Lưu An An mở to mắt không dám tin, nhưng rất nhanh sau đó cô lại cho rằng Lệ Phương suy nghĩ nhiều, trên đời này người giống như có vô số, làm sao trùng hợp đến mức cô chính là đứa em gái song sinh bị thất lạc của cô ấy được.
Đột nhiên cô nhớ đến hoàn cảnh của bản thân, thật sự có đôi lúc cô nghĩ mình không phải con ruột của cha mẹ, bởi vì họ không thương cô, lúc nhỏ thay phiên đánh đập sau khi lớn rồi lại dùng cô để trục lợi cho bản thân.
Ba năm trước sở dĩ cô có thể lên giường với Diệp Bắc Minh, làm sao tránh được bàn tay sắp đặt của mẹ và cha dượng.
Họ chỉ cần lợi ích sau khi cô kết hôn với Diệp Bắc Minh, hoàn toàn không quan tâm đến những gì cô phải chịu đựng.
Thấy cảm xúc của Lưu An An đột nhiên chùn xuống, Lệ Phương thầm trách bản thân đã quá hấp tấp khi thông báo tin động trời này cho cô biết mà chưa có kết quả chính thức, hiện tại cô mới vừa trải qua phẫu thuật trục thai, tốt nhất không nên kích động quá mức.
Vì thế cô ấy lúng túng nói:
“Cô đừng suy nghĩ nhiều, đó chỉ là trực giác của tôi thôi, nói không chừng tôi suy nghĩ nhiều đấy.”
Lưu An An mỉm cười, cô gái trước mặt rạng ngời rực rỡ như đóa hoa hướng dương khiến người ta vừa tiếp xúc đã thích, đâu như cô u ám lạnh lùng ai cũng ngại đến gần, nếu đổi ngược cô là Diệp Bắc Minh thì cô cũng thích người như Lệ Phương.
Nghĩ đến đây cô lại tự chế giễu bản thân, không được người ta thích hóa ra đều là lỗi của cô.
Lệ Phương ngồi chơi với Lưu An An trong chốc lát rồi rời đi, nhìn thời gian cũng đã đến giờ cô ấy lấy kết quả xét nghiệm rồi, hy vọng rằng hai người là chị em ruột, cô ấy thật sự rất thích cô.
Lệ Phương đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Lưu An An, đang lúc cô định chợp mắt ngủ thì chuông điện thoại vang lên, là bà Bích, mẹ của cô gọi tới.
Lưu An An chần chừ trong giây lát rốt cuộc cũng bắt máy, bên kia đầu dây lập tức truyền tới chua chát của người phụ nữ:
“An An, sao mày vô dụng vậy hả? Có cái thai cũng không giữ được, đứa nhỏ chết rồi thì làm sao mày níu kéo được Bắc Minh? Sớm biết mày chẳng làm nên trò trống gì thì tao đã mày cho ông già góa vợ rồi, ít nhất còn mang tiền về cho tao!”
Lưu An An ném điện thoại ra xa, cô không muốn nghe những lời tàn nhẫn thốt ra từ mẹ của mình, bà ta thật sự không coi cô là con gái.
“A lô, con khốn mày dám phớt lờ lời tao nói hả? Có tin tao tới bệnh viện đánh gãy chân mày không?”
Lưu An An hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại kề vào tai, đáp:
“Con vẫn nghe đây.”
Bên kia lại truyền tới tiếng mắng chửi thậm tệ của bà Bích không hề để ý đến việc cô mới vừa trải qua một cơn thập tử nhất sinh, trong thâm tâm của bà ta, cô chẳng qua chỉ là một hàng thuận mua vừa bán mà thôi.
Lúc này đây cô thật sự ước mình là em gái của Lệ Phương, cô ấy ấm áp như vậy chắc chắn sẽ che chở cô.
Sau khi chửi đủ rồi, bà Bích bèn hòa hoãn hơi thở lại nói:
“Mất đứa này thì nhanh chóng mang thai đứa khác, tóm lại mày phải bám dính lấy Bắc Minh cho tao.”
Lưu An An im lặng một lúc, mãi cho đến khi bà Bích mất kiên nhẫn định tiếp tục mắng người cô mới lên tiếng:
“Con đã quyết định sẽ ly hôn với Diệp Bắc Minh rồi.”
“Cái gì? Mẹ mày, sao mày dám có ý nghĩ đó hả?”
Bà Bích trực tiếp nổi bão lớn tiếng quát:
“Biết mày phản nghịch như vậy tao đã cấm không cho mày đi đóng phim rồi, mày đâu phải tiểu thư đài cát như Quỳnh Lam? Học đòi người ta làm diễn viên cái gì? Mày nên ở nhà hầu chồng dạy con, đó mới là thiên chức của người phụ nữ mày hiểu không?”