Thấy anh nói chuyện điện thoại xong, Lương Trạch Kỳ đến gần khoác vai anh: “Tôi bảo này, cậu không hứng thú thật à? Mỹ nữ tập thể hình đó đã vô tình hữu ý liếc nhìn cậu mấy lần rồi. Tôi dám cam đoan, chỉ cần cậu nhìn cô ấy một lần, chắc chắn cô ấy sẽ chủ động đến chơi bida với chúng ta…”
Còn chưa nói hết lời, Lương Trạch Kỳ chợt thấy không đúng, vì trông Tạ Vân Lễ không hề vui vẻ cười đùa hay tán đồng với ý anh ấy.
Lấy tay anh ấy ra khỏi vai mình, Tạ Vân Lễ nhìn Lương Trạch Kỳ, ánh mắt lạnh lùng: “Lương Trạch Kỳ, tôi nhắc cậu một lần, cũng chỉ có lần này thôi.”
“Việc khiến tôi thích thú không nằm ở khía cạnh đó. Cậu thật lòng muốn tôi giải trí khuây khỏa thì được, cứ đẩy cho tôi thêm mấy hạng mục và khách hàng nữa.” Anh đưa cây cơ cho nhân viên bên cạnh, hời hợt nói: “Tôi có vợ có gia đình rồi, tôi cần phải nuôi gia đình, nuôi công ty, không dư thời gian chơi mấy thứ này với cậu.”
“... Anh hai, em sai rồi.” Lương Trạch Kỳ giơ tay lên: “Em đảm bảo sẽ không đùa kiểu này với anh nữa đâu.”
Thấy Tạ Vân Lễ cất cây cơ chuẩn bị rời đi, Lương Trạch Kỳ bèn đuổi theo vớt vát: “Hay hôm nào đó… tôi mời chị dâu ra ngoài ăn cơm nhé? Nếu cô ấy cần chữa trị, tôi có thể nhờ người giới thiệu một vài bác sĩ Tâm lý uy tín, xem thử có thể khiến cô ấy tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, làm quen thêm mấy người bạn nữa không, nói không chừng sẽ có giúp ích…”
Tạ Vân Lễ ngắt lời anh ấy: “Không cần, những việc này không cần cậu quan tâm.”
Lương Trạch Kỳ gãi đầu, trông Tạ Vân Lễ thật sự mất hết kiên nhẫn rồi.
Anh ấy rất khó hiểu, vì sao Tạ Vân Lễ cứ giữ khư khư cuộc hôn nhân không có ý nghĩa thực tế này, hay… cô gái đó không hề biết ý nghĩa của hôn nhân? Anh ấy thật sự không hiểu nổi nhóm người bệnh tự kỷ, không phải người ta luôn nói IQ của họ hơi thấp sao? Càng khỏi bàn tới EQ, dù sao về khía cạnh giao tiếp họ cũng gặp trở ngại.
Có điều anh ấy không phải Tạ Vân Lễ, bất luận là đối tác hay anh em, anh ấy vẫn phải tôn trọng anh.
Chẳng qua, ít nhiều gì anh ấy vẫn thấy đáng tiếc, cũng không rõ Tạ Vân Lễ dốc lòng che chở cô vợ không hề có tình cảm như vậy, duy trì mối quan hệ vợ chồng chỉ trên danh nghĩa này, rốt cuộc vì điều gì.
Tạ Vân Lễ vội vàng quay về phòng khách sạn, Chu Duy đã gửi video đến.
Video dài gần ba phút, lan truyền từ một nền tảng video ngắn, chủ blog là một sinh viên, chủ đề chính là cuối tuần đến một trạm cứu trợ động vật tại ngoại ô thành phố làm tình nguyện viên, tắm rửa và quét dọn vệ sinh cho các bé chó bé mèo được giữ ở đó.
Thuở nhỏ nhà Tạ Vân Lễ từng nuôi chó, ấn tượng sâu sắc nhất là chú chó ấy luôn thích quấn lấy anh, nhưng chuyện cũng đã từ rất lâu rồi.
Mở đầu video là một chú chó hoang được cứu chữa, mặc dù đã làm mờ nhưng vẫn có thể thấy toàn thân đẫm máu, bé bị ngược đãi nghiêm trọng, bị nhổ hai cái răng khi đang còn sống, trên người bị đâm hai cây đinh sắt, bé hấp hối nằm sấp ở đó.
Nhờ vào bé cún này, mấy sinh viên đại học mới biết đến trạm cứu trợ, sau đó tới đây.
Trạm cứu trợ cưu mang không dưới một trăm chú chó hoang, sau khi chủ blog giới thiệu về môi trường thì bắt đầu nói chuyện với người phụ trách trạm cứu trợ. Tạ Vân Lễ xem gần hai phút, vẫn không thấy dì Chúc mà Chu Duy nói tới.
Mãi đến khi anh nghe thấy chủ blog nói, trong trạm cứu trợ có một người nhân viên là người bệnh tự kỷ, dây thần kinh của anh chợt nảy lên.
Người phụ trách nói là một cậu bé to con cao lớn, tên Tiểu Trí, vừa nhìn đã biết cậu mắc bệnh tự kỷ khá nghiêm trọng, giao tiếp với người khác vô cùng vất vả, nhưng lại rất thân thiết với các con vật.
Ống kính lướt nhanh qua, rốt cuộc Tạ Vân Lễ cũng thấy hai người đang được đàn chó vây quanh, một là dì Chúc, người còn lại đội mũ, mặc áo sơ mi, quần dài và áo khoác vô cùng kín kẽ, từ đầu đến chân không hề lộ ra gì, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.
Nhưng chỉ mới nhìn vào anh đã nhận ra được.
Người ấy chính là Ôn Nhiễm.
Chỉ mỗi Ôn Nhiễm mới có thể khiến dì Chúc cẩn thận che chở như vậy, cũng chỉ mỗi Ôn Nhiễm mới toát lên khí chất có thể nhận ra ngay khi thoáng nhìn dù cô đứng giữa biển người ồn ào.
Còn một điểm nữa, anh nhận ra đôi giày dưới chân cô.
Trong một phút cuối cùng, có mấy đoạn xuất hiện bóng dáng hai người họ, nhưng điều khiến anh để ý nhất là, trong video còn cảnh Ôn Nhiễm đứng chung với một cô gái khác.
Họ đứng không gần lắm, ở giữa thậm chí còn cách một khoảng cỡ hai người, nhưng nhất định đã vượt qua khoảng cách mà Ôn Nhiễm có thể giữ với người lạ.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, tua video về, tạm dừng.
Anh không hề biết cô gái này.
Anh biết một vài người bạn học trước kia của Ôn Nhiễm, nhưng theo như anh thấy, cô cũng không liên lạc với những người đó. Trong hai năm vào biệt thự ở, cô cũng chưa từng bước ra khỏi cửa.
Đương nhiên cô được tự do, không ai hạn chế bắt cô ở nhà, cũng không phải có người không cho phép cô ra ngoài.
Chẳng qua… anh không hề hay cô đã đến nơi xa như thế, hơn nữa còn là chuyện trong mấy ngày nay.
Đi ra sao? Có người dẫn dắt hay chính cô muốn?
Ắt hẳn cô không thể ngồi lâu trong ô tô, nơi xa xôi như vậy, sao cô chịu được? Vì sao dì Chúc không báo anh biết? Thấy không cần thiết, hay Ôn Nhiễm không cho dì nói với anh?
Câu hỏi này kéo theo câu hỏi khác, kết quả càng muốn hỏi càng nhiều vấn đề.
Tạ Vân Lễ day day ấn đường, yên tĩnh một lát, anh nhấn mở video xem thêm lần nữa.
Hóa ra cô cũng rời khỏi biệt thự, cũng sẵn lòng nói chuyện với người lạ.
Rồi anh nhớ tới tầng hầm như mộng cảnh đó.
Vợ của anh, hình như còn giấu nhiều việc mà anh không biết.
Sáng hôm sau, Tạ Vân Lễ bảo nhân viên gọi Lương Trạch Kỳ đang nằm ngáy trong chăn dậy, sau đó hai người đón xe ra sân bay.
“Tôi chưa đặt vé máy bay anh hai ơi.” Lương Trạch Kỳ mệt mỏi nói.
Tạ Vân Lễ đeo kính râm, vô cảm bảo: “Tôi nói người ta đặt cho cậu rồi.”
“Tôi còn muốn nhân cơ hội này chơi thêm mấy ngày đó, nhiều chỗ chưa đi lắm.” Lương Trạch Kỳ phàn nàn: “Tôi đâu giống cậu, đi công tác hai ngày mà nhớ một đống việc công ty.”
Tạ Vân Lễ nói: “Buổi chiều có hẹn với Tổng giám đốc Từ của Khang Mộng, cần cậu theo tôi.”
Lương Trạch Kỳ ngáp: “Được thôi, bàn chuyện xong thì tìm cho tôi khách sạn gần đó, tôi chưa nói với họ hôm nay tôi về.”
Mới ngáp được một nửa thì thấy Tạ Vân Lễ tháo kính râm xuống, anh ấy chú ý tới quầng thâm dưới mắt anh, một nửa cái ngáp kia đột nhiên kẹt lại: “... Tối qua cậu không ngủ à?”
Dù có đi công tác không, việc Tạ Vân Lễ thức khuya làm việc cũng bình thường, nhưng anh luôn để cơ thể mình nghỉ ngơi đến trạng thái tốt nhất. Lương Trạch Kỳ chưa từng nhìn thấy anh thức trắng đêm, mặt mày cũng nhợt nhạt hẳn.
Cứ như đêm qua còn làm việc gì khác vô cùng tiêu hao tinh thần sức lực…
“Đứng bảo cậu thật sự nhân lúc tôi về rồi tìm mỹ nữ kia…” Anh ấy còn chưa nói hết lời, Tạ Vân Lễ đã nhìn qua, Lương Trạch Kỳ lập tức ngậm miệng.
“Tôi không vô sỉ như cậu.” Tạ Vân Lễ lạnh nhạt nói: “Cũng không rảnh rỗi như cậu.”
Dứt lời, anh mở điện thoại ra, bắt đầu xử lý tin tức trong nhóm công ty.
Lương Trạch Kỳ cẩn thận thở ra một hơi, cho tới khi đến sân bay, anh ấy cũng không dám lên tiếng nữa.
…
Mấy ngày liên tiếp, dì Chúc cứ cảm thấy Ôn Nhiễm là lạ. Ngoại trừ vẽ tranh như mọi ngày, Ôn Nhiễm thường xuyên ngẩn người, đôi khi sẽ ngây ngốc một tiếng đồng hồ. Đối với dì, mặc dù đây không phải việc lạ, nhưng vẫn có một số chuyện khá kỳ quái.
Ví dụ như, cô lấy ra bộ xếp hình lâu đài đã được cô ghép xong từ lâu mà trước kia Tạ Vân Lễ tặng. Bộ xếp hình lớn như thế, cô tháo ra từng miếng một, mất mấy tiếng đồng hồ.
Sau đó cô bắt đầu chậm rãi ghép từng miếng một. Dì Chúc vừa nhặt rau vừa nhìn cô, quan sát hồi lâu, chính dì hết kiên nhẫn rồi mà Ôn Nhiễm vẫn còn ghép.
Dì Chúc định hỏi cô mệt không, nhưng khi nhìn vẻ tập trung của cô, dì cũng biết cô không muốn nói chuyện.
Lúc toàn tâm toàn ý làm một việc, Ôn Nhiễm sẽ vô thức loại trừ tất cả các âm thanh đến từ thế giới bên ngoài, ngay cả dì Chúc cũng không thể quấy rầy cô.
Loay hoay một bộ xếp hình mấy lần, tháo rồi ghép, ghép rồi tháo, ba ngày liên tục, mỗi ngày một lần, tổng cộng ba lần.
Lặp đi lặp lại, trong lúc đó cô không hề nói câu nào, đã thế số lần ngẩn người cũng nhiều hơn trước kia, đây là hành vi rập khuôn chưa bao giờ xuất hiện.
Dì Chúc hơi lo lắng.
Sau khi mẹ Ôn Nhiễm qua đời, tuy tâm lý của cô từng gặp vấn đề một lần, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã khôi phục cuộc sống bình thường, hai năm nay xem như ổn định, cô không còn xuất hiện hành vi đặc biệt khác thường nào nữa. Nhưng tình hình của Ôn Nhiễm vài ngày nay thật sự khiến dì Chúc thấy kỳ lạ, dì không khỏi sợ hãi, nghĩ xem có phải nên tìm bác sĩ Tâm lý hỏi ý kiến không, chưa kể còn phải nói với Tạ Vân Lễ một tiếng.
Suy cho cùng, kiểu tình huống bất thường này vẫn phải báo anh biết.
Sang ngày thứ tư, dì Chúc vẫn không nhịn được, thận trọng hỏi Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay cháu còn muốn chơi ghép hình nữa không?”