái nữa. Dù sao đến cuối cùng giết hay thả, đều là do Tào Tháo quyết định, Tào Bằng không thể làm chủ.
- Chu Ấu Bình ở Hán Thọ không bị thiệt thòi gì.
Nhưng thật ra chính ta và Tuân Thị Trung bị hắn mắng chửi mới thảm, còn về phần có thả không, thứ cho ta không thể quyết định. Chuyện này phải do Thừa tướng làm chủ, mà nay sứ đoàn Ngô Hầu đã đến Tây Lăng, nói vậy chắc sẽ thảo luận chuyện này với Thừa tướng, nếu thừa tướng đồng ý thả người, ta sẽ không nói hai lời, tuyệt đối không ngăn trở. Nhưng nếu Thừa tướng không đồng ý, ta cũng không còn cách nào khác. Ta chỉ có thể cam đoan, tuyệt đối không để Chu Ấu Bình chịu chút thiệt thòi gì, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn còn phải xem kết quả thảo luận giữa Trưởng Sử và Thừa tướng nhà ta, xin Tử Nghĩa khoan thứ.
Thái Sử Từ trầm mặc!
Tào Bằng nói hợp tình hợp lý, không có chút ý xấu.
Đúng vậy, năm đó Tào Bằng từng tự ý thả người nhà Lã Bố, là bởi vì người nhà Lã Bố có ân với hắn.
Nhưng Chu Thái và Tào Bằng không có chút quan hệ nào, hơn nữa lại là quan hệ đối địch, loại chuyện này quả thật Tào Bằng không thể làm chủ, chứ không phải hắn lựa lời chối từ.
- Thừa tướng muốn lấy Giang Đông sao?
- Hả?
Tào Bằng ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ khẽ mỉm cười:
- Nay mặc dù Thừa tướng và Ngô Hầu thân thiện, nhưng một trận chiến này khó mà tránh được.
Kết quả này ngươi hiểu rõ mà, ta cũng hiểu rõ, tất cả mọi người cũng hiểu. Mà nay Tào Thừa tướng chậm chạp chưa xuất binh là bởi vì thủy quân vẫn chưa được trọng dụng, mà Ngô Hầu chậm chạp không chịu qua sông chiến đấu cũng bởi vì không thể ngăn được bộ quân của Tào thừa tướng ở Lục Thượng. Thừa tướng cũng vậy, Ngô Hầu cũng thế, sớm muộn gì cũng phải có một cuộc chiến. Một núi không thể có hai hổ, giang sơn cho tới bây giờ đều thuộc về một người, đến lúc đó, chắc chắn có một cuộc ác chiến.
Tào Bằng mỉm cười!
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Thái Sử Từ, sau một lúc lâu đột nhiên nói:
- Tử Nghĩa muốn trừ ta rồi sau đó quay về?
Thái Sử Từ ngẩn ra, chợt ngửa mặt lên trời cười to.
- Nếu ta muốn lấy tính mạng của ngươi thì nên lấy ở trước trận hai quân.
Loại thủ đoạn thủ tiêu này Từ khinh thường không làm. Tuy nhiên hôm nay ngươi ta cùng nâng cốc vui vẻ, nhưng nếu ngày sau trước trận hai quân đối địch, mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Nếu đã vậy, ta cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Tào Bằng nói xong liền chuyển chủ đề:
- Nhưng, ta nghĩ cơ hội ta và ngươi giao thủ sợ là không còn nhiều nữa.
- Ồ?
- Ta sắp đi rồi!
- Đi đâu?
- Hứa Đô!
Tào Bằng như đang tự độc thoại:
- Đánh đánh giết giết hai năm, ngày nào cũng tranh chấp với nhau thật sự là mệt mỏi. Từ lúc ta ra đời đã ít đoàn tụ với gia đinh, lần này sứ đoàn Ngô Hầu chấm dứt thảo luận, ta cũng chuẩn bị chào từ giã với Thừa tướng trở về Hứa Đô tĩnh dưỡng một thời gian.
- Tuổi còn trẻ, sao tinh thần lại sa sút như thế?
- Làm việc cũng nên dừng ở mức độ nào đó.
Thái Sử Từ và Tào Bằng nhìn nhau, bỗng dưng cười ha hả.
Ở giờ khắc này, mặc dù hai người kém nhau hơn mười mấy tuổi nhưng lại như bạn tri kỷ.
- Đúng rồi Tử Nghĩa, chuyện thứ hai là gì?
Trên mặt Thái Sử Từ lộ vẻ khó xử.
Ông do dự một chút, nghiến răng đứng dậy đi vào lầu khoang thuyền, đứng ở ngoài cửa cung kính nói:
- Chị dâu, Thượng Hương, Thiệu nhi, các ngươi ra đi.
Nói xong, từ trong khoang thuyền đi ra vài người.
Bốn nữ một nam, trong đó còn có một cô gái nhỏ, còn người đàn ông kia vẫn chỉ là một thiếu niên, tuổi chừng mười hai mười ba, khỏe mạnh kháu khỉnh, có vài phần khí chất oai hùng. Tào Bằng nhíu mày,cảm thấy thiếu niên kia có chút quen quen nhưng không nghĩ ra.
Còn lại hai cô gái, một người chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, cực kỳ xinh đẹp.
Trong ánh mắt chứa sự uất ức khiến người khác thấy thương cảm, mà cô gái bên cạnh ước chừng hai mươi, tư thế oai hùng hiên ngang, rất có khí chất đại trượng phu.
Cả người mặc y phục màu đỏ toát lên đường cong thướt tha.
Từng bộ phận nơi nên nhô ra thì nhô ra, nên hõm vào thì hõm vào khiến người ta tâm động.
Thiếu nữ này cũng khá quen mặt.
- Tử Nghĩa, đây là...
Không đợi Thái Sử Từ mở miệng, đã nghe thiếu nữ kia nói:
- Tiểu tặc, còn nhớ ta không?
Ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Không ngờ còn gọi ta là ‘Tiểu tặc”.
Cách gọi này hiện nay rất ít người dùng, ngoại trừ Quan Vũ dám mắng hắn ra, dường như không một ai dám nói như vậy trước mặt Tào Bằng.
Mà “tiểu tặc” trong lời nói của thiếu nữ ý nghĩa khác với “tiểu tặc” mà Quan Vũ nói.
Trong sự chua ngoa có chút thân thiết, dường như từng có người đã gọi hắn như thế.
- Thượng Hương, không được vô lễ.
- Cô nương chua ngoa này là Tôn Thượng Hương...
Tào Bằng nghe Thái Sử Từ nói vậy, trong đầu lóe lên, dường như đã nhớ hơn mười năm trước khi hắn cùng Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, ở trong phủ Ngô Hầu có gặp thiếu nữ chua ngoa đó. Câu đó bật thốt ra khiến Tôn Thượng Hương lập tức giận tím mặt, giống như một con hổ nhỏ sắp vồ lên. May mà có cô gái bên cạnh kéo nàng lại mới không làm tình thế chuyển biến xấu.
Thái Sử Từ ngạc nhiên nói:
- Đô đốc biết Thượng Hương.
- Tiểu tặc, ta nói rồi, sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ.
Tiểu đồng tử năm xưa đi theo Tuân Diễn không ngờ giờ đã trở thành một nhân vật cái thế hào kiệt.
Đến nay Tôn Thượng Hương vẫn nhớ rõ lúc đó Tào Bằng đã làm nàng mất mặt như nào, mỗi khi nhớ tới, nàng đều nổi giận.
Nhưng dù thế nào cũng không thể quên được tiểu tử điêu ngoa kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta mắng, lần đầu tiên bị người ta đánh, lần đầu tiên bị người ta nhục mạ...
Sau đó lại nghe nói, tiểu đồng tử năm đó thật ra họ Tào, là tộc chất của Tào Tháo. Lại sau này, tiểu tặc đó dựa vào ba bài văn mà nổi danh thiên hạ, trở thành danh sĩ đại danh đỉnh đỉnh. Hắn còn làm Lậu Thất Minh, Ái Liên Thuyết, được nhiều người ca ngợi lưu truyền. Ngay cả Chu Du và Lỗ Túc tính tình kiêu ngạo cũng khen không dứt miệng.Tôn Thượng Hương dần dần trưởng thành, cũng tới tuổi lập gia đình, nhưng mỗi lần có người xin cưới hỏi, nàng không tự chủ mà lấy ra so sánh với Tiểu tặc kia, kết quả là đến nay vẫn lẻ loi một mình.
“Cô nương chua ngoa!”
Thật khó nghe...
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Tôn Thượng Hương lại thấy ngọt ngào.
Trí nhớ tiểu tặc thật tốt, vẫn còn nhớ bổn cô nương.
Đại Kiều phu nhân và Thái Sử Từ cùng với Tôn Thiệu đứng bên cạnh nhìn hai người mà trợn mắt há hốc mồm.
Rất ít người biết xung đột giữa Tôn Thượng Hương và Tào Bằng. Lúc ấy ngoại trừ Tôn Sách và Tuân Diễn thì không ai để ý đến.
Sau khi Tôn Sách chết, chuyện cũ này cũng càng ít người biết.
Nhìn cô gái đanh đá này, Tào Bằng mỉm cười!
- Nha đầu điêu ngoa lúc này vẫn điêu ngoa như vậy, cẩn thận không gả đi được nhé.
- Ai cần ngươi lo!
Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ bừng mặt.
Thái Sử Từ cười khổ nói:
- Không ngờ Đô đốc lại quen biết Thượng Hương, vậy thì ít phiền toái hơn.
Đô đốc, ta giới thiệu với ngươi, vị này là thê tử của Bá Phù, Kiều phu nhân, còn đây là con trai riêng của Bá Phù, Tôn Thiệu. Còn hai người này là con gái của Bá Phù và phu nhân, đều là huyết mạch của Bá Phù. Hôm nay ta mời đô đốc đến còn có một chuyện kính nhờ, chính là hy vọng Đô đốc có thể quan tâm đến họ.
- Hả?
Tào Bằng như trong mộng!
Đây chính là dâng vợ hiến con, nhưng vấn đề là ta và các ngươi có giao tình tốt lắm sao?
- Ta cũng biết làm như vậy là có chút mạo muội, nhưng ta thật sự không nghĩ ra người nào có thể phó thác.
Đô đốc là quân tử, có phong thái Quý Bố. Cho nên đành phải mạo muội mời tới, xin Đô đốc chớ trách! Về phần nội tình trong đó, một lời khó nói hết. Nếu không phải bất đắc dĩ, Từ cũng sẽ không làm phiền đến đô đốc. Đương nhiên, nếu Đô đốc thật sự khó xử, coi như Từ chưa nói gì.
Tào Bằng nhìn nhìn Kiều phu nhân, lại nhìn nhìn Tôn Thượng Hương.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người ba huynh muội kia.
Một cô bé trong đó chắc là thê tử của Lục Tôn trong lịch sử rồi, tuy nhiên hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ.
- Tử Nghĩa, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
- Thái Sử tướng quân, Tào đô đốc,không bằng ngồi xuống nói chuyện.
Kiều phu nhân đột nhiên mở miệng, khẩu âm Ngô nông pha lẫn vùng Giang Nam vô cùng dễ nghe.
Vì thế, Tào Bằng và Thái Sử Từ ngồi xuống, vị trí còn lại dành cho người nhà Kiều phu nhân.
Sự việc vô cùng đơn giản!
Dựa theo cách nói của Kiều phu nhân, Tôn Quyền đã được di mệnh của Tôn Sách mà lên làm Ngô Hầu, dựa theo di chúc lúc đó của Tôn Sách, đợi sau khi Tôn Sách chết thì Tôn Thiệu kế thừa. Mà khi đó tuổi Tôn Thiệu cũng đã lớn, là người thích hợp quản lý Đông Ngô. Nhưng Tôn Quyền không đồng ý, thường kiêng kị đối với Tôn Thiệu, bề ngoài, y vô cùng trân trọng cốt nhục của Tôn Sách, còn nhượng lại tổ trạch...
Nhưng vấn đề là, Phú Xuân xa xôi, rời xa trung tâm chính trị Giang Đông.
Nói là đến đó sinh sống, thật ra là giam lỏng.
Tào Tháo muốn làm đám hỏi với Tôn Quyền, Tôn Quyền dự định đưa Tôn Thiệu đến Hứa Đô.
Tôn Thiệu cũng là người có tính cách, đương nhiên không chịu nổi sự sắp đặt bố trí của Tôn Quyền, vì thế dưới sự trợ giúp của Tôn Thượng Hương, đoàn người đã trốn khỏi Phú Xuân.
Nhưng rời được Phú Xuân thì có thể đi đâu?
Dựa theo ý tưởng của Tôn Thiệu là mai danh ẩn tích, hiệu lực trong quân Tào.
Nhưng Tôn Thượng Hương lại không đồng ý: Dù gì ngươi cũng là con trai của tiểu bá vương Giang Đông, sao có thể chỉ là một tiểu tốt?
Vì thế sau khi thảo luận kịch liệt một hồi, đám người Kiều phu nhân quyết định đi tìm Thái Sử Từ. Thái Sử Từ và Tôn Sách cực kỳ thân thiết, hơn nữa lại nắm giữ binh mã, có thực quyền nhất định. Mà Thái Sử Từ sau khi biết ý tưởng của một nhà Kiều phu nhân, cũng cho rằng có khả thi. Ông sớm biết Tôn Thiệu ở Giang Đông sớm muộn gì cũng sẽ bị Tôn Quyền giết chết, điểm này, Thái Sử Từ hiểu rất rõ, trong lòng quân thần Giang Đông cũng hiểu rõ.
Càng nghĩ, vẫn cảm thấy chỉ có thể phó thác cho Tào Bằng.
Vì thế ngày hôm nay mới có hành động Thái Sử Từ mời Tào Bằng tới.
Tào Bằng nghe vậy cười khổ.
-Tử Nghĩa, ngươi đã mang đến cho ta phiền toái lớn rồi.
Nay thừa tướng đang đàm phán cùng với Ngô Hầu,nếu Ngô Hầu biết được...nha đầu điêu ngoa im miệng, ta biết nên làm thế nào. Ta cũng kính trọng Bá Phù, đáng tiếc tráng niên đã sớm trôi qua. Như vậy đi, nếu Tử Nghĩa đã nói vậy, mà các ngươi tin tưởng ta thì hãy theo ta trở về. Cái khác ta không dám nói, nhưng sẽ đảm bảo một nhà các ngươi bình an, không xảy ra vấn đề gì. Về tương lai...chuyện say này sau này hẵng nói, mà cũng không ai biết trước được. Trước hết các ngươi đến ở phủ Đô đốc của ta, đợi qua một thời gian hãy cùng ta quay về Huỳnh Dương, cũng có thể quan tâm lẫn nhau.
Nha đầu điêu ngoa, như thế ngươi vừa lòng chưa?
Tôn Thượng Hương đỏ mặt lên, cúi đầu xuống.
Thái Sử Từ thì đứng dậy cúi người thi lễ:
- Đô đốc đại nghĩa, Từ xin ghi nhớ.
-Cũng làm phiền Đô đốc rồi.
Kiều phu nhân cũng duyên dáng cúi đầu.
Áo lót xuân đơn mỏng lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn khêu gợi, khi nàng duyên dáng cúi đầu lại nhìn được khe rãnh ẩn hiện.
Không hổ là Kiều Nhị Giang Đông!
Trong lòng Tào Bằng cảm thán, vội vàng đứng lên đáp lễ.
***
Thái Sử Từ đưa Tào Bằng trở về thủy trại, cùng lúc đó, Vương Song thả tín hiệu ra.
Đỗ Kỳ điều khiển một con thuyền chậm rãi đi tới.Hai thuyền chạm nhau, Tào Bằng để đám người Tôn Thượng Hương lên thuyền trước, còn mình chắp tay từ biệt với Thái Sử Từ.
Đột nhiên đối mặt với các nữ tử xinh đẹp, trong lòng Đỗ Kỷ cũng thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên y không hỏi, bởi vì y biết có một số việc y không nên hỏi đến.
Đây cũng là một nguyên do mà Tào Bằng thưởng thức Đỗ Kỳ.
-Bá Hầu, mời phu nhân và mọi người lên khoang thuyền trước, lát nữa ta sẽ rời thuyền hội hợp với Hiếu Trực, chờ sau khi chúng ta rời khỏi ngươi hãy sai Vương Song mang các nàng đến thẳng phủ đô đốc, việc này một lời khó nói hết, nếu có cơ hội ta sẽ tự nói cho ngươi hiểu.
Đỗ kỳ cười ha hả:
-Vậy thì không cần. Nhưng Công tử thật là may mắn...
Nhìn nụ cười ẩn ý của Đỗ Kỳ, Tào Bằng hiểu ngày tiểu tử này hiểu sai rồi.
-Ngươi...thôi bỏ đi, tuy ngươi nghĩ thế nào cũng được.
Nhớ kỹ, không được để ai biết chuyện này, phải giữ bí mật.
-Ty chức hiểu!
-Còn nữa,ta nghe nói, có khả năng Thái Mạo bị bãi chức vụ Đại đô đốc thủy quân.
Về phần ứng cử viên nhậm chức còn chưa rõ ràng.Ta định đề cử ngươi, nhưng dù sao kinh nghiệm và lý lịch của ngươi còn thiếu, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng, cho nên phỏng chừng lúc này đây ngươi đảm đương không nổi chức Đại đô đốc này. Tuy nhiên ta sẽ nghĩ cách giữ lại thủy quân hồ Động Đình cho ngươi. Qua một thời gian nữa đợi thủy quân Giang Đông rút đi khỏi, ngươi hãy dẫn bộ đóng quân tại thành Lăng Cơ, Tam Giang Khẩu.Về phần ứng cử viên Đại đô đốc, khi ta có tin tức nhất định thông báo với ngươi.
Nhưng trước mắt lúc này ngươi phải giám sát mọi động tĩnh thủy quân của Thái Mạo cho ta.
Chỉ cần có hành động khác thường thì hãy phối hợp với Từ Công Minh xử lý hắn. Tuyệt đối không thể để cho thủy quân nảy sinh biến cố gì.
-Mạt tướng hiểu!
Tào Bằng gật gật đầu, đi lên boong tàu.
Lúc này trời đã muộn, mặt trời đã ngả về tây.
Thuyền của Thái Sử Từ chậm rãi rời đi hướng về Huyện La.
“Cô buồm viễn ảnh bích sơn tận!”
Trong đầu Tào Bằng đột nhiên hiện lên một câu thơ như vậy.
Hắn cực kỳ yêu thích đối với Thái Sử Từ, nhưng hiện tại hắn cũng không biết ngày sau còn có cơ hội cùng Thái Sử Từ thoải mái uổng rượu giống như ngày hôm nay không.
Trên lịch sử, khi nào thì Thái Sử Từ bị chết?
Tào Bằng cũng không nhớ rõ!
Những nghĩ chắc cũng không còn xa...
Đúng rồi, nếu bãi miễn Thái Mạo, Tào Tháo sẽ lựa chọn người nào thống lĩnh thủy quân?
***
Sau khi trở lại Hán Thọ,Tào Bằng thần không biết quỷ không hay đưa người nhà Kiều phu nhân, Tôn Thượng Hương vào phủ Đô đốc.
Diện tích phủ đô đốc rất rộng, an bài một nhà cũng rất dễ dàng. Tuy nhiên, hình như tâm trạng của Đại Kiều phu nhân không tốt lắm,ngẫm lại cũng là Giang Đông do một tay trượng phu mình giành được, mà nay bản thân phải xa xứ, tìm nương tựa nơi kẻ thù, nếu đổi là người khác cũng có cảm giác không được tự nhiên. Cũng may có Tôn Thượng Hương và Tôn Thiệu làm bạn, Đại Kiều phu nhân cũng không quá mức bi thương khổ sở.
Buổi tối, Tào Bằng mở yến tiệc trong phủ.
-Không biết phu nhân có dự định gì sau này không?
Đại Kiều phu nhân trả lời:
-Thiếp thân chỉ cần yên ổn là thỏa mãn.
Nhưng Thiệu Nhi....Thiệu Phương Thập Tam lại muốn mai danh ẩn tích, đó không phải là chuyện tốt. Từ nhỏ nó đã có hy vọng noi theo Ngô Hầu mở rộng cương thổ rạng rỡ sự nghiệp,nếu Đô Đốc không ngại, có thể chiếu cố nó, mẹ con thiếp thân vô cùng cảm kích.
-Tào A Phúc, ta nghe nói bên cạnh ngươi có một đội nha binh, tên là Bạch Đà Binh?
-Ồ,đúng vậy!
Tôn Thượng Hương không chút khách khí gọi thẳng nhũ danh của Tào Bằng.
Điều này làm Tào Bằng dở khóc dở cười, nhưng đồng thời lại cảm giác vô cùng thân thiết.
Vì thế nghiêng đầu hỏi:
-Chẩm Tích, ngươi muốn một con bạch đà sao?
-Được không?
Ánh măt Tôn Thượng Hương lập tức sáng lên.
-Chuyện này có đáng gì, khi nào quay về ta phái người nói với Quảng Nguyên, bảo hắn đến Tây Vực lấy về một con bạch đà để ngươi làm vật cưỡi.
Ta nói cho ngươi, Bạch đà rất quý hiếm ở Tây vực, đi lại như gió,tốc độ cực nhanh, hơn nữa sức chịu đựng lại vô cùng mạnh...
Tôn Thượng Hương cười đến chân mày nhi cong cong, giống như trăng khuyết động lòng người.
Nàng lôi kéo tay áo Tào Bằng, liên thanh nói:
-Vậy là định rồi nhé, ta sẽ lấy Bạch đà Lương Sơn.
Hai tay mềm mại,mùi thơm của cơ thể thiếu nữ tự nhiên như hoa lan làm người ta say mê.
Đột nhiên Đại Kiều phu nhân mỉm cười!
-Vì sao mẫu thân lại cười?
-Ta cười cô cô ngươi....Khi ở Giang Đông nhan sắc cũng không tệ, hóa ra là sớm có người trong lòng.
Tôn Thiệu ngẩn ra:
-Ý mẹ là....
-Hay lắm, sắp gả được rồi.
Nếu ngươi đã quyết định dứt bỏ Tôn Gia, thành lập công lao sự nghiệp, vậy sau này hãy đi theo đô đốc,cần phải nghe lời, bỏ tính tình thiếu gia của ngươi đi.
-Vâng!
Tôn Thiệu ra sức gật đầu.
Cùng lúc đó, Tôn Thiệu Hương như nhớ ra gì đó.
-Tào A Phúc, ngươi lại ức hiếp ta...Ta vừa hỏi chuyện về bạch đà binh, sao đột nhiên ngươi lại kéo ta sang chuyện Bạch đà Lương Sơn?
-Là chính ngươi nói mà.
-Được rồi, ta muốn gia nhập Bạch Đà binh của ngươi có được không?
Ánh mắt Tào Bằng quét tới Tôn Thiệu, Tôn Thiệu không tự chủ ưỡn ngực lên.
Đây là con hổ nhỏ, nhưng cũng rất có phong cách của cha gã, lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy gã hắn đã có cảm giác quen quen, cũng là bởi vì nhìn gã rất giống Tôn Sách.
-Chỉ sợ vào Bạch Đà binh có chút khó khắn.
-Vì sao?
-Yêu cầu Bạch đà binh của ta rất cao, phải từ hai mươi đến dưới ba mươi mới có thể vào.
Tôn công tử mới mười ba, mặc dù thân thể cường tráng nhưng vẫn không thể đảm đương việc huấn luyện hàng ngày của Bạch đà binh, hơn nữa hiện tại lại đang thời kỳ trưởng thành, quá sớm để nhập ngũ, không tốt đối với sự phát triển của hắn.Theo ta, Thiệu nên đọc sách, tập võ thật tốt,đợi hắn lớn thêm một chút ta sẽ để hắn theo ta, gia tăng thêm kinh nghiệm. Đúng rồi,ta có một cháu ngoại là Đặng Ngải,cùng tuổi với Thiệu.Ngoài ra còn có Đỗ THứ, con trai của Đỗ Bá hầu đã mười một tuổi,còn một đệ tử Thái Địch lúc này đang học tại thư viện Huỳnh Dương núi PHù Hí.Hãy để Thiệu công tử học cùng bọn họ. Đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ an bài tốt.Tuy nhiên hiện tại thật sự không thích hợp...
Tôn Thiệu có chút thất vọng.
Nhưng ánh mắt Đại Kiều phu nhân lại sáng lên.
Tuy thư viện Huỳnh Dương mới sáng lập nhưng thanh danh đa lan truyền xa.
Nghe nói bên trong tụ tập nhiều nhân sĩ uyên bác, ngay cả Giang Đông cũng nghe nói đến.
Quan trọng nhất là, ba người mà vừa rồi Tào Bằng nhắc đến kia, một là cháu ngoại trai của Tào Bằng, một là đệ tử của Tào Bằng, còn một là con trai ái tướng của Tào Bằng. Chẳng phải là nếu Tôn Thiệu được học cùng bọn họ chắc chắn sẽ nhận được sự chiếu cố của Tào Bằng sao? Đại Kiều phu nhân cũng là người thông minh, tròng mắt xoay chuyển nảy ra ý nghĩ hay.
-Ta nghe nói đô đốc tài học hơn người, là đại nho đương thời.
Thiệu từ nhỏ đã cơ khổ, Bá Phù đi sớm, chưa dạy bảo nó nhiều lắm,thiếp thân cả gan muốn nhờ, để Thiệu bái làm môn hạ của đô đốc, cũng có thể học được kỹ năng phòng thân.
-Việc này...
Tào Bằng có chút do dự.
Kiếp trước, hắn khá thích Tôn Sách.
Đương nhiên, từ lâu cũng đã nghe đại danh Nhị Kiều Giang Đông.
Nhưng nhận Tôn Thiệu làm đệ tử thì có chút khó xử. Mặc kệ nói như thế nào, Tôn Thiệu cũng là con trai của Tôn Sách, lại trốn khỏi Tôn Quyền chạy tới đây. Nếu bị người khác biết được, chỉ sợ có phiền toái. Nhưng đón nhận ánh mắt như hồ nước tràn đầy ai oán kia của Đại Kiều phu nhân, thật sự Tào Bằng không đành lòng cự tuyệt.
-Nếu công tử không chê vứt bỏ, đó là may mắn của Bằng.
-Thiệu, mau bái sư đi con.
Đại Kiều phu nhân mừng rỡ,vội lôi Tôn Thiệu quỳ bái sư với Tào Bằng.
Loạn rồi, thật sự là loạn rồi!
Con trai của Thái Văn Cơ là đệ tử của mình thì thôi đi, mà nay lại thêm một Tôn Thiệu. Đúng rồi, còn có một Lưu Tông nữa, thật đúng là loạn rồi. Nhưng nếu đã đồng ý, đương nhiên Tào Bằng cũng sẽ không đổi ý, ì thế vui vẻ nhận lễ bái sư của Tôn Thiệu.
Giữa tháng tư năm Kiến An thứ mười ba, Trương Hoành dẫn sứ đoàn Giang Đông đến huyện Tây Lăng.
Bàng Sơn Dân cũng đã đến Tây Lăng, phụ trách tiếp đã đoàn sứ giả Trương Hoành. Tiếp theo, Tào Tháo tổ chức yến tiệc tại Hoành doanh chiêu đãi đoàn người Trương Hoành.
Ngày hôm sau, song phương bắt đầu tiến hành cuộc đàm phán và bàn bạc cực kỳ gian khổ.
Tôn Quyền yêu cầu Tào Tháo xuất hai quận Kinh Nam, cũng chính là hai quận Linh Lăng và Quế Dương. Đây là điều kiện lúc trước mà Lưu Bị xuất ra, mà nay Lưu Bị đã khó ra hồn, Tôn Quyền lại đưa hai khu vực này ra bàn bạc, nhưng Tào Tháo kiên quyết không chịu, ông bằng lòng tặng Linh Lăng cho Tôn Quyền, nhưng lại không phù hợp với lợi ích của Tôn Quyền. Dù sao, khoảng cách giữa quận Linh Lăng và Giang Đông bị ngăn cách bởi Quế Dương.
Mười ngày liên tiếp, song phương tranh chấp không ngừng.
Cuối cùng, vẫn là theo đề nghị của Tuân Úc, đồng ý xuất ra Quế Dương nhưng sẽ không giao ra Linh Lăng.
Tuy nhiên, để bồi thường, Tào Tháo có thể xuất ra Hạ Trĩ, cho phép binh mã Giang Đông đóng quân tại Hạ Trĩ. Tuy nói Hạ Trĩ là một huyện trấn, nhưng cũng là yếu địa của Giang Hạ, đồng thời đối với Giang Đông mà nói, Hạ Trĩ giống như môn hộ của Sài Tang, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Có thể giành được Hạ Trĩ cũng là một lựa chọn không tồi. Cứ như vậy, Trương Hoành phái người tới Ngô Quận xin chỉ thị, nhưng trên cơ bản đã đạt thành hiệp nghị.
Sau đó, Tào Tháo tỏ ý bằng lòng phóng thích Chu Thái và tướng lĩnh Giang Đông.
Nhưng Thái Sử Từ phải rút khỏi La Huyện, thủy quân Giang Đông cũng phải rút lui khỏi Bạc La Uyên.
Điều này Trương Hoành không hề giằng co mà vô cùng sảng khoái đồng ý. Dù sao, sau khi Hạ Tuyển bị Tào Tháo chiếm lĩnh, sở bộ của Thái Sử Từ chỉ còn lại một mình, tiếp tục ở lại La Huyện cũng không có ý nghĩa.
Suốt mười lăm ngày bàn bạc, cuối cùng song phương đã đạt thành ước định.
Tiếp sau, Tào Tháo lệnh cho Tào Bằng phóng thích Chu Thái, mà sở bộ của Thái Sử Từ cuối tháng năm buộc phải rút khỏi quận Trường Sa.
Lần đàm phán này không ai để ý tới Lưu Bị tại quận Trường Sa. Chính là thái độ đó, trên thực tế đã chứng tỏ Lưu Bị đã rơi vào đường cùng. Tôn Quyền được Quế Dương, ở mức độ nào đó cũng có thể viện trợ cho Lưu Bị. Đương nhiên,loại tính toán này trong lòng mọi người đều biết, nhưng không ai nói ra.
Tháng năm năm Kiến An thứ mười ba, Tào Bằng phóng thích Chu Thái.
Tuy nhiên cùng ngày, hắn cũng nhận được mệnh lệnh phải lập tức tới Tây Lăng.
Chiến sự Kinh Nam do Từ Hoàng tiếp nhận phụ trách, Tào Bằng có an bài khác.
Tào Bằng có chút kỳ lạ, lúc bàn giao cho Từ Hoảng đã không kìm nổi, hỏi:
- Công Minh, thừa tướng phái ta đi Tây Lăng là có chuyện gì?
Từ Hoảng lộ ra vẻ hâm mộ, cười ha hả nói:
- Đương nhiên là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
- Hả hả, vẫn còn chưa chúc mừng Hữu Học, ta nghe nói, lần này Thừa tướng gọi ngươi về là có trọng trách. Tuy nhiên không phải ở Kinh Châu, mà ngươi phải trở về Hứa Đô.
- Hả?
Tuy rằng trong nội tâm Tào Bằng đã sớm muốn trở về Hứa Đô.
Nhưng Tào Tháo chủ động hạ lệnh lại khiến Tào Bằng ít nhiều có chút giật mình.
Sau khi bàn giao cho Từ Hoảng xong, Tào Bằng lệnh cho Hoàng Trung, Bàng Đức hộ tống người nhà Đại Kiều phu nhân đi đến Tương Dương trước. Vốn Tào Bằng hy vọng hai người có thể ở lại gánh vác trọng trách, nhưng Hoàng Trung, Bàng Đức vẫn hy vọng cùng đi theo Tào Bằng, không có hứng thú tiếp tục ở lại Võ Lăng. Hộ tống Tào Bằng đi còn có ba người Pháp Chính, Tưởng Uyển và Trương Tùng. Ngụy Diên được bổ nhiệm làm PHó Đô đốc, hiệp trợ Từ Hoảng phụ trách chiến sự Kinh Nam. Còn Đỗ Kỳ tiếp tục ở lại hồ Động Đình để thao diễn thủy quân, mặt khác còn giám thị động tĩnh của Thái Mạo.
Văn Sinh và Vương Uy cũng ở lại Kinh Nam hiệp trợ Từ Hoảng bình định Kinh Nam.
Cũng không biết ai tiết lộ tin tức mà khi Tào Bằng rời khỏi Hán Thọ, Lão Man Vương Ngũ Khê Man Sa Đằng dẫn theo Sa Ma Kha từ Hồ Đầu Sơn đi tới cản.
Mà nay Ngũ Khê Man đã xuất ra khỏi Hồ Đầu Sơn, định cư ở ngoài núi.
Tào Bằng sai người lấy địa thế nơi đó xây dựng cải tạo thành trấn Ngũ Khê Man để người Ngũ Khê Man ở đó.
Lão Man Vương Ngũ Khê Man lôi kéo tay Tào Bằng:
- Nếu không có đô đốc, người Sơn Man chúng ta sao có thể tắm rửa dưới ân trạch thiên triều. Lần này đô đốc rời đi, tiểu vương thật không nỡ xa. Đô đốc có ơn cứu mạng Sa Sa, hãy để Sa Sa đi theo đô đốc, dẫn ngựa khêu đèn để tỏ lòng cảm kích.
Để Sa Ma Kha đi theo ta?
Tào Bằng cũng vô cùng bất ngờ.
Đã thấy Sa Ma Kha vọt tới, đẩy Kim Sơn, đổ Ngọc Trụ, phủ phục trước Tào Bằng:
- Xin Đại đô đốc thu nhận và giúp đỡ.
Sa Ma Kha tính tình ngạo mạn.
Mà nay có thể bỏ mặt mũi, thần phục Tào Bằng, chắc là đã trải qua đấu tranh tư tưởng.
Tào Bằng nhìn về phía đám người Pháp Chính, thấy ba người Pháp Chính, Trương Tùng, Tưởng Uyển cùng gật đầu, ra hiệu Tào Bằng đồng ý chuyện này.
- Nếu Lão Vương đã nói như vậy, thì hãy để Sa Sa đi theo ta.
Không cần Sa Sa dẫn ngựa khêu đen, nhưng có Tào Bằng ở đây sẽ không để Sa Sa chịu thiệt thòi. Ngày nào đó, ta sẽ để Sa Sa áo gấm về nhà.
Lão Vương nghe vậy mừng rỡ!
Đây chẳng phải là kết quả mà lão từng hy vọng sao?
Đưa Ngũ Khê Man ra khỏi Hồ Đầu Sơn, từ nay về sau được sống chung với người nhà Hán.
Nếu sau lưng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ cũng sẽ bị người khác ức hiếp.
Nhưng nếu đã có Tào Bằng ủng hộ, người Ngũ Khê Man đã có thể tránh được phiền toái. Nói không chừng, còn nhận được nhiều chiếu cố.
Việc này còn lớn gấp trăm ngàn lần nếu đi theo Lưu Bị.
Tuy Lưu Bị kia cho Ngũ Khê Man không ít vàng bạc, nhưng lại không cho được người Ngũ Khê Man cuộc sống, đây thật sự khác nhau rất nhiều. Ngược lại ngay từ đầu Tào Bằng là kẻ địch, nhưng thời gian nửa năm ở Kinh Nam đã mở chợ, cải thiện cuộc sống của Sơn Man. Điều lệ chế độ này cũng khiến cho Sơn Man an tâm rất nhiều. Hiện tại Tào Bằng phải đi, nhưng uy vọng của hắn ở Kinh Nam không hề giảm bớt.
***
Sau khi từ biệt đám người Lão Vương Ngũ Khê Man, Tào Bằng dẫn theo đám người Pháp Chính cùng Sa ma Kha, lĩnh ba trăm Phi đà binh tiến thẳng đến huyện Tây Lăng.
Dọc đường đi,màn trời chiếu đất, ngày đi đêm nghỉ.
Mấy ngày sau, Tào Bằng phong trần mệt mỏi đến bên ngoài trấn Tây Lăng.
Nhưng không ngờ Tào Tháo đã rời khỏi Tây Lăng, dẫn theo đám người Tuân Úc lên thuyền đi về Vân Mộng Trạch, tuần tra Kinh Nam.
- Chúc mừng a Phúc, chúc mừng a Phúc!
Ở Tây Lăng, phụ trách tiếp đãi Tào Bằng là Quách Gia.
Tào Bằng ngạc nhiên hỏi:
- Niềm vui có từ đâu?
- Ha hả, thừa tướng hạ lệnh thăng a Phúc làm Hậu tướng quân, mở phủ Nghi đồng Tam Ti, chẳng lẽ không phải vui sao?
Tào Bằng giật mình cả người lạnh toát, lập tức cảnh giác nhìn Quách Gia:
- Phụng Hiếu đại ca, vô duyên vô cớ cho ta đãi ngộ như vậy, có phải là có mục đích riêng hay không?
Cũng chỉ có Tào Bằng sau khi được phong thưởng mới dám nói ra như vậy.
- Vị thúc phụ này ta rất hiểu, luôn luôn cho ăn ngọt rồi mới đến đánh người.
Dù ta lập được chút công lao, nhưng Hậu tướng quân, mở phủ Nghi Đồng Tam Ti...ha hả, ta sợ ta sẽ không chấp nhận nổi.
Pháp Chính đứng bên trợn mắt há hốc mồm.
Quách Gia cười tủm tỉm nói:
- Chịu đựng được, chịu đựng được!
Nếu a Phúc ngươi chịu không nổi,trong phủ Thừa tướng này ai có thể chịu đựng được?
- Im miệng, là ngươi chọn quan hệ ta và cha vợ ta.
Quách Gia cười ha ha, rồi sau đó đột nhiên dừng lại, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, lại lộ ra vẻ nghiêm trang:
- Nói đùa đến đây thôi, chúng ta nói chuyện chính.
Nay Hứa Đô không yên ổn.
- Ồ?
Quách Gia đem tình huống đơn giản kể lại một lượt, rồi sau đó nói:
- Thừa tướng bổ nhiệm ngươi làm Đình Úy, Hậu tướng quân, tức khắc phải trở về Hứa Đô hiệp trợ Văn Hòa làm việc.
Ở đây còn có một mật hàm, trên đường đi ngươi đọc rồi hủy.
Đình Úy?
Một trong Cửu Khanh....
Tào Bằng hít một hơi khí lạnh, lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cửu Khanh, không phải là chức vụ bình thương, mà là thân ở trung tâm quyền lực trong triều đình.
Đình úy quản lý hình ngục thiên hạ, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch, quyền lực quá nhiều. Mà nay Tào Thào lại bổ nhiệm hắn làm Đình Úy, chỉ sợ khó tránh khỏi được một trận gió tanh mưa máu.
- Khi nào ta khởi hành?
- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Tất cả ấn tín, dây đeo triện đều ở trong tay Văn Hòa.
Chờ khi ngươi tới Hứa Đô rồi thì sẽ giao ấn tín vào dây đeo triện cho ngươi. A Phúc, việc này vô cùng lớn lao, ngươi đừng khinh thường, phải cẩn thận làm việc.
Tào Bằng hít sâu một hơi, gật gật đầu.
- Vậy ta lập tức khởi hành.
Trấn Tây Lăng huyện Tây Lăng chưa kịp tiến vào, Tào Bằng đã phải tiếp tục đi.
Trên đường đi đến Tương Dương,Tào Bằng lo lắng không yên. Khi rời khỏi quận giới quận Giang Hạ, hắn đột nhiên ghìm ngựa lấy mật hàm ra.
Tào Bằng mở thư, sắc mặt chợt biến đổi lớn.
- Công tử, sao vậy?
Tào Bằng hít sâu một hơi, đem lá thư này đưa cho Pháp Chính.
Đó chỉ là một tờ giấy trắng tuyết, không có bất kỳ chữ viết nào. Đây là một tờ giấy trắng!
Sắc mặt Pháp Chính cũng thay đổi!
- Công tử...
- Ta hiểu ý của Thừa tướng, việc này phải làm sạch sẽ, không được để cá lọt lưới.
- Nhưng nếu thật sự làm như vậy, thanh danh Công tử...
Tào Bằng trầm mặc!
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên mỉm cười nói với Pháp Chính:
- Thừa tướng cũng không hy vọng như thế?
Pháp chính ngẩn ra rồi lập tức bừng tỉnh.
Sa Ma Kha đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn hai người, không đoán ra được hai người đang nói chuyện gì.