Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 103: Hợp tác - Trộm lửa!



Quân ngồi trong một hang đá là nơi ở của Luyện khí sư nhất phẩm. Tuy đơn sơ nhưng tốt hơn nhiều so với ở tầng trên. Trên bàn của hắn có mấy món đồ vật, là phần thưởng khi hoàn thành khảo hạch.

Một cuốn sách do Luyện khí đường biên soạn, ghi lại nhiều kiến thức rất cần thiết để hắn tham khảo.

Năm mươi giọt Trừu tuỷ dịch, một viên Dung nguyên đan, một pháp khí hạ phẩm tuỳ ý. Hắn lựa một thanh phi kiếm nhỏ xíu, nhưng chất liệu khá tốt và có độ cứng cao, dự định để làm đòn ám sát khi cần, hoặc có thể nung chảy ra nếu muốn.

Những thứ đồ này với hắn hiện chỉ có Trừu tuỷ dịch là cần dùng ngay. Cộng thêm số có sẵn tổng bảy mươi giọt, hắn không chần chừ mà uống trước mười giọt.

Vừa xuống đến ruột, một cỗ khí lưu ấm áp đã xuất hiện lan khắp toàn thân. Cảm giác gân cốt cơ bắp giãn ra vô cùng thoải mái, như ai đó đang mát xa cho mình. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Hắn đần mặt.

“Khi dùng Trừu tuỷ dịch sẽ gây ra đau đớn mà sao ta chưa cảm thấy gì? Hay là chưa đủ lượng?”

Hắn quyết định uống một lúc cả sáu mươi giọt còn lại. Quả nhiên lần này đã thấy như có kiến cắn khắp da thịt, ngứa ngáy nóng bỏng. Hắn xếp bằng vận chuyển huyết khí, để cỗ nhiệt lưu kia chảy đến từng ngóc ngách, từng chân tơ kẽ tóc.

Sau mười phút mọi thứ dần trở lại bình thường, thân thể có vẻ như cũng mạnh hơn chút chút. Tác dụng ít ỏi này của Trừu tuỷ dịch khiến hắn thất vọng, so với lời giới thiệu thì kém quá xa. Nhưng hắn không biết rằng thân thể càng mạnh, thì tác dụng của nó càng kém. Cùng tu vi với hắn tu sĩ bình thường một lần chỉ dám dùng vài giọt mà thôi.

Bỗng nhiên bên ngoài hang đá có một bóng đen lướt qua, theo sau là một mũi phi đao cũng đen thui. Hắn không hề né tránh bởi đã nhìn ra phi đao này không hề nhắm vào mình, hơn nữa còn mang theo một mẩu giấy nhỏ. Hắn lấy mở ra, nội dung chỉ vẹn vẻn là một lời mời gặp mặt.

Người ngoài không có khả năng vào đây, còn nếu trong tầng hai này chỉ có mười lăm Luyện khí sư, có lẽ là một trong số bọn họ.

“Chỉ gặp mặt mà lại bày trò thế này, kẻ này muốn gì ở ta?

Quân suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi đến điểm hẹn.



Đêm tối đen như mực, mặt trăng đã ẩn mờ sau đám mây dày đặc, ánh sáng le lói từ ngọn núi rèn phát ra chẳng đủ để xuyên qua rừng cây. Quân nhờ vào thị lực phi thường mà vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ trong bán kính ba, bốn mươi mét.

“Tiểu tử đến đây!”

Một tiếng gọi phát ra, dẫn hắn đến một tảng đá lớn bằng phẳng, nơi có một nam tử đang ngồi cạnh một bình rượu.

“Rượu này ngâm một viên yêu đan Hoàng giai thất đẳng!”

Nam tử ném bình rượu về phía hắn.

“Ta không thích uống rượu!” Hắn trả lại.

“Ta là Hàn Canh, cùng với Lưu Cơ là hai Luyện khí sư lục phẩm ở đây!” Nói xong lại uống một ngụm rượu.

“Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn hợp tác với ngươi mà thôi!”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy. Ta thấy ngươi rất có tiềm năng. Nhưng ở nơi đây đừng nghĩ có tài sẽ được trọng dụng. Ngươi đã bị Lưu Cơ nhắm vào, thì chắc chắn sẽ không được yên ổn!”

“Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy!” Hắn tò mò.

“Thứ lửa pha trộn Xích hoả vốn không được dùng để khảo hạch nhất phẩm. Hắn lấy nó ra vì muốn ngươi thất bại. Bởi hắn giống như ta, đều nhìn ra thiên phú của ngươi. Nếu ngươi thành công ắt sẽ trở thành cái gai phải nhổ, còn nếu thất bại, hắn được quyền thu nhận ngươi dưới trướng, biến ngươi thành nô bộc, lợi dụng khả năng của ngươi để luyện ra pháp khí cao cấp.”

“Đó chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi!”

“Vậy ngươi nghĩ dựa vào đâu ta lại có được suy đoán như vậy! Hơn nữa Lỗ Trọng Sơn và Lưu Cơ vốn có giao tình, dù ngươi có giỏi đến đâu cũng sẽ không thể sống yên lành ở nơi này!”

Hàn Canh cười, nói tiếp.

“Ngoài ta ra không ai đủ sức làm đối trọng với Lưu Cơ. Có ta che chở, ngươi có thể sống thoải mái ở đây!”

Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy lời người này nói thế mà có phần đáng tin.

“Ngươi ở đây xem chừng cũng không dễ dàng gì. Nếu không sao lại cần tìm đến một người mới như ta!” Hắn bình thản.

“Đúng vậy! Ta từng xuất phát giống ngươi, so với Lưu Cơ giỏi hơn gấp mười lần. Nhưng đến bây giờ vẫn bị kìm hãm.” Y thẳng thắn thừa nhận.

“Đám người ở đây sợ hắn nhưng ta thì không. Ta không cam tâm thấy những người như ta và ngươi bị chôn vùi ở nơi khí ho cò gáy này. Ta từng kiêu ngạo một mình đối đầu với hắn, đến lúc nhìn lại thì đã không còn ai đứng về phía mình!” Y uống một ngụm rượu nói tiếp.

“Ngươi có thể không tin, nhưng sớm muộn ngươi sẽ phải lựa chọn một phe để tồn tại. Hãy suy nghĩ cho kỹ!”

Hàn Canh ném cho Quân một miếng ngọc giản nhỏ bằng lòng bàn tay còn bản thân thì xách bình rượu đi xiêu vẹo biến mất trong rừng cây u tối.

Quân cầm miếng ngọc giản trở về hang đá, phát hiện ra nó không chỉ dùng để truyền tin mà còn chứa đựng một lượng lớn thông tin về những người ở tầng này và mối quan hệ của bọn họ.

Lưu Cơ và Hàn Canh phân biệt là hai Luyện khí sư lục phẩm. Dưới bọn họ là hai ngũ phẩm, ba tứ phẩm, ba tam phẩm, ba nhị phẩm, thêm cả Lỗ Trọng Sơn và Quân thì hiện tại có bốn nhất phẩm, tổng cộng mười bảy người sinh hoạt ở tầng này.

Tính cách, sở thích, sở trường…đều có nhắc đến. Xem ra dù không biết mục đích thực sự của y là gì, nhưng ý đồ hợp tác dường như là thật!



Chỉ một cái chớp mắt đã sang ngày mới, hắn và Lỗ Trọng Sơn giờ đang đứng lắng nghe Lưu Cơ thuyết giảng về những quy định ở tầng này. Cuối cùng đúng như lời Hàn Canh nói, Lưu Cơ sẽ phân phó công việc cho bọn họ.

“Lỗ Trọng Sơn, ngươi hãy đi theo ta. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi kiến thức cần thiết, tương lai có thể trở thành Luyện khí sư tài giỏi!”

“Đa tạ Lưu đại nhân!”

Lưu Cơ quay sang nhìn Quân.

“Còn ngươi có nguyện ý theo ta học tập?”

Quân chần chừ một giây.

“Đa tạ đại nhân, nhưng ta muốn theo học Hàn Canh tiền bối!”

“Ngươi chắc chứ?” Lưu Cơ không vui.

“Lưu Cơ, ngươi đã có một người chẳng lẽ lại muốn lấy cả hai. Ngươi đừng gây khó dễ cho hắn!”

Hàn Canh xen ngang, ra hiệu cho Quân tiến lại phía mình. Lưu Cơ thấy vậy cũng không nói thêm nữa, liếc mắt nhìn cả hai rồi dẫn theo Lỗ Trọng Sơn tiến về phòng luyện khí của mình.



Quân ngồi đối diện Hàn Canh, xung quanh là chất đống những khối khoáng thạch đủ hình dạng.

“Từ giờ ta và ngươi sẽ cùng nhau hợp tác. Ta dạy ngươi luyện khí đồng thời bảo vệ ngươi khỏi đám người kia. Còn ngươi trợ giúp ta rèn pháp khí. Ở đây chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Pháp khí càng mạnh chúng ta càng mạnh. Nếu luyện ra pháp khí cực phẩm thì ta có thể tiến xuống tầng dưới, có đặc quyền mang theo một người đi cùng. Đến lúc đấy ngươi sẽ đi theo ta. Nghe nói tầng dưới không chỉ linh khí dày đặc, mà tài nguyên tu luyện lẫn luyện khí đều vô cùng dồi dào!” Hàn Canh nói.

“Ta tu vi có hạn, ngoài thông thạo tinh luyện thì không có gì nổi bật! Hơn nữa ở đây đều là cao thủ Hoàng giai, ngươi lại không phải lúc nào cũng bảo vệ ta được!”

Hàn Canh gật đầu lấy ra mấy món đồ.

“Đây là đấu pháp Hoàng giai thượng phẩm. Ta cho ngươi thêm một món pháp khí phòng thủ, có thể dùng được ba lần, đủ sức chịu được công kích của Hoàng giai ngũ đẳng. Ở tầng này chỉ có ta và Lưu Cơ là Hoàng giai lục đẳng, tin chắc sẽ không ai có thể ra tay với ngươi!”

Quân không từ chối thu hết vào người, rồi chờ đến tối về phòng mới mở ra xem.

Sư hổ song hình quyền, tay trái đánh ra một đầu cuồng sư, tay phải đánh ra một đầu mãnh hổ, phù hợp với người thân thể tráng kiện, huyết khí tràn đầy. So với Toái không quyền thì kém xa nhiều lắm.

Đẳng cấp Hoàng giai với hắn bây giờ không có nhiều giá trị, nhưng không luyện dễ mất lòng nhau, hơn nữa cũng không tốn nhiều thời gian. Chỉ sau nửa tháng, hắn xem như đã luyện thành công.

Ngoài ra hắn luôn chăm chỉ học thuật luyện khí, lý giải những khúc mắc khiến cho hiểu biết của mình ngày càng mở rộng.

Còn Tam niên tất tử hoàn mới là cái khiến hắn đau đầu. Theo đó khoảng độ ba tháng nữa nó sẽ phát tác. Muốn áp chế chỉ còn hai cách, hoặc là đột phá lần thứ tư Đoàn nguyên công, hoặc là dùng ngọn lửa vàng trong người ngăn chặn.

Về phần Đoàn nguyên công, hắn chỉ dám tu luyện lén lún vì sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Còn lửa vàng rất quý giá, hắn không muốn lãng phí. Chính vì thế nên hắn mới đánh chủ ý lên Xích hoả ở dưới lòng đất.

Sau thời gian làm việc lẫn quan sát Hàn Canh, hắn mới lân la đề cập đến chuyện này.

“Hàn Canh, ngươi từng thấy qua uy lực của Xích hoả chưa?”

“Từng một lần khi ta được thấy Vương đường chủ luyện khí. Lúc ấy nó bừng lên sức nóng khủng khiếp nung chảy cả mặt đất!”

“Còn lửa ở tầng này thì sao?”

“Có mười tia Xích hoả được tách ra phân bổ vào mười gian luyện khí ở đây, giúp cho việc rèn đúc dễ dàng hơn!”

“Có thể dùng chúng để luyện pháp khí cực phẩm không?”

“Về lý là được. Nhưng muốn hiệu quả cao thì phải hợp ít nhất bốn, năm tia lại. Lần trước là Lưu Cơ dùng ba tia để khảo hạch các ngươi!”

“Vậy là muốn tụ Xích hoả cần phải mở pháp trận như hôm trước. Ngươi mở trận đi chúng ta thử xem!” Quân đề nghị.

Nhưng Hàn Canh lại lắc đầu.

“Mở trận chỉ được dùng trong những dịp quan trọng. Nếu không thì cần được sự tán thành của ít nhất hai phần ba người ở đây!”

Quân cười khổ, hiểu ra vì sao Hàn Canh lại nói đơn thương độc mã dù có giỏi đến đâu cũng bị dìm chết.

“Vẫn còn một cách! Đó là tiền! Năm ngàn linh thạch trung phẩm đổi lấy một lần mở trận!” Hàn Canh nói tiếp

Quân mừng rỡ. Tiền với hắn bây giờ là chuyện nhỏ. Dù đã tiêu sài không ít, nhưng trong nhẫn trữ vật vẫn còn mấy chục vạn linh thạch trung phẩm.

“Chúng ta làm một cuộc trao đổi. Ta bỏ tiền còn ngươi giúp ta trộm một ít Xích hoả.”

“Trộm? Ngươi muốn chúng ta chết cả lũ à!” Hàn Canh nghiêm nghị.

Quân cười.

“Một khi đã dùng tất có tiêu hao, dù có là thiên địa kỳ vật thì cũng vậy. Ta không tin bao nhiêu năm nay lại không có ai từng chiếm lấy làm của riêng.”

Hàn Canh đi lại suy nghĩ một lúc. Thực chất y cũng có linh thạch nhưng không có người trợ giúp. Giờ có thêm Quân cùng phe, lại không phải bỏ tiền túi. Thêm nữa đúng như hắn nói, việc “xin” Xích hoả không phải là không thể làm được.

“Ta giúp ngươi lấy Xích hoả, nhưng để che mắt được một vài người, thì cần thêm tiền!”

“Bao nhiêu?”

“Một vạn!”

“Được, ta sẽ xoay sở cho ngươi!”

Quân suy nghĩ chút rồi đồng ý.

.........

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.