Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 69: Hội săn Cổ Đằng



“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?” Từ Đô chăm chú nhìn hắn.

“Đoàn trưởng, ông nói thế là có ý gì?” Quân cười hỏi.

Từ Đô đứng dậy, đi một vòng quanh Quân rồi tiếp tục:

“Ta tuy không phải cao nhân gì nhưng có một số chuyện nếu không nhận ra thì đã chẳng tồn tại được ở nơi này!”

Quân cũng cười, biết sớm muộn cũng sẽ lộ ra:

“Đoàn trưởng, ta quả thật là bị lạc tới đây!”

“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta!”

“Ta là người Triều Quốc. Điều duy nhất ta nhớ là khi đang ở trong một di tích thì đột nhiên bị cuốn vào một vòng xoáy, khi tỉnh lại thì đã ở đây!”

Từ Đô im lặng một hồi.

“Việc xảy ra mấy ngày trước, ngươi thấy thế nào?”

“Đoàn trưởng, ta tuy không thông minh nhưng sống đến bây giờ cũng có chút kiến thức. Chúng ta nói chuyện chính đi!”

“Thông minh cũng tốt, nhưng đôi khi giả ngu mới là tốt!” Từ Đô cười mỉm, nói tiếp.

“Ngươi ở đây đã gần một tháng. Đội săn của chúng ta như thế nào, chắc ngươi cũng nắm rõ, tuyệt không phải là hạng người nham hiểm hám lợi!”

“Ở thành Cổ Đằng này, cứ hai năm sẽ tổ chức hội săn một lần. Tuỳ từng năm mà đội thắng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích như miễn thuế khi buôn bán, chọn địa điểm đi săn, tham gia đấu giá, nhận tài nguyên pháp quyết…”

“Nếu thắng liên tiếp bốn lần, giành được danh hiệu Đệ nhất liệp yêu đoàn, nghiễm nhiên trở thành thế lực hàng đầu trong thành Cổ Đằng, được đặt dưới sự bảo vệ của Thành chủ, trong vòng mười năm không ai được phép xâm phạm. Không những quyền lợi dành cho cả đội săn, mà cá nhân người đứng đầu như ta cũng sẽ nhận được tài nguyên lẫn pháp quyết thăng tiến tu vi, đủ để đạt đến Hoàng giai thất đẳng thậm chí cao hơn nữa!”

“…”

“Chúng ta đã thắng ba lần. Lần này các đội khác nhất định không để yên. Vì vậy, thêm một người là mạnh thêm một phần. Ta biết ngươi không muốn ở đây, nhưng nếu ngươi chịu giúp đỡ, ta tuyệt không bạc đãi!”

“Đoàn trưởng coi trọng ta quá rồi, tu vi của ta còn đứng cuối trong đội thì làm được gì?”

“Thật sao? Cảm giác của ta lại không như vậy!” Từ Đô hờ hững, ngưng tụ một khối cầu năng lượng trên bàn tay.

Quân im lặng giây lát. Trước sau gì ông ta cũng ép hắn phải xuất ra bản lĩnh. Vậy thì cứ lùi một bước.

“Ơn cứu mạng vốn nên trả lại. Nhưng có một chuyện cần nói rõ ràng, là ta sẽ không liều mạng vì ông, việc gì làm được ta mới làm. Xong xuôi, dù đội săn thắng hay thua thì ta vẫn sẽ rời đi!” Hắn nói.

Từ Đô nhìn hắn giây lát, gật đầu.

“Được! Ta muốn ngươi bảo vệ Từ Khánh. Con bé tính cách có phần ngang bướng, sợ rằng khi đi săn sẽ vướng vào phiền phức. Chỉ cần con bé an toàn, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ ngươi!”



Quân được an dưỡng nghỉ ngơi gần hai tháng đã hồi phục hoàn toàn. Trong thời gian này, hắn tranh thủ kiếm dược liệu chế ra không ít đan dược trị thương. Tất nhiên bọn chúng chỉ có ích với Võ giả, muốn luyện đan dược cao cấp hơn hắn cần phải có tu vi Hoàng giai lẫn đan hoả.

Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi, bởi ở nơi thường xuyên bị thương như thế này, thuốc men lúc nào cũng thiếu. Nhờ vậy, Từ Đô và thành viên trong đội đều coi trọng hắn hơn hẳn. Đặc biệt Từ Khánh sau lần được cứu mạng cũng có cảm tình hơn nhiều.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, hội săn đã đến ngày bắt đầu.

Buổi lễ khai mạc rất đơn giản, Thành chủ xuất hiện, nói vài lời chào hỏi, thông báo luật lệ, phần thưởng…Sau cùng, ông ta thắp lên một ngọn đuốc sáng rực báo hiệu chính thức mở màn.

Ngọn đuốc này sẽ cháy xuyên suốt hội săn, kéo dài trong hai tháng. Thành quả kiếm được tất cả đều mang về đây tổng kết, và đã trở về thì không thể đi săn tiếp, cũng như khi đuốc tắt là kết thúc.

Lần này có bốn mươi mốt đội săn, với hơn hai ngàn người tham gia.

Luật lệ cực kỳ đơn giản, ai mang về nhiều yêu đan nhất là thắng. Nhưng chỉ tính từ yêu thú Hoàng giai tứ đẳng trở lên mà thôi.

Một thất đẳng bằng bốn lục đẳng, một lục đẳng bằng bốn ngũ đẳng.

Nếu Huyền giai, thì bằng mười Hoàng giai thất đẳng.

Ngoài ra còn tiêu chí về phẩm chất, chủng loại yêu thú…

Và tất nhiên, không hề cấm việc cướp bóc lẫn nhau. Cho nên săn thú thì ít, mà săn người thì nhiều.

Nói về phần thưởng, lần này có thêm hai thứ nổi bật khiến các đội săn cực kỳ phấn khích.

Thứ nhất là một cuốn Đấu pháp Huyền giai thượng phẩm. Trong thành Cổ Đằng, ngoại trừ Thành chủ, Khúc Dong bang, và hai bang phái khác thì không ai có đấu pháp bậc này. Từ Đô tuy là Hoàng giai ngũ đẳng nhưng may mắn nắm giữ một cuốn Huyền giai trung phẩm nên mới tồn tại được đến ngày hôm nay.

Thứ hai, đó là đội thắng sẽ được nhận hai suất gia nhập làm đệ tử nội môn của Kim khuyết môn. Nếu có người trở thành nội môn đệ tử, không chỉ cá nhân, mà cả gia đình, bang phái cũng được thơm lây, lợi ích không kể xiết.

Thế mới thấy, tổ chức hội săn vừa như một cách để giảm bớt số lượng nhân khẩu trong thành, đồng thời duy trì và tuyển chọn người có thực lực gia nhập vào Kim khuyết môn. Thật là một công mà được nhiều việc.

Bốn mươi mốt đội săn không ai bảo ai, chỉ chờ vị Thành chủ tuyên bố bắt đầu, là ào đi biến mất vào núi rừng hun hút.



Ngày thứ năm, Từ Đô dẫn dắt mọi người thành công hạ được một yêu thú họ trâu Hoàng giai ngũ đẳng và một tứ đẳng.

Hết ngày thứ chín, bọn họ đánh bại một vụ cướp, đồng thời cướp ngược lại được hai yêu đan tứ đẳng. Nhưng cũng vì thế mà bỏ lại hai Võ giả đồng thời bị thương mất ba người. Quân được chọn mặt gửi vàng, rất may thành công không biến lợn lành thành lợn què.

Ngày thứ hai mươi hạ được một con yêu Hoàng giai lục đẳng, tất nhiên cũng bị thương mấy người, và hắn lại phải trổ tài một phen.



Sang đến ngày thứ bốn mươi ba, bọn họ trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, đánh nhau với yêu thì ít mà với người thì nhiều. Quả thực các đội săn khác hễ thấy bóng dáng là lao vào tấn công cấu rỉa, có ngày gặp nạn tới hai trận. Vừa cướp vừa giật, mặc dù tổn thất hơn mười người, chung quy lại Từ Đô cũng đã có trong tay ba yêu đan Hoàng giai lục đẳng, bốn ngũ đẳng cùng bảy tứ đẳng.

Đêm ngày bốn mươi lăm, mấy căn lều được dựng vội làm chỗ nghỉ ngơi, vài đống lửa được nhóm lên nướng ít thịt thú cho no bụng.

Quân ra khỏi căn lều nơi hắn đang chữa trị cho bốn tên Võ giả, bước đến đống lửa, ngồi xuống bên cạnh Từ Khánh.

“Ăn đi!” Từ Khánh đưa cho hắn một cái đùi.

“Thịt thỏ chân trước ít thịt nhưng ngon hơn chân sau, muội không cho ta lại cho hắn!” Từ Quang thấy vậy lập tức nói lớn.

“Nhị ca chỉ được cái nói thôi. Hắn tuy không giúp giết yêu nhưng nếu không có hắn thì mấy người kia chết cả rồi, đương nhiên cũng phải bồi bổ cho hắn chứ!”

“Muội…Cha, xem muội ấy bênh người ngoài kìa!”

“Ai có công người ấy được thưởng. Con muốn ăn, thì tự nướng lấy đi!” Từ Đô trừng mắt.

“Hai cha con các người thật là…” Từ Quang chán nản.

Quân nhai miếng thịt ngon ngọt trong miệng, bỗng có chút nhớ đến đám Trương Cảnh Trọng, Hoàng Mẫn, nhớ đến những đêm hành quân xuyên rừng. Bọn họ xem như những người bạn hiếm hoi mà hắn có được, cùng nhau trải qua mấy năm binh đao đói rét khổ cực. Sau này mỗi người một đường, không biết giờ sao rồi.



“Những ngày tới đây cạnh tranh rất khốc liệt. Để nắm chắc phần thắng nhất định phải săn được yêu thú Hoàng giai thất đẳng. Hơn nữa, đường trở về thành đâu đâu cũng có mai phục cướp giết. Chúng ta dù không muốn thì cũng phải chiến một trận!” Từ Đô trầm ngâm.

“Đoàn trưởng, chúng tôi theo ông đã mười mấy năm, không có ai là kẻ ham sống sợ chết. Chỉ cần ông ra lệnh, là chiến đến cùng!”

“Phải đấy, đánh thì đánh, sợ gì chứ!”

“…”

Đám người phía dưới một tay cầm thịt, một tay giơ lên hô hào hưởng ứng. Quả là đám người có tình có nghĩa.

Quân chẳng nói, hắn muốn sống hơn, chết mất rồi thì ân nghĩa thử hỏi để làm gì? Nhưng hắn vẫn có tự trọng của mình, việc đã nhận nhất định phải hoàn thành, nếu không thì chính đạo tâm của mình là thứ khiến hắn bứt rứt khó chịu.



Ngày hôm sau, Từ Đô dẫn đoàn đi tới một hang đá, nơi trú ẩn của một yêu thú Hoàng giai thất đẳng. Đây là bọn họ sau khi diệt một đội săn khác thì lấy được thông tin, nên mò tới mai phục.

Con yêu gọi Thạch giáp tích, thuộc họ thằn lằn tu Thổ nguyên lực, thích sống nơi núi đá. Nó thiên phú có khả năng điều khiển đất đá xung quanh mình để đối phó kẻ địch, rất lợi hại.

Nhưng có lợi hại đến đâu thì so với trí tuệ của nhân loại vẫn không thể bằng. Chỉ cần ngăn cách Thổ nguyên lực chung quanh nó là xem như loại được bảy phần sức mạnh của Thạch giáp tích.

Và thật khéo thay, có một loại trận pháp gọi là Cách nguyên trận, lợi dụng mối quan hệ tương sinh tương khắc của Ngũ hành, khiến cho trong một khoảng thời gian nhất định, tại một vùng không gian nhất định, một hoặc nhiều loại nguyên lực sẽ bị rút cạn.



“Trong đoàn chúng ta chỉ có hai người tu công pháp Mộc hệ, khắc chế được Thổ hệ. Lát nữa hai ngươi làm mắt trận. Bốn người các ngươi luyện công pháp Thuỷ hệ, phải tận lực hỗ trợ cho họ…” Từ Đô phân công nhiệm vụ.

“Đoàn trưởng, với tu vi của hai ta cộng thêm bốn người trợ giúp, cùng lắm chỉ rút đi được sáu phần Thổ nguyên lực, duy trì độ hai, ba phút là hết sức rồi!” Một người lên tiếng.

“Các ngươi cứ tận lực. Còn lại để ta!” Từ Đô cương nghị.

Lập tức tất cả mọi người bắt tay vào công việc lập trận mai phục. Sau khi nó sập bẫy, sẽ đồng loạt tấn công hạ sát.

Từ Đô lại gần Từ Khánh nói:

“Ta muốn con và Quân lên chỗ vách đá có cái cây trên kia quan sát động tĩnh!”

“Cha, con muốn ở lại với mọi người!” Từ Khánh nũng nịu.

“Chúng ta bận đối phó yêu thú, không thể để ý xung quanh. Con và hắn phải canh gác đề phòng có kẻ địch tập kích. Tính mạnh của cả đội săn phụ thuộc vào hai người đấy!” Từ Đô nghiêm giọng.

Từ Khánh không thích nhưng cũng ngoan ngoãn đi lên vách đá làm tròn nhiệm vụ. Chẳng bao giờ Từ Đô để con gái phải đối diện với nguy hiểm cả, lúc nào cũng lấy cớ để bảo vệ cô.

Còn Từ Đô, vác đao lên lưng, chuẩn bị tiến vào hang ổ bắt yêu



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.