Hành động của cô giáo Kiều lần này chính là do di chứng Sở Du Ninh đùa giỡn.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, đám người Tưởng Thanh Vũ thở dài, cảm thán may mà bọn họ không phải kẻ thù của cô, thật sự là quá để mà phòng bị.
Cứ nhìn mãi như thế thì cũng miễn dịch, chỉ cần có người theo chân bọn họ làm như vậy thì họ sẽ cảm thấy đối phương là xem họ là những kẻ ngu ngốc để trêu đùa. Các người nghĩ xem, với điều kiện như thế thì ai có thể thành công?
Nói ra cũng buồn cười, sở dĩ Tưởng Thanh Vũ không đề phòng cô giáo Kiều là vì anh nhìn ra được rằng cô giáo Kiều thích Thẩm Hạo Nam.
Cô giáo Kiều rất xuất sắc, ngay cả anh cũng phải thừa nhận sự xuất sắc của cô ta. Dù sao tuổi còn trẻ mà đã đọc nhiều sách vở và đã đóng một vai trò quan trọng trong việc biên tập lại văn hóa Hoa Hạ. Đây là phần thưởng lớn đi kèm và cũng không dễ dàng.
Tưởng Thanh Vũ cảm thấy nếu cô giáo Kiều có thể khiến Thẩm Hạo Nam di tình biệt luyến thì đối với ai cũng đều là chuyện tốt.
Chỉ là Tưởng Thanh Vũ không ngờ rằng cho dù cô giáo Kiều thích Thẩm Hạo Nam thì hẳn vẫn không chịu khuất phục bởi gia tộc, cuối cùng vẫn là giao ra trái tim.
Tưởng Thanh Vũ không phải người tàn nhẫn như Sở Du Nhàn, sẽ không bầm thây vạn đoạn người phụ nữ nào dám tới trước mặt hắn để giết gà dọa khi, nhưng nếu để làm cho cô giáo Kiều không xuất hiện trước mặt anh nữa thì vẫn có thể.
Một vòng họp mới lại bắt đầu khi mọi người đẩy cửa phòng họp.
Tưởng Trọng Hưng nhìn quyển sách sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một tiếng sau vẫn còn chưa lật nổi một trang sách. Thẩm Hạo Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cậu bé nhìn về phía cửa: “Sao thế? Cô giáo Kiều mới đi có một lát con đã lo lắng rồi sao?
Tưởng Trọng Hưng mím môi, không trả lời câu hỏi của Thẩm Hạo Nguyệt, cứ nhìn một lúc lâu cuối cùng nhịn không được mà hỏi mẹ: “Người phụ nữ vô lương tâm kia không đến gặp mẹ nữa sao?”
Nghe thấy lời của Tưởng Trọng Hưng Thẩm Hạo Nguyệt đưa tay kéo Trọng Hưng vào frong lòng, cười: “Mỗi lần Ninh Ninh đến con đều cãi nhau với chị ấy mà đã nhớ chị ấy sao?”
“Ai thèm nhớ người phụ nữ vô lương tâm kia! Con không thèm!” Tưởng Trọng Hưng tức giận nói: “Con chỉ là không nhìn được mỗi ngày mẹ đều nhắc đến chị ấy! Rõ ràng mẹ đối xử với chị ấy tốt như vậy thế mà chị ấy đến thủ đô cũng không gặp mẹ, con chỉ cảm thấy không đáng thôi!”
Thẩm Hạo Nguyệt nhướng mày cười: “À… thật không? Điều đó đâu cần thiết, mẹ với cô ấy vừa gặp nhau vài ngày trước rồi.”
“Khi cô giáo Kiều đưa con đi tập huấn, mẹ ở nhà nhàn rỗi không có việc gì cả nên đã đi tìm cô ấy.” Thẩm Hạo Nguyệt cười nói.
“Mẹ!” Tưởng Trọng Hưng trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Nguyệt: “Mẹ thế mà lại đi gặp chị ấy sau lưng con! Mẹ là đồ phản bội!”
“Không phải con không thích gặp cô ấy sao, con ghét cô ấy mà mẹ thì lại rất nhớ cô ấy cho nên chỉ có thể nhân lúc đó mà đến gặp cô ấy thôi.” Thẩm Hạo Nguyệt nhìn Tưởng Trọng Hưng khẩu thị tâm phi, trong lòng vui như muốn nở hoa.
“Con ghét chị ấy đấy!” Tưởng Trọng Hưng đỏ bừng hai mắt, đẩy Thẩm Hạo Nguyệt ra, tức giận quay đầu trở về phòng.
Thẩm Hạo Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Tưởng Trọng Hưng cười lắc đầu, khi đối mặt với chuyện của Sở Du Ninh tên xú tiểu tử này mới giống như một đứa trẻ.
Khi Sở Du Ninh tỉnh lại đã là buổi chiều, Tưởng Thanh Vũ vẫn còn đang họp, Sở Du Ninh trợn mắt xem thường, cái người này, nếu không phải là về nhà với Tiểu Trọng Hưng thì tám phần chính là đi làm.
Sở Du Ninh dùng tinh thần lực nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt sắc bén. Sở Du Ninh hơi nheo mắt, người đứng đầu gia tộc Kiều, cũng là cha của cô giáo.