"Nếu cưỡi ngựa, theo lộ trình này, chúng ta tới An Chúng mất khoảng ba đến năm ngày. Từ An Chúng tới Quả Sơn lại thêm ba đến năm ngày nữa. Còn từ Quả Sơn tới Lang Lăng, cần bao lâu ta cũng không xác định được. Trước đây ta cũng mới đến Quả sơn, chưa đi qua Nhữ Nam."
"Nói các khác, ít nhất cần mười ngày!"
Điển Vi vừa nói vừa suy tư.
Thấy Điển Vi hơi do dự, Ngụy Diên đảo mắt, trong lòng đang suy tính.
"Điển tướng quân, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Điển Vi đồng ý và đứng dậy quay người liếc nhìn Tào Bằng đã đang ngủ trên đống cỏ.
"Hạ Hầu, ngươi chăm sóc A Phúc nhé."
Nói xong, hắn bước nhanh theo Ngụy Diên ra ngoài.
Đứng trong căn nhà trống trải, Điển Vi hỏi: "Văn Trưởng, có gì thì nói đi."
"Điển tướng quân cho rằng A Phúc là người thế nào?"
Điển Vi sững người, nghĩ một lát mới trả lời: "A Phúc rất tốt."
"A Phúc hiện giờ tuổi còn nhỏ nhưng tương lai chắc chắn gây dựng được đại nghiệp. Một người thế này, Điển tướng quân lẽ nào không muốn giới thiệu cho Tào Công sao?"
"Đương nhiên muốn, nhưng hắn cũng phải về nhà mà!"
"Điển tướng quân, nếu chúng ta đi An Chúng, chắc chắn sẽ đi qua Cức Dương. Lát nữa ta sẽ thuyết phục A Phúc, chúng ta cùng đi. Đợi đến được Cức Dương, chúng ta dẫn cha mẹ A Phúc theo, A Phúc là đứa con có hiếu, nhất định sẽ muốn cùng chúng ta tới cậy nhờ Tào Công."
Điển Vi nghe thấy thế vô cùng mừng rỡ.
"Ý kiến này hay lắm."
Ngụy Diên nói: "A Phúc nhỏ tuổi nhưng đã trưởng thành, nghe Đặng Tiết Tùng nói, hắn cũng thường khen Tào Công… chỉ đáng tiếc, Đặng Tiết Tùng… đó cũng là người tài hoa xuất chúng, hơn nữa bản tính thật thà. Dù chỉ giúp đỡ ta hai ba lần nhưng lại khiến lòng ta trăn trở.
Nếu không phải Hoàng Xạ…"
Ngụy Diên vừa nói vừa thể hiện thái độ nghiến răng nghiến lợi.
Cả Điển Vi cũng lộ vẻ tiếc nuối, "theo lời Văn Trưởng, tương lai tên Đặng Tắc này cũng có thể làm Mao Hiếu Tiên."
Mao Hiếu Tiên, tên là Mao Giới, người vùng Trần Lưu Bình, cũng là đồng hương của Điển Vi.
Thời trẻ từng làm huyện lại, nổi tiếng thanh liêm chính trực. Khi Tào Tháo làm Duyện châu mục đã triệu tập Mao Giới tới giữ chức Trị trung. Khi đó Mao Giới liền hiến kế cho Tào Tháo rằng: "Hiện nay cục diện chia rẽ, thiên tử di chuyển tới nơi khác, nhân dân từ bỏ nghề của mình. Quốc gia không có một năm dự trữ lương thực, bách tính không có ý định an cư lạc nghiệp. Tình hình như vậy khó duy trì lâu… thành đại sự, cần có kế hoạch lâu dài, lập nền móng vững chắc. Đánh nhau tác chiến, quân đội chính nghĩa nhất định có thể giành thắng lợi, còn giữ vững địa vị lại nhờ vào tài lực. Vì thế ngươi muốn tôn phụng thiên tử và lấy danh nghĩa của ngài để hiệu lệnh chư hầu địa phương. Phát triển nông nghiệp, tích trữ của cải, duy chỉ như thế mới thành công được."
Thời kỳ Tam quốc, thường có cách nói "phụng thiên tử để lệnh chư hầu.
Trên thực tế trước và trong năm Kiến An, có rất nhiều chí sỹ có học thức đều nhìn ra điểm này.
Mao Giới là người dẫn đầu trong doanh trại Tào Tháo nêu ý kiến phụng thiên tử để lệnh chư hầu.
Điển Vi và Mao Giới biết rõ về nhau, nay cùng lôi Đặng Tắc và Mao Giới ra đàm luận, nếu Đặng Tắc biết, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Trầm tư giây lát, Điển Vi quyết định, "theo lời Văn Trưởng, chúng ta đi cùng A Phúc, tới khi đón cha mẹ hắn, sẽ cùng về Hứa Đô."
Suy nghĩ của Ngụy Diên thực ra rất đơn giản.
Hắn hy vọng Tào Bằng có thể cùng hắn đi tới nhờ cậy Tào Tháo, nếu vậy, tương lai có thể trợ giúp lẫn nhau. Còn cuộc gặp với Hạ Hầu Lan cũng khiến hắn lo lắng. Cho dù nói thế nào, hắn cũng xuất thân từ Bạch Mã Nghĩa Tùng, đó là một trong những đội quân tinh nhuệ trong thiên hạ.
Võ nghệ của Hạ Hầu Lan, thực ra cũng không quá kém.
Mặc dù còn chưa đọ được với Ngụy Diên nhưng nếu có xuất thân tốt, đặt ở đâu cũng đều được trọng dụng.
Còn hắn thật hỗn tạp, đầu tiên là bị Công Tôn Toản trách phạt, sau đó tới doanh trại Hạ Hầu cũng chỉ là quân hầu bình thường, không có đất dụng võ.
Ngụy Diên bắt đầu cảm kích Tào Bằng, nếu không có Tào Bằng, hắn mờ mịt tới nhờ cậy Tào Tháo, chẳng phải giống với Hạ Hầu Lan sao?
Nếu Tào Bằng cũng nhờ Tào Tháo, ít ra cũng có người bàn bạc, chẳng phải tốt hơn một mình hắn đơn thương độc mã ở đó sao?
Tào Bằng tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối đen.
Vết sưng trên lưng đã đỡ nhiều. Ít nhất mặc áo giáp không còn là vấn đề nữa, mặc dù vẫn không thể vận động mạnh nhưng có thể cưỡi ngựa trên đường.
Điển Vi đã nói ý kiến của họ cho Tào Bằng biết.
Tào Bằng đương nhiên cũng không phản đối…
Hắn cũng đang suy nghĩ xem nên về nhà thế nào. Nếu bọn Điển Vi muốn đi cùng, trên đường chăm sóc lẫn nhau, ít nhất có thể bảo đảm sự an toàn của hắn. Vì thế, dường như chưa kịp xem xét, Tào Bằng đã đồng ý luôn. Đương nhiên, ngoài suy nghĩ xuất phát từ an toàn bản thân, hắn còn có một suy nghĩ khác. Hắn không biết gia đình hiện giờ ra sao, nếu như, chỉ là nếu như…
Đương nhiên, nếu tất cả an toàn sẽ là đại hỷ.
Tuy nhiên nếu xảy ra biến cố gì, bên cạnh có thêm một người cũng bảo đảm hơn.
Tối đó, mấy người Tào Bằng liền xuất phát ngay.
Đại Vương Cương cách Uyển Thành dù xa nhưng từ trước đến nay vẫn trong phạm vi quản lý của Uyển Thành. Trời biết được khi nào sẽ xảy ra chuyện gì?
Vậy là, nhân lúc đêm tối, bốn người bước trên con đường trốn chạy ngoằn ngoèo khúc khuỷu.
Với Tào Bằng mà nói, cũng là đường về nhà…
Như Ngụy Diên đã nói, con đường đi về phía tây không hề khó khăn.
Lúc này tất cả sự chú ý của Trương Tú đều tập trung ở ven bờ Dục Thủy. Suốt chặng đường cũng không gặp rắc rối lớn nào. Ngụy Diên còn có ý kiến, đó là nghĩ cách đổi áo giáp của quân Uyển Thành. Đây cũng không phải là chuyện quá phức tạp, khi đi qua một thị trấn nhỏ, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan đã lén lút đột nhập vào trong quan sở của nơi này, ăn trộm được mấy bộ áo giáp trong kho phủ. Chỉ có điều, những áo giáp này với Tào Bằng hình như hơi nặng! May mà hắn đã không gặp trở ngại, nếu không lại thêm chuyện rắc rối nữa.
Ở chợ trâu ngựa của huyện Li Quốc, Hạ Hầu Lan lộ diện mua được hai con ngựa loại kém.
Bốn người bốn ngựa, cả chặng đường thông suốt không còn trở ngại và đã tới được Thoan Thủy. Trên đường, dù gặp một số binh mã nhưng đều được Ngụy Diên ra mặt chặn lại. Giọng địa phương quận Nam Dương của hắn cực kỳ lưu loát, rất khó có ai đó nghi ngờ bọn họ. Ở Thoan Thủy, họ đổi hướng, đi thêm một ngày nữa là tới Nhương huyện.
Lo lắng cho an toàn, nên đám người Tào Bằng không vào thành.
Bọn họ đi thẳng qua Nhương huyện thành, hướng về phía An Chúng.
Qua Nhương huyện, thực ra cũng đồng nghĩa với việc rời xa khỏi phạm vi thống lĩnh của Trương Tú. Tuy nhiên còn có một rắc rối, đó là áo giáp và ngựa, cần phải đổi.
Hai con ngựa Tây Lương đều mang ký hiệu của quân Uyển thành, rất dễ bị mọi người phát hiện sơ hở.
Ngay cả Trương Tú và Lưu biểu là đồng minh, có thể bất ngờ mấy tên lính Uyển thành tay cầm đao kiếm xuất hiện dưới sự thống lĩnh của Lưu Biểu thì tương tự đều dẫn tới xung đột.
Vì thế, Tào Bằng đề nghị bán ngựa Tây lương!
Nơi giáp ranh giữa Nhương huyện và An Chúng có một chợ xe ngựa.
Ngụy Diên ra mặt, dùng hai con ngựa Tây Lương đổi lấy một trăm tám mươi quan tiền. Khi đó, buôn bán trộm chiến mã là một chuyện phạm pháp. Nhưng do Kinh châu thiếu ngựa nên Lưu Biểu cũng vờ như không thấy đối với việc buôn bán ngựa này. Chợ xe ngựa giáp ranh giữa Nhương huyện và An Chúng vốn là một chợ đen mà Lưu Biểu ngầm thừa nhận. Ở đây, ngươi có hàng hóa, ta có tiền, xuất xứ của hàng hóa? Ai thèm để ý? Để đứng vững trong chợ đen này, đâu có cửa hàng nào không có thế tộc Kinh Tương làm chỗ dựa?
Sau đó, Ngụy Diên lại bỏ ra ba mươi quan tiền để mua một chiếc xe ở chợ này.
Đây là xe tốt, được làm rất cẩn thận.
Đổi xong hai con ngựa, bốn người lại thay cả quần áo. Vậy là Tào Bằng loáng cái đã biến thành Giang Hạ Hoàng công tử màu mè sặc sỡ.
Ngụy Diên thành phu xe, đổi tên là Hoàng Bất Xạ.
Điển Vi thì cải trang thành cận vệ, tên là Vi Điển.
Hạ Hầu Lan tướng mạo tuấn tú, sau khi thay quần áo, trông nho nhã thư sinh, thế là trở thành người quản gia của nhà họ Hoàng ở Giang Hạ, tên là Hoàng Lan.
Tóm lại, khi bốn người bước vào huyện An Chúng, toàn bộ đều thay hình đổi dạng.
"A Phúc, ý kiến này của ngươi hay lắm."
Ngụy Diên đánh xe ngựa, mặt mày hớn hở.
Còn Điển Vi, ngồi bên cạnh Ngụy Diên, khuôn mặt cũng thư thái.
Duy chỉ có Hạ Hầu Lan có gì đó không vui. Vì Tào Bằng đã nhổ mấy sợi tóc của hắn để dán lên mồm hắn, suốt chặng đường vô cùng khó chịu.
Thậm chí hắn nghĩ, Tào Bằng cố ý làm thế để báo thù chuyện mình đánh thương hắn.
Nhưng hắn phải thừa nhận, những chiếc râu dán trên miệng này cộng thêm bộ quần áo màu trắng, ngồi đây đúng là khá giống với một vị quản gia.
Ngân thương dài hai trượng, long tước đại đao, còn cả một đôi kích bằng sắt của Điển vi đều để trong xe ngựa.
Tào Bằng ngồi trong thùng xe, ra vẻ điệu bộ của một quý công tử. Có điều đa số thời gian, hắn tự massage cơ thể để mong sớm hồi phục.
"Ngụy đại ca, chúng ta giờ đã qua An Chúng, nên đi thế nào đây?"
Ngụy Diên giơ dây cương, đập đập trên lưng ngựa.
"Tối nay chúng ta nghỉ ở núi Hạnh hoa, sớm ngày mai đi về phía bắc, ước chừng tới chính ngọ là có thể đi qua huyện Niết Dương, tới Nam Cự Tụ."
Không biết tại sao, trong lòng Tào Bằng lại không ngừng run lên.
Qua Nam Cự Tụ, chính là Cức Dương…
Núi Hạnh Hoa nằm cách huyện Niết Dương mười lăm dặm.
Trong vùng có câu "Ngẩng đầu trông núi Hạnh Hoa, rửa chân ở sông Lan Khê. Núi Hạnh Hoa và sông Lan Khê là hai thắng cảnh lớn của Niết Dương. Núi Hạnh hoa cực kỳ hiểm trở, cao lớn sừng sững lại bao phủ dày đặc bởi mây, biến hóa khó lường; sông Lan Khê có nước trong veo, vô cùng thơ mộng.
Dưới ánh trăng sáng, sông Lan Khê chảy quanh núi Hạnh Hoa, sơn thủy tương hợp, lung linh huyền ảo.
Tào Bằng dừng chân bên bờ sông Lan Khê, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy nhè nhẹ.
Đứng đây, có thể nhìn được thành cổ Niết Dương từ xa, trong đầu Tào Bằng lại xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp đang cười rạng rỡ.
Ánh mắt buồn rầu, trong lòng trăm mối tơ vò. Hắn biết, chuyện này không có liên quan gì tới nàng, nhưng tất cả hình như đều xuất phát từ nàng.
Tào Bằng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Điển Vi. Lúc này, vẻ mặt như hung thần của hắn đầy vẻ quan tâm.
"Điển đại ca, huynh đừng cười nữa nhé!"
"Tại sao?"
"Lẽ nào không ai nói với huynh, huynh cười khó nhìn lắm?"
Vẻ mặt rạng rỡ của hắn chợt đờ đẫn.
Đồng hành mấy ngày nay, cả chặng đường khiến hắn càng yêu quý Tào Bằng.
Đây là một sự quý mến hoàn toàn không tư lợi, là một thứ tình cảm của trưởng bối đối với vãn bối.
Còn Tào Bằng thì sao? Khi nói với Điển Vi cũng không ngại ngùng. Đây là một người rất thực tế, cũng rất đơn thuần. Nói chuyện với hắn, thậm chí còn thoải mái hơn khi ở cùng Ngụy Diên. Có khi, Tào Bằng còn kích Điển Vi hai câu nhưng Điển Vi lại không hề tức giận.
"Ta là đứa con bất hiếu!"
"Tại sao nói vậy?"
"Mẹ sinh ta, cha dưỡng ta… Ta không báo đáp được cha mẹ mà toàn gây phiền hà cho họ. Khi còn nhỏ, ta gày gò ốm yếu, mẹ ta đã đi cầu cho ta, bán cả trâm cài tóc tổ truyền. Không ngờ, lại bị người ta vu cáo…Trong lúc ta giận dữ đã giết chết người đó, kết quả làm cho cha mẹ ta phải rời bỏ quê hương. Tưởng rằng yên ổn, có thể báo đáp cho họ, không ngờ…"
Tào Bằng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đau khổ.
Kiếp trước, cha mẹ vì hắn mà bị liên lụy; Kiếp này, lại vẫn là như thế!
Càng đến gần Cức Dương, Tào Bằng càng đau khổ.
Hắn nhớ đến Đặng Tắc, nhớ đễn Vương Mãi… Quả thực hắn không biết sau khi về, nên đối diện với tỷ tỷ và Vương Mãnh thế nào?
Điển Vi âm thầm nhìn Tào Bằng, lâu sau mới khẽ nói: "A Phúc, nếu ta là cha mẹ ngươi, ta sẽ tự hào vì ngươi."
"Hả?"
"Ta cũng có con trai, nó không bao giờ khiến ta hết lo. Có khi ta bị hắn làm cho tức chết, muốn đánh chết nó bằng một cái bạt tai… Nhưng nó là con trai ta, khi nó còn chưa sinh ra, trong cơ thể đã chảy dòng máu của ta. Mỗi khi hắn gây chuyện, miệng ta dù trách mắng nó nhưng trong lòng lại vui mừng vô cùng. Ta không quen cha mẹ ngươi, tuy nhiên ta biết, họ sẽ không trách ngươi đâu."
"Thật vậy sao?"
"Đương nhiên…"
"Vậy tương lai nếu có cơ hội, ta rất muốn gặp cậu con trai mà huynh muốn đánh chết đó."
Điển Vi ngây người, không thể cười nổi.
"Nó tên là Điển Mãn, tương lai các ngươi chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau."
Điển Vi nói rồi ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời.
Cũng không biết phía ta hiện giờ ra sao?
Một đêm bình an, sáng ngày hôm sau, bốn người lại lên đường.
Tình hình chiến sự của Uyển thành đã truyền tới đây. Khi Điển Vi nghe tin Tào Tháo đã rút quân ra khỏi quận Nam Dương hai ngày trước thì không khỏi khâm phục Tào Bằng. Cả Hạ Hầu Lan cũng vậy, thầm kinh ngạc trong lòng, những phân tích trước đây của Tào Bằng không hề sai lệch.
Cùng với thất bại của Tào Tháo ở Uyển thành, hào tộc các vùng của Nam Dương lần lượt bắt đầu phản đối Tào Tháo.
Những thế lực này trước đây chả ra gì. Thế nhưng từ khi Trương Tú giành đại thắng, Tào Tháo thảm bại thoái thủ thì đã trở nên cực kỳ lớn mạnh.
Trong ánh mắt của Hạ Hầu Lan nhìn Tào Bằng rõ ràng rất sùng bái và kính trọng. nguồn TruyenFull.vn
Trái lại Tào Bằng trông không khác gì so với bình thường, vẫn vô cùng bình tĩnh…
"A Phúc, trước mặt chính là Nam Cự Tụ rồi!"
Ngụy Diên đột nhiên dừng xe ngựa, quay đầu nói với Tào Bằng trong thùng xe.
"Vậy chúng ta tới đó đi."
Ngụy Diên lại tỏ ra chăm chú, nhỏ giọng nói: "Ở cửa vào hình như có mấy tên lính gác! Người qua lại đều bị kiểm tra."
Tào Bằng nghe thế cũng ngây người.
Nam Cự Tụ không bao giờ có canh gác, chốt này được lập từ khi nào?
Hắn vội bước ra khỏi thùng xe, đứng trên xe ngó nhìn. Chỉ thấy ở cửa Nam Cự Tụ, đoàn người xếp hàng, chia thành hai bên để lính gác kiểm tra.
Trước đây khi qua An Chúng, không hề gặp phải cảnh này.
Chẳng phải Lưu Biểu và Trương Tú đã kết minh lại sao? Chốt này sao lại được lập nên?
Trong lúc Tào Bằng thấy nghi hoặc thì một đội lính tuần đi xe ngựa vượt qua bên cạnh. Một tên lính vô ý liếc mắt sang chiếc xe ngựa của họ, khi hắn ta nhìn thấy Tào Bằng chợt sững sờ. Lập tức hắn tiến tới cạnh đội trưởng, thì thầm hai cầu, đội trưởng xua xua tay khó chịu, tên lính liền rời khỏi đội ngũ, xuyên vào rừng cây bên cạnh.
Khi tên lính tuần đi xa, Tào Bằng đang chuẩn bị bước vào trong thùng xe thì tên lính đột nhiên chạy ra từ trong rừng.
Chỉ thấy hắn lao vùn vụt, loáng cái đã tới gần xe ngựa, miệng hét lớn: "A Phúc, sao ngươi lại tới? Cha mẹ bảo ta đợi ngươi ở đây đã lâu lắm rồi!"
Tào Bằng nghe có người gọi tên mình, không khỏi run rẩy, vội vàng quay người nhìn tên lính…