Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 20: Đại chiến Địa giai!



Kho tàng được các thế hệ Thành chủ Nam Xương cất giấu nhiều năm, quả thật chứa rất nhiều đồ đáng giá. Nhưng mục đích chính của Quân khi giành một suất vào đây là để hợp lý hoá những thứ hắn lấy được trong đạo tràng bí ẩn nọ, tiếp đến mới là kiếm ít đồ mang về. Hắn cũng rất biết cân nhắc, không tranh giành, luôn đi sau nhặt nhạnh. Chu Hồng không quản chuyện này, y chỉ đứng đây để giải quyết tranh chấp nếu có. Còn những thứ quý giá nhất y đã lấy đi từ lâu, làm gì còn đến lượt bọn họ.

Sau nửa ngày tìm kiếm, Quân mang một chiếc túi trữ vật đưa đến cho Chu Hồng xem, y khoát tay ra hiệu không cần kiểm tra. Hắn liền cáo từ về luôn. Nơi này còn nhiều thứ tốt nhưng hắn bây giờ không có số hưởng, càng ở lại lâu càng khiến bọn người kia chướng mắt. Hơn nữa việc làm của Chu Hồng hôm nay đã khiến hắn bị để ý, sẽ có vài kẻ đánh chủ ý lên hắn. Vì vậy mục đích đã đạt được hắn liền đi ngay, về chuẩn bị đối phó với các tình huống sắp tới.



Hắn bày ra một đống đồ vật trước mặt.

“Trương đầu xù, ta đặc biệt lấy những cuốn sách này về cho ngươi, chúng ghi lại rất nhiều thứ trên đời.” Quân nói với Cảnh Trọng.

Còn chưa chờ Cảnh Trọng lên tiếng, Hoàng Mẫn đã nhảy vào ngay:

“Còn chúng ta thì sao?”

“Cái đồ tham lam. Đây, có mấy công pháp và đấu pháp hoàng giai. Còn có vũ khí đây nữa. Các ngươi tuỳ ý mà chọn lựa!”

Hắn cũng tự lấy cho mình thêm một thanh kiếm màu đen, và một bộ kiếm pháp hoàng giai thượng phẩm. Hắn muốn tìm một bộ thân pháp để tu luyện nhưng đáng tiếc không có. Dù vậy, chỉ riêng với nhục thân cường đại, hắn cũng có được sức bật và tốc độ không thua kém gì cao thủ hoàng giai nhất, nhị đẳng.



Thành Nam Vương là đồn luỹ cuối cùng, nghe nói hai vị cao thủ Địa giai hộ quốc của Nam Triều đang trấn thủ ở đây. Vì vậy trận chiến này vô cùng khốc liệt.

Toàn bộ sáu quân đoàn đều đã tụ tập về đủ, con số lên đến gần trăm vạn. Hoàng giai mấy ngàn tên, Huyền giai trăm người. Còn Địa giai có hai vị. Hắn bây giờ mới thấy được sự hùng vĩ của đội quân chinh phạt, nhận ra Quân đoàn đệ lục của Chu Hồng cũng chẳng là gì so với Quân đoàn đệ nhất hay đệ nhị.

Cuộc chiến Nam Vương thành là cuộc chiến của các cường giả, đám binh tôm tướng cua như Quân chỉ có nhiệm vụ làm tấm bia đỡ đạn, đi trước lót đường. Nhưng Quân biết mình đã có giá trị, liền khéo léo làm một vụ giao dịch với Chu Hồng, vì vậy hắn được y dẫn theo bên cạnh, xem như tuỳ tùng, nhân cơ hội hiếm có này chiêm ngưỡng thực lực thật sự của những cường giả chân chính.



Nam Vương giữa ban ngày mà tối đen như mực, vân vũ cuồn cuộn, sấm chớp xẹt lên từng tia ngang dọc, làm loé lên thân hình của bốn người đang lăng không trên bầu trời. Ba nam, một nữ chia làm hai phe nhìn nhau toé lửa.

Nữ nhân xinh đẹp trạc độ ba mươi, tóc tím than dày búi cao sau đầu, da trắng môi đỏ. Nàng mặc một bộ trường bào màu tím nhạt, trên y phục thêu những áng mây tím sẫm sinh động như thật.

“Phong Bất Tam, Lôi Bất Tứ! Hai lão già các ngươi không yên ổn ở nhà bế quan tu luyện, lại lấn sâu vào việc của thế gian. Chẳng lẽ đã quên đi nguyên tắc của giới Đại tu sĩ hay sao?” Nàng cất lớn giọng.

“Tử Vân à, ngươi nói chúng ta là lão già, mà không nhớ mình đã mấy trăm tuổi hay sao? Huống hồ, ta chỉ đến đây đối phó các ngươi, còn dưới đất kia ta mặc kệ, thì sao có thể nói là bất tuân nguyên tắc chứ!” Một trung niên phía đối diện cất lời.

Tiếng nói của y như sấm động, vang rền trong không gian. Y cao lớn vô cùng, mặt đỏ tóc xanh, khoác lên mình chiến giáp màu trắng pha vàng lấp lánh. Chiến giáp chỉ che đi phần ngực, để lộ hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, mạch máu nổi rõ trên da trông như những tia lửa điện chạy ngang dọc.

Trung niên bên cạnh y lại trái ngược, gã dáng người dong dỏng, gương mặt thư sinh, tóc đen dài buông xoã. Tay trái chắp sau lưng, tay phải cầm một cây quạt giấy phe phẩy trước ngực. Trường bào màu xám nhạt không gió mà bay, càng tôn cho gã phong thái đào hoa lãng tử.

“Tử Vân, nhiều lời với bọn chúng làm gì. Chung quy cũng chỉ là thèm muốn tài nguyên phương Nam, mượn cớ đến gây sự. Đã mấy chục năm rồi chưa ra tay, để xem Tử vi nhuyễn kiếm của ta lợi hại hay Phong lôi đấu pháp của các ngươi lợi hại!” Trung niên bên cạnh Tử Vân mắt sắc như dao, mày thẳng như kiếm, toàn thân y phục đen tuyền toát ra sát ý lạnh lẽo. Y vừa dứt lời, thanh hắc kiếm dưới chân đã reo lên từng hồi phấn khích rồi bay vút lên cao, hoá làm muôn đạo ánh sáng lao tới Phong Bất Tam, Lôi Bất Tứ.

“Kiếm Hùng, lúc chúng ta thành danh, không biết ngươi đang rúc ở nơi nào! Tưởng cậy nhờ pháp trận nơi này nâng cao tu vi thì có thể to tiếng sao? Vậy để ta cho ngươi thấy ai mới là người thật sự lớn tiếng!” Lôi Bất Tứ gầm lên.

Theo tiếng gầm của lão, cả bầu trời sấm nổ đùng đùng, chớp loé liên hồi. Một đạo thiên lôi màu bạch kim rạch mây mà ra, mang theo uy áp khổng lồ phá tan màn mưa ánh sáng. Cả bầu trời sau vụ va chạm sáng lên rực rỡ, xung quanh mấy chục dặm còn cảm nhận được dư chấn khiến ai nấy đều tức ngực khó thở.

Quân khiếp sợ vô cùng. Thực lực của cường giả Địa giai đây sao? Sức mạnh mà con người có thể đạt tới đây sao? Nếu ở Trái Đất tồn tại một người như vậy, thì chẳng khác nào là thần tiên hiện thế cả. Địa giai đã như vậy, thì Thiên giai ở trên sẽ thế nào? Hắn còn chưa từng nghĩ đến điều đó.

“Đồ ngu! Ngươi định làm gì đấy, muốn chết à!” Chu Hồng quát lớn.

Quân mới giật mình, thì ra trong lúc vô thức hắn không tự chủ mà bước lại gần, may mà Chu Hồng kéo hắn về.

“Thống lĩnh, công kích của bốn người kia thật kinh khủng. Nhưng thủ đoạn dường như không giống chúng ta lắm.” Quân sau một hồi quan sát liền tò mò.

“Nhãn quan không tệ. Lên đến cấp bậc Địa giai, là sẽ kết nối được với thiên địa, nên có thể mượn nhờ thiên địa chi lực mà công kích. Nội lực trong ngươi có sâu rộng đến đâu thì so với thiên địa cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, đom đóm so với ánh trăng. Vì thế thay vì dùng nội lực thuần tuý, cường giả Địa giai mỗi khi phát động tấn công đều mang theo một tia thiên địa chi lực, khiến công kích cực kỳ khủng bố, một bàn tay cũng có thể lật sông, một bước chân đủ để phá núi.” Chu Hồng tấm tắc.

“Vậy chẳng khác nào tàn phá nhân gian, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chẹn hay sao?” Quân đột nhiên ý thức được nguy hiểm, nếu đen đủi ở gần nơi giao chiến tất bị vạ lây, chết không thấy xác.

“Đúng vậy. Tu sĩ và người thường cùng chung sống với nhau, nên trong giới tu sĩ chúng ta cũng có những quy định ngầm. Chẳng hạn như cường giả Địa giai trừ những trường hợp đặc biệt, thì bắt buộc phải chiến đấu trên không, hay như không được tuỳ ý tham gia vào chuyện của thế tục. Những cường giả như vậy đôi khi sẽ lấy thân phận làm thủ hộ cho các thế lực lớn, trừ phi xuất hiện tình huống diệt tộc thì mới xuất đầu lộ diện. Hai vị Tử Vân và Kiếm Hùng kia chính là thủ hộ của Nam Triều, vì nguyên tắc mà không thể lộ diện. Nếu không chúng ta chết lâu rồi!” Chu Hồng nói.

“Còn hai người kia thì sao?”

“Phong Lôi nhị lão đến từ một thế lực ở Đại lục, gọi là Địa linh tứ các. Mấy vị trong Hoàng thất Bắc triều bỏ ra đại lượng bảo vật mới mời được họ về đây. Nghe nói hai người ấy thành danh đã trăm năm, còn trước cả khi ta ra đời…”

Những điều mới mẻ này được Quân nhanh chóng tiếp thu, hắn cũng tự hiểu ra được rất nhiều điều về thế giới tu luyện mà trước đây không hiểu.

Cao thủ từ Hoàng giai trở lên dường như vì trận chiến trên cao kia mà ngừng lại, để mặc cho mấy tên võ giả, võ sĩ… ở lại đánh nhau sống chết. Bọn họ hiểu rằng thứ quyết định kết cục cuộc chiến nằm trong tay bốn kẻ đang lơ lửng trên kia. Thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần một người là đủ để trấn áp tứ phương.



Trận chiến trên không đã qua trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại, bốn vị Địa giai mỗi khi thi triển đấu pháp đều như muốn rung chuyển thiên địa.

Lôi Bất Tứ đứng trong sấm chớp, đấu pháp mạnh mẽ, khí thế ngút trời, lôi điện cuồng bạo uy mãnh.

Đối thủ bên kia Kiếm Hùng xuất kiếm như nước, miên man bất tuyệt; kiếm khí dào dạt như trường giang đại hải.

Phong Bất Tam thân ảnh phiêu động, vô hình vô tướng, khi nhẹ như gió thổi khi cuồng như bão về.

Tử Vân ẩn mình trong mây lúc hợp lúc tan, thiên biến vạn hoá, chiêu số biến ảo khôn cùng.

Phong Lôi nhị lão tuy có ưu thế, nhưng cũng không hơn là bao. Tử Vân và Kiếm Hùng đấu pháp kỳ dị, lại được liên tục bổ sung nội lực từ trận pháp dưới thành Nam Vương, khiến hai lão có chút ngoài dự tính.



Quân dõi theo trận chiến không chớp mắt. Nhờ vào thị lực tinh tường mà quan sát không sót chi tiết nào, đặc biệt là Lôi Bất Tứ. Hắn tu luyện Lôi tà đao pháp, cũng là lôi nguyên lực nhưng so với của Lôi Bất Tứ thì chỉ như con kiến so với con voi. Cách lão vận chuyển nội lực, hấp thu linh khí, điều khiển lôi điện vô cùng tinh thâm uyên bác, đem lại cho Quân những cảm nhận hết sức sâu sắc.

Đột nhiên, Lôi Bất Tứ phóng vút lên cao, lập tức mười mấy đạo thiên lôi to bằng cổ chân đánh thẳng lên người lão tạo thành một quả cầu sấm sét rực rỡ. Lôi điện từ quả cầu lan ra sau lưng, ngưng tụ thành hư ảnh một người khổng lồ cao đến trăm mét. Người khổng lồ khuôn mặt bảy phần giống Lôi lão, miệng rộng nanh dài, hung ác dữ tợn. Mỗi một hơi thở qua đi, hư ảnh càng ngưng thực, thật như bằng xương bằng thịt vậy.

Lôi điện cự nhân oai hùng đứng trong biển sấm chớp, sáng rực cả một góc trời, uy vũ như lôi thần hàng lâm, mỗi một cử động đều mang theo ầm ầm lôi điện, như muốn huỷ thiên diệt địa.

Lôi lão miệng nhẩm khẩu quyết, lập tức Lôi điện cự nhân giơ cao hai cánh tay khổng lồ tóm lấy hàng trăm đạo thiên lôi đang vần vũ trong mây đen, ném thẳng về phía Kiếm Hùng.

Kiếm Hùng không chút sợ hãi, trường kiếm trong tay khẽ động, tức thì hoá thành một con Hắc sắc giao long nhe nanh múa vuốt. Giao long dài mấy trăm mét, tứ trảo như cột đình, móng sắc như dao, vảy cứng như thép. Lân phiến một màu đen như màn đêm âm u bí hiểm, thân thể uốn lượn như thần thú hạ phàm.

Giao long gầm thét vang trời, há miệng đầy răng nhọn phun ra một đoàn quang mang chống lại thiên lôi, rồi lập tức quẫy đuôi lao tới Lôi điện cự nhân.

Lôi lão thấy một màn này chỉ cười khẩy, hai tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Tức thì mấy trăm đạo thiên lôi đột ngột từ trên trời phóng xuống, thẳng về phía giao long. Thiên lôi đánh lên thân hình giao long như đánh lên bàn thạch, ngoài để lại những tia lửa điện tí tách thì cũng chỉ gây nên chút đau đớn khiến nó chậm lại. Giao long tức giận gầm lên, toàn thân hắc vụ tràn ra, bạo phát tăng tốc độ lao tới.

Chỉ có một nhịp nữa là chạm đến cự nhân, bất giác nó phát hiện ra điều không ổn. Trong tay cự nhân không biết từ lúc nào đã nâng lên một thanh đại chuy khổng lồ, được khắc hoàn toàn từ lôi điện. Lôi văn trên thân đại chuy tràn ngập thiên địa chi lực, sóng năng lượng cuồn cuộn toả ra uốn cong cả không gian.

Cự nhân không chút do dự vác đại chuy đập thẳng vào đầu giao long. Giao long lập tức dùng hết sức bình sinh há miệng, một quả cầu năng lượng màu đen sâu thăm thẳm như muốn nuốt trôi vạn vật hiện ra, rồi lao thẳng tới đại chuy. Hắc cầu va chạm với đại chuy tạo thành một vụ nổ kinh thiên động địa, ngay cả Phong lão và Tử Vân đang giao chiến cũng phải dừng lại tránh ra xa mấy trăm mét. Năng lượng toả ra quét sạch mây đen trên bầu trời, quét phăng luôn quả núi nằm phía bên dưới, cũng quét phăng luôn tính mạng của mấy ngàn người đang đánh nhau dưới chân thành Nam Vương. Dư chấn của vụ nổ mấy phút sau mời tạm thời dịu xuống!

Kiếm Hùng ôm ngực, miệng nhỏ máu, giao long đã tan biến, hoá thành trường kiếm bay về cạnh y. Lôi lão bên kia tay run run, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Hư ảnh lôi điện cự nhân đã mờ nhạt đi chín phần.

“Lão Bất Tứ, vậy mà không hạ được một tên tiểu bối, xem ra mấy năm nay ngươi chỉ được cái to mồm thôi! Haha!” Phong lão cười cợt.

“Hừ! Nếu không phải được hỗ trợ, thì hắn không chết cũng trọng thương rồi! Cũng tại ngươi không cho ta đánh hết sức, còn dám đứng đấy trêu đùa. Có tin sau trận này ta phá luôn Nghinh phong Các của ngươi không!” Lôi lão tức giận chửi mắng. Ngay sau đó lão vận khí phát lực, Lôi điện cự nhân lại một lần nữa ngưng tụ, oai phong lẫm liệt, sẵn sàng ngênh chiến.

Bên kia Tử Vân đã đến bên cạnh Kiếm Hùng, ném cho y một viên đan dược màu đỏ.

“Lôi Bất Tứ chủ tu lôi nguyên lực, sức bạo phát nhất nhì trong đám đồng giai, ta đã dặn đừng đối cứng với hắn. Ngươi vẫn cố chấp, giờ thì trọng thương, lấy gì chặn lại bọn họ.”

“Đã nhận lời làm hộ quốc đại thần, thì cũng phải cho ra dáng một chút. Kẻo người đời lại chê cười, bảo ta lâm trận bỏ chạy.” Kiếm Hùng cười đáp.

“Phía dưới kia xem chừng sắp không chống đỡ được nữa. Nam Triều số đã tận, bằng vào hai ta không thay đổi được gì. Ngươi còn định làm anh hùng gì nữa.”

“Lời hứa của ta nặng như núi, nếu không làm thì sẽ thành tâm ma ám ảnh cả đời!”

“Không còn mạng thì tâm ma cái nỗi gì. Chúng ta cũng đã cố gắng hết sức. Huống hồ chỉ là nhận lời hộ quốc, không phải sống chết. Đánh không lại thì chúng ta đi, không vi phạm gì cả, cũng không ai có thể ép buộc chúng ta ở lại.” Tử Vân nói.

Phong Lôi nhị lão bên kia không hề động thủ, họ thừa biết thế trận trước mắt đã không thể nghịch chuyển, chiến thắng là điều tất yếu, không cần thiết phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Sau một thoáng điều tức, Kiếm Hùng thu lại trường kiếm trên tay. Tử Vân bên cạnh nội lực cũng thu liễm vào trong người.

Phong Bất Tam thấy cảnh này thì mỉm cười phe phẩy quạt giấy, còn Lôi Bất Tứ cười lớn thành tiếng:

“Nam Triều làm trái Thiên đạo, gây nên nghiệp lớn đáng phải tội chết. Nay Bắc Triều thuận theo Thiên ý, trừng phạt Nam Triều. Nhưng Thiên đạo từ bi, kẻ nào biết sai đầu hàng sẽ được tha thứ. Phàm cứng đầu chống cự, ắt hình thần câu diệt!”

Vừa nói, lão vừa vung tay ném ra một đạo thiên lôi, hóa một ngọn núi nhỏ phía dưới thành tro bụi. Thấy một màn này tất cả binh lính Nam Triều đều e sợ, không tự chủ mà dừng tay đình chiến, hạ vũ khí xin hàng. Giọng nói của lão ầm ầm như sấm động, ngân vang như tiếng chuông đồng, len lỏi đến mọi ngóc ngách trong không gian. Phạm vi trăm dặm không ai không nghe thấy.

Tất cả đều rung động trong lòng, biết rằng Chiến tranh Nam Bắc kéo dài mấy chục năm đã chính thức khép lại!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.