Tào Bằng chọn lấy một cây Hoán thủ đao. Nó dài chừng năm thước, nặng khoảng tám cân.
Thân đao nhỏ dài có đường cong, khi bổ hay chém đều có thể tăng thêm lực. Mà ở cán đao được thiết kế so với loại đao bình thường hơi khác một chút. Nó hơi dài có thể dùng hai tay để nắm lấy chuôi đao. Vào thời Đông Hán, phần lớn các loại đao chỉ dùng một tay thì đòi hỏi đối với người sử dụng rất cao. Còn với Hoán thủ đao thì đòi hỏi người dùng sức ít hơn. Vì vậy mà cán đao tăng thêm chiều dài, càng lợi cho hai tay cầm.
Sở dĩ hắn lựa chọn cây đao này cũng là do hiểu biết đối với bản thân.
Thân thể của Tào Bằng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn cầm đao một tay. Với cây Hoán thủ đao nặng tám cân, theo tình hình của hắn hiện nay cũng không cầm được lâu. Ngoài ra, hắn lựa chọn Hoán thủ đao còn có một nguyên nhân. Hoàn đao thời Hán được chia ra thành năm loại. Loại thứ nhất khi chế tạo gia tăng nhiệt độ khi rèn cán đao. Loại thứ hai cũng giống như các loại đao khác có lỗ ở cuối cán đao. Loại thứ ba hoàn toàn khác với hoán thủ nhưng cán đao lại được rèn một cách uốn lượn. Loại thứ tư cũng có cán đao cũng giống với Honas thủ đao, sao đó được rèn liền mạch với thân đao. Loại cuối cùng được rèn toàn bộ theo một thể, ở vòng đao có hình Long tước, gọi là Long tước đại hoàn.
Trước đây Tào Cấp đưa cho Vương Mãi thanh Long Tước đại đao, ở cán đao cũng cùng một loại.
Còn thứ mà Tào Bằng chọn thì là loại thứ ba, cán đao được thiết kế uốn lượn.
Rèn hoán thủ chủ yếu là loại thứ nhất và loại thứ hai. Tào Bằng chọn cây đao này thuộc loại có hình dạng hiếm có.
Hắn học tập nghề rèn của Tào Cấp nên có được một chút tri thức.
Tào Bằng biết so với loại hoán thủ khác thì cây đao này thân đao có chất lượng nhìn thì như tự chế nhưng thực tế là do người có chuyên môn tạo ra.
Bởi vì kỹ thuật chế tạo cán đao vào cuối thời Đông Hán vẫn chưa quen thuộc cho nên trên cây đao không có phần che tay.
Tào Bằng cầm thanh đao trong tay dùng sức mua hai cái rồi hài lòng gật đầu. Trọng lượng của nó hoàn toàn phù hợp. Một tay thì phải cố, còn hai tay thì phù hợp.
Sau đó, hắn lại bới tìm ra một vật.
Đây chính là một cái tấm chắn nhỏ. Ở giữa thuẫn có thò ra một mũi nhọn có thể dùng để giết đối thủ. Hai bên có vươn ra móc sắt có thể dùng để khóa binh khí của đối phương. Hoàn đao thời Hán thường dùng một thứ phụ trợ. Nhưng đối với loại cầm đao bằng hai tay như Tào Bằng thì cái móc này có chút dư thừa. Tuy nhiên do tính chất của nó không tồi, có thể để cho Vương Mãi hoặc Đặng Tắc mang theo tùy thân.
Sau khi chọn lựa binh khí, Tào Bằng liền quay trở lại.
Đặng Tắc đang giúp thổi bễ, thấy Tào Bằng quay lại liền cười cười không nói gì.
Bình thường thấy Đặng Tắc giống như người hơi đần nhưng thật ra không hề phải là người hồ đồ.
Vừa rồi nhìn thì như y chỉ tùy ý hỏi nhưng Tào Bằng hiểu được, tỷ phu hoàn toàn trong sáng. Có điều, Tào Bằng không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Có một số việc tất cả chỉ cần biết trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra miệng. Vì vậy mà hắn cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
- A? - Tào Cấp tiếp nhận Hoán thủ đao, nhìn lướt qua rồi ngạc nhiên:
- Cây đao này không hề kém... Bằng nhi có con mắt thật tốt.
Tào Bằng cười ha ha, cũng không mở miệng.
Đời trước, đao tốt thấy không ít, chính mình dầu gì cũng là người có cố sự nên không cần phải biểu lộ sự ngạc nhiên.
- Ừm! Cây đao này chỉ cần rèn lại một chút có thể trở thành một cây đao tốt.
Cứ để nó ở đây, ta giúp tỷ phu của con rèn thanh kiếm này lại cho tốt rồi sửa chữa cho con. Đúng rồi, đi lấy một chút nước tiểu ngựa lại đây, ta phải mài lưỡi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tào Bằng vội vàng lên tiếng rồi cầm cái thùng gỗ đi về phía chuồng.
Vương Mãi đang ở trong chuồng, tắm rửa cho ngựa.
Hiện giờ trong chuồng của Tào gia đang nuôi ba con ngựa. Nếu ở trong huyện Cức Dương thì coi như là một nhà trung bình.
- A Phúc! Ngươi chọn con nào?
- Con nào cũng được... Ngươi cưỡi đại hắc, để cho tỷ phu của ta cưỡi Đại Hoa. Còn con ngựa kia để cho ta đi. Dù sao ta cũng không giỏi cưỡi ngựa lắm, cưỡi ngựa tốt hơi tiếc.
- A Phúc! Ngươi nói tới Hoàng Xạ làm hay sao?
Tào Bằng nở nụ cười, gật đầu không nói.
- Hắn gọi tỷ phu đi mộ binh là có ý gì?
- Hiện tại còn không biết ý của hắn. Chỉ có trải qua mới có thể biết rõ. Ta phải đi theo tỷ phu chính là lý do này.
- Vậy hiện tại chúng ta cần phải làm gì?
Vương Mãi ngoài miệng nói không sợ hãi, nhưng có thể thấy được gã vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao thì một thiếu niên mới mười bốn tuổi, chưa trải qua nhiều chuyện, lại xảy ra sự cố bất thình lình khiến cho gã lo lắng rất nhiều.
Tào Bằng liếc mắt một cái rồi cầm cái gáo, múc nước tiểu vào thùng.
- Cầm chắc trường mâu, nắm chặt cương đao. Binh tới thì ta chống, nước lên thì ta đắp bờ. Để xem Hoàng Xạ có thể làm được cái gì.
Nói xong, hắn xách thùng đi ra.
Vương Mãi ngây người một lúc rồi cười ha hả.
- Binh tới tướng ngăn, nước lên thì đắp đất... Chân trần còn sợ các ngươi mang giầy hay sao?
Tinh thần của gã lập tức phấn chấn. Tào Bằng ở bên ngoài chuồng chỉ cười cười chứ không nói gì. Đối với Vương Mãi, hắn hết sức yên tâm. Người này lá gan lớn, có điều chưa có nhiều kinh nghiệm. Chờ tới tương lai, hắn trưởng thành, kiến thức rộng thì chắc chắn có thể làm được việc... Đồng thời, Tào Bằng còn suy nghĩ một chuyện khác quan trọng. Hắn đã phát hiện, chiến mã thời đại này còn chưa có bàn đạp, đồng thời móng ngựa cũng không tồn tại. Khi tới binh doanh, có nên tự mình tăng thêm hai thứ đó hay không? Có bàn đạp thì cần phải trang bị thêm yên. Có nên gây ra sự chú ý đến vậy không?
Loại vật này không thể giấu dược lâu.
Nếu trang bị lên, cơ bản không thể giấu được ánh mắt của đại hành gia.
Quên đi, tạm thời cứ để đó...mấy thứ này nhìn thì tưởng đơn giản nhưng đối với thời đại nó có thể nói là một sự tiến bộ rất lớn.
Phải tận dụng mấy thứ này để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Mặc dù lần này nói đi tới thành Cửu Nữ nhưng có thể nói là dữ nhiều lành ít, nhưng cũng không đáng để mang mấy thứ đó ra vì nó không phù hợp với lợi ích của mình.
- A Phúc!
- Vâng.
Tào Bằng vừa mới trở lại lán, Vương Mãnh đã gọi hắn.
- Bá phụ! Có chuyện gì sao?
Vương Mãnh nói nhỏ:
- A phúc! Lần này mộ binh Thúc Tôn, ngươi có biết là có chuyện gì không?
- Đại khái là biết một chút.
Đối với Vương Mãnh, Tào Bằng cũng không hề giấu diếm.
Vương Mãnh nói:
- Rất rắc rối?
Tào Bằng suy nghĩ rồi gật đầu, nói:
- Có thể là có chút rắc rối.
- Nghĩ kỹ xem giải quyết thế nào chưa?
- Đi một bước xem một bước. Cháu nghĩ lần một binh này có khả năng không phải nhằm vào tỷ phu mà là cháu... Tỷ phu chẳng qua bị tai bay vạ gió mà thôi.
Vương Mãnh không hỏi tiếp. Do dự một chút, y gắn răng rồi nói:
- A Phúc! Ngươi có biết chuyện trước đây của ta không?
- Có biết một chút.
- Từ sau khi ta sinh Đầu Hổ đã từ bỏ, tới ngụ ở trấn Trung Dương. Có điều, ta vẫn còn một vài huynh đệ, vẫn duy trì liên hệ. Hiện giờ, bọn họ ẩn nấp trong núi kiếm ăn, nghe nói rất tốt. Bọn họ có chừng sáu, bảy chục người, ngoài ra còn có tới hai mươi con ngựa. Vốn khi rời khỏi trấn Trung Dương, ta dự định đưa Đầu Hổ tới tìm họ... Nếu như cần, ta có thể đi một chuyện tìm họ đẻ nghĩ cách. Thậm chí việc giết người cũng rất dễ.
Không ngờ còn có chuyện này?
Vương Mãnh từng lại đại soái của Thái Bình đạo vậy thì anh em của y chắc chắn là tàn dư của Thái Bình đạo, cũng chính là giặc Khăn Vàng.
Cái gọi là kiếm ăn ở đây chỉ là một cách nói hàm súc. Tào Bằng biết những người đó chiếm cứ ngọn núi cũng là làm giặc.
Tròng mắt đảo quanh rồi Tào Bằng nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Bá phụ! Nghĩ cách liên lạc với họ một chút, nhưng không phải cần ngay mà chỉ phòng ngừa trước mà thôi.
- Được rồi! Sáng mai ta lên đường tới Phục Dương.
Phục Dương về sau này chính là huyện Đồng Bách, cách Cức Dương đại khái khoảng sáu ngày đường. Nếu một người cưỡi ngựa thì nhanh hơn một chút.
- Vậy kính nhờ bá phụ. - Tào Bằng nghĩ nghĩ rồi nói thêm:
- Mặt khác, chúng ta đi rồi, để cho cha ta tháo cái bễ này ra rồi giấu đi. Mấy thứ này đều là bảo bối làm giàu sau này của chúng ta. Nếu người ngoài mà thấy được chắc chắn sẽ có rắc rối.