Tiếng sấm nổ đùng đùng, lôi điện chói loà bắn thẳng tới giao long. Hai luồng năng lượng khủng bố không ngừng kèn cựa từng chút một, triệt tiêu cắn nuốt lẫn nhau.
Cốt vĩ kim tử hổ thấy tình thế không ổn, vội vã há miệng phun ra tử quang trợ chiến. Minh dực ngân quang xà và Tam đầu Hắc hùng tinh cũng không ngoại lệ. Ngân quang và hắc quang đồng loạt phóng ra.
Giao long trong phút chốc khí tức tăng vọt, ánh sáng xanh bùng nổ dữ dội đẩy lùi lôi điện trở lại.
Hàng Long và Phục Hổ mặt mày nhăn nhó, dĩ nhiên sức lực đã tới hạn. May mắn thay, Hồng Minh và bốn vị Huyền giai còn lại đã kịp thời khôi phục một chút, ngay lập tức tới trợ giúp.
Hai bên một lần nữa rơi vào thế giằng co. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, mọi thứ nổ tung thành cát bụi. Một đám mây lửa hình nấm cao cả ngàn mét bốc lên dữ dội, dư chấn không gì sánh kịp quét sạch sẽ mọi thứ trong bán kính vài trăm mét.
Tứ tượng toả không trận hấp thu phần lớn sức ép nhanh chóng vỡ vụn như vỏ trứng gà.
Cả chiến trường tơi bời lửa khói, mặt đất nứt nẻ và loang lổ những “hố bom” đường kính hàng chục mét. Khói nghi ngút cuốn thành những xoáy nhỏ bốc lên cao rồi tan biến trên bầu trời phả vào không trung mùi thịt cháy, đất cháy, cỏ cây cháy…khét lẹt và lờm lợm.
Song phương đều trọng thương đẫm máu nằm ngả ngớn trên mặt đất.
Giao long đã biến mất, Cốt vĩ kim tử hổ đứt đuôi, Minh dực ngân quanh xà gãy cánh, Tam đầu Hắc hùng tinh giờ chỉ còn lại hai cái đầu.
Hàng Long đại sư và Phục Hổ đại sư bị bỏng nặng, nửa thân trên lộ rõ những mảnh thịt cháy sém đến tận xương. Hồng Minh đỡ hơn một chút nhưng xương cốt trên người cũng gãy không ít hơn mười cái.
Bốn vị Huyền giai còn lại ở xa trung tâm nhất nhưng tu vi lại yếu hơn nên trọng thương không kém gì, thậm chí có một người đã lâm vào hôn mê.
Còn Quân ngay khi thấy không ổn đã bỏ chạy thật xa ra ngoài, lại có pháp trận hấp thu hết dư chấn nên chỉ phải chịu không đến một phần trăm uy lực. Ấy thế nhưng bản thân vẫn bị đánh thổ huyết, thổi bay mười mấy mét lăn lộn như bị thịt. May mà thân thể đủ cứng rắn, nếu không hắn đã thành đống bầy nhầy rồi.
Lưỡng bại câu thương, không ai còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng kết thúc như vậy. Từ trên không có hai thân ảnh mặc đồ đen lặng yên xuất hiện, hai thân ảnh thật quen thuộc.
Điền Phong cười khà khà.
“Ba con lừa và ba con thú xấu xí! Thật đáng thương! Dù biết là bẫy mà vẫn phải đâm đầu vào!”
Cốt vĩ kim tử hổ gầm lên ai oán. Điền Phong nhún vai chỉ tay vào mấy người Đại hồng tự nói.
“Không thể trách ta được! Chuyện này đâu có trong giao kèo của hai bên. Là tại bọn chúng! Nghe tin ta vội vã chạy tới đây ngay. Đáng tiếc vẫn không kịp. Thật là xin lỗi!”
Lão cười khà khà rồi tiếp tục.
“Kim khuyết môn luôn giữ lời hứa. Để chứng minh ta sẽ giúp ngươi trả thù cho đứa con của mình!”
Điền Phong liếc mắt về phía Tam đầu Hắc hùng tinh rồi hướng cái nhìn ngoan độc về phía Quân.
Cả người hắn rợn lên cảm giác lạnh tóc gáy. Đầu óc còn chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì một mũi huyết mâu xuyên kim toái thạch đã đâm thẳng lên người hắn, xuyên thủng từ trước ra sau.
Trời đất tối sầm, hắn lảo đảo gục xuống ngã lăn ra trên nền đất, hai mắt còn trợn tròn kinh sợ vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không hề có. Khí tức sự sống trên người hắn mờ dần rồi mất hẳn.
“Ồ? Chỉ bị xuyên thủng chứ không nổ tung. Chậc chậc! Cơ thể cũng rắn chắc đấy!”
Điền Phong nghĩ thầm trong bụng, nhưng rồi rất nhanh đã quay lại vấn đề chính. Lão nhìn những thân hình không còn nguyên vẹn bên dưới thèm thuồng, dường như muốn giết sạch tất cả mọi thứ, và lão làm thật!
Sau lưng Điền Phong hiện lên một chiếc cờ đỏ như máu, giữa lá cờ thêu hình một chiếc xương sọ kỳ dị, không phải người, không phải yêu, gọi là quỷ cũng không sai.
Chiếc cờ bắn ra vô số tia máu rơi xuống như mưa, nhấp chìm toàn bộ chiến trường trong mùi tanh tưởi và sát khí nồng nặc…
…
Rạng sáng ngày thứ hai trên bầu trời Đại hồng tự, khi mà ánh nắng còn đang bị những đám mây đen và sấm chớp bao phủ, thì bên dưới Kim cương quy giáp trận đã xuất hiện những vết rạn nứt nhìn thấy được bằng mắt thường nhưng nó vẫn cố gắng oằn mình chống đỡ.
Hứa Khải Lâm bình thản chủ trì đại trận bên dưới thì từ phía phi chu có một người bay lên sốt sắng.
“Đại trưởng lão! Có tin gấp!”
“Nói!”
“Thảo nguyên La Lung đột nhiên phá bỏ hiệp ước, cho rút hết quân ở La Thành trở về. Phía Triều Quốc không còn bị cầm chân đang cho tiếp viện tới đây, tốc độ rất nhanh…”
“M* nó! Điền Phong đâu!” Hứa Khải Lâm mặt đỏ như gấc.
“Tam trưởng lão…bị Đại tư tế của thảo nguyên La Lung đả thương…đang trở về…” Gã ấp úng.
“Khốn khiếp!”
Hứa Khải Lâm nổi điên chửi một tiếng, uy lực mạnh đến nỗi tên lính truyền tin phải phun máu ôm ngực rơi ngược trở lại phi chu.
Lão chống cây gập giữa không trung, hai mắt long sòng sọc buông những câu chửi thề tục tĩu.
“Đại hồng tự! May cho các ngươi rồi!”
“Về!”
Lão quát một tiếng quay lưng bỏ đi. Pháp trận từ từ thu hồi, ba chiếc phi chu to lớn cũng dần dần biến mất, trả lại những tia sáng ban mai cho hàng ngàn con người đứng bên dưới.
Hồng Trí đại sư thở dài một tiếng “A di đà phật!” rồi dặn dò mọi người thu dọn, sắp xếp lại mọi chuyện.
Riền phần mình, lão hoà thượng già một mình bước vào một căn phòng rộng với chi chít những tấm ngọc bội xếp thành từng hàng gọn gàng ngăn nắp.
Chúng ghi đầy những cái tên, trong đó có cả tên của ông. Cùng hàng đó, có hai tấm ngọc bội ghi chữ “Hàng Long” và “Phục Hổ”. Nhưng trái với những miếng ngọc đang sáng lấp lánh, hai miếng ngọc này đã tắt lịm từ bao giờ.
Đôi mắt ông rơm rớm, cầm lấy một cây nhang cắm vào bát hương lớn giữa phòng rồi lặng lẽ rời đi.
…
Năm ngày sau…
“Tiểu tử! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”
Quân nằm mê man giữa một đống đổ nát, chỉ biết đầu đau như búa bổ, miệng nhộn nhạo toàn máu xen lẫn với đất cát vừa tanh vừa hôi.
“Ta…chưa chết?”
Hắn mất mấy giây mơ màng, đến khi đầu óc tỉnh táo một chút đủ để nhận ra mình còn sống.
“Phù! May quá!” Bách lão thở ra một hơi mừng rỡ.
“Chuyện này…là sao?”
“Để sau đi! Ngươi có ngồi dậy được không đấy! Có mấy con yêu đang chạy tới đây!” Bách lão sốt sắng.
Hắn cố gắng trở mình, chống tay ngồi dậy nhưng đau quá không làm được. Ngực trái của hắn còn một lỗ thủng to bằng nắm tay, được máu đen và sỏi cát phủ dày đặc.
Cơn đau từ đó mà ra không cách nào mô tả thành lời, và cảm giác trái tim bị bóp nghẹt lại, khó thở như bị dìm trong biển nước khiến hắn không tài nào đứng dậy. Nhưng nỗi sợ hãi cái chết còn làm hắn khiếp đảm hơn.
Trước mặt hắn là một đàn chó rừng gần ba mươi con, nhe hàm nanh chảy dãi lừ lừ tiến tới.
Hắn cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo, lục trong túi trữ vật định lấy ra mấy con khôi lỗi. Nhưng không còn nội lực, linh thức cũng cạn kiệt không tài nào điều khiển. Con khôi lỗi chỉ hoa chân múa tay đánh văng được năm sáu con chó rồi đứng đực ra như tượng.
May mắn thay, ngay khi tưởng như mọi chuyện kết thúc thì từ trong rừng rậm, một bóng người cao lớn nhảy xồ ra, chỉ một quyền nện xuống đã đánh tan nát cả đàn chó hoang.
Rồi theo sau là tiếng tru quen thuộc, một con sói nhỏ chồm lên người hắn liếm láp.
“Đồ Huyết! Tiểu U!”
Hắn mừng rỡ rơi nước mắt ôm Tiểu U vào lòng. Đồ Huyết giải quyết xong xuôi liền đứng sang một bên chờ đợi.
“Tiểu tử, bảo Đồ Huyết lấy mấy thứ ở đằng kia rồi nhanh chóng rời khỏi đây!”
…
Mấy ngày sau, bên trong một hang động vắng vẻ ở nơi giáp ranh giữa vùng núi Đại hồng tự và thảo nguyên La Lung.
Vết thương trên người Quân đã được xử lý sạch sẽ, băng bó gọn gàng. Còn nội lực và linh thức mới phục hồi được một chút.
Qua lời kể của Bách lão, hắn đã hình dung được một chút chuyện xảy ra…
Sau khi Điền Phong phóng mũi Huyết mâu, với tu vi Huyền giai thất đẳng của ông ta, dẫu có một trăm Quân cũng chết.
May mắn thay, hai miếng ngọc bội mà Hàng Long đại sư và Phục Hổ đại sư cho hắn đã gánh lấy phần lớn uy lực. Kế tiếp là chiếc áo may từ da Song đầu Hắc hùng rồi đến lượt Thôn thạch ở trong ngực áo hấp thu thêm một phần. Sau đó, Đan hoả và Đan thạch bên trong Nguyên đan tự động hộ chủ.
Đan hoả dùng hết sức mình đốt đi càng nhiều uy lực của Huyết mâu càng tốt. Mà Đan thạch hình thành một lớp thổ giáp tại vị trí tiếp xúc, gia tăng phòng ngự cho hắn. Thậm chí giây phút sinh tử, ngay cả Kim cang cương khí cũng tự hành vận chuyển…
Cuối cùng chính là thân thể cường hãn vượt xa bình thường của hắn đã tự cứu lấy chính mình, nhưng chỉ cách cái chết có một sợi tơ mỏng.
Và còn một điều rất quan trọng không thể không nhắc đến đó là Bách lão.
Không biết bằng vào bí thuật gì mà lúc hiểm cảnh, lão đã thu liễm toàn bộ khí tức của hắn xuống đến một mức độ rất thấp, nhìn qua tưởng như người chết.
Cũng may mắn, huyết mâu chỉ là một kích tiện tay, Điền Phong vốn không để ý đến hắn nên chỉ liếc mắt phất tay rồi bỏ qua. Nếu không bằng vào thực lực và linh thức cường đại của ông ta, Quân chẳng thể nào che mắt mà sống sót.
“Vậy sau đó thì sao?”
“…Điền Phong điên cuồng giết tất cả những gì ở lại…” Bách lão trả lời.
Tam đầu Hắc hùng tinh bị chặt cả hai đầu, moi gan móc mật, lấy xương lóc thịt.
Minh dực ngân quang xà thì bị bẻ nanh rút nọc, lột da cắt cánh.
Cốt vĩ kim tử hổ may mắn thoát chết nhưng bị thương rất nặng.
“Chạy thoát? Làm sau chạy thoát được?” Quân tò mò.
“Lúc đó Cốt vĩ kim tử hổ hợp tác với đám người Đại hồng tự để chống lại. Kết quả Hàng Long và Phục Hổ đồng thời tự bạo đánh trọng thương Điền Phong để Hồng Minh và mấy tên kia bỏ chạy. Nhưng Điền Phong không chết, dù bị thương thì so ra vẫn còn mạnh hơn nhiều, lão điên cuồng đuổi giết ngược lại…”
Bách lão kể tiếp.
“Vừa lúc đó yêu thú trong rừng kéo từng bầy xông tới ứng cứu, Điền Phong một mình tả xung hữu đột định giết toàn bộ. Giữa lúc ông ta đang say máu, không ngờ vị nữ áo đen kia lại đánh lén khiến lão trọng thương suýt mất mạng đành phải bỏ chạy. Sau đó người, thú ai đi đường nấy…”
Phần còn lại cũng dễ hiểu. Những con yêu nào cường đại đã đi cùng với Cốt vĩ kim tử hổ lánh nạn. Còn những con yếu hơn phải chờ đến khi bãi chiến trường nguội lạnh mới dám bén mảng đến gần…