Trận pháp thi thoảng lại lóe lên, thân thểLiên Trì ở trung tâm trận pháp cũng vì thế mà thi thoảng lại run rẩy. Những lúcđau đớn nhất, lông mày của hắn cũng chỉ nhíu chặt lại, không hề có một tiếngrên rỉ nào.
Diêu Phù Tang quả thật bội phục hắn, nỗi đau đớnđó đến cả nàng cũng không thể nào hình dung được, vậy mà Liên Trì lại có thể cắnrăng vượt qua.
Nói về món nợ ân tình mà Diêu Phù Tang nhắc tới,đối với Liên Trì thì đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhỏ tới mức không đáng kể.Nhưng đối với mỹ nhân Diêu Phù Tang thì đó lại là ơn cứu mạng.
Chuyện kể rằng vào một ngày Liên Trì đi dạo ởQuỷ giới, cũng phải nói tới, khi đó muối quan hệ giữa Quỷ giới và Phượng tộc rấthảo hữu, hai tộc thường đưa con cháu của mình đi tới chỗ đối phương chơi. Đó làvào ngày trăng rằm, hắn đi tới rừng hoa bỉ ngạn để hái tặng Tang Ca, vô tìnhnhìn thấy một gốc cây nằm bên đường. Rễ của gốc cây đang còn dính bùn, xem ra mớibị con quỷ nào đó nhổ lên không lâu. Lòng tốt hiếm lắm mới có một lần được bộcphát của Liên Trì trỗi dậy, hắn đem theo gốc cây đó bên mình, khi đi vào giữa rừnghoa bị ngạn thì tùy tiện trồng giữa rừng bỉ ngạn đỏ rực.
Vốn hắn không nghĩ tới gốc cây sẽ sống, thế màkhông những gốc cây còn sống, lại còn sống rất xanh tốt. Liên Trì hiếu kì, ngàynào cũng tốt bụng tưới nước cho gốc cây, muốn định xem cái cây này có thể sốngtới khi nào. Gốc cây nhờ vậy mà có cơ hội phát triển, sau này tu luyện huyễnhóa ra hình người, tự xưng một tiếng Diêu Phù Tang và xem Liên Trì là ân nhân củamình.
Không sai, Cổ Nguyệt Thụ mà bọn họ hay nhìn thấychính là chân thân của Diêu Phù Tang.
Hai tháng sau, cuối cùng đôi mắt đang nhắmnghiền của Diêu Phù Tang cũng mở ra. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, bộ dạng củaDiễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ ở phía xa cũng không khả quan lắm. Lông mày ngườinào người nấy nhíu chặt.
Nhưng điều đó không cản trở tới tâm tình vui sướngcủa Diêu Phù Tang, bởi vì nàng đã tách lực lượng từ trong thân thể Liên Trì rathành công!
Chỉ nhìn thấy ở đầu ngón tay của nàng là một sợikhói mỏng màu trắng quấn quít không rời. Tiên phủ bao phủ lên sợi khói mỏng đó,sợi khói mỏng tham lam hấp thụ tiên khí từ trên người Diêu Phù Tang toát ra.Trong đầu Diêu Phù Tang bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Nàng ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ lực lượngnày đã tự sinh ra ý thức của bản thân?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Diêu Phù Tang cũngkhông dám để lực lượng đó tồn tại ở bên ngoài quá lâu, nàng cảm giác tiên khí củamình đã chống đỡ không nổi nữa.
Nàng lấy ra người giấy đã được chuẩn bị sẵn, dẫnlực lượng đi vào trong người giấy nhỏ xíu. Nhìn người giấy bên ngoài mong manh,nhưng thật ra nó là một không gian vô cùng lớn, lại vô cùng chắc chắn. Lực lượngđi vào bên trong không có cách nào thoát ra được nữa. Người giấy đang lơ lửngtrên không trung bỗng nhiên rơi xuống đất. Diêu Phù Tang nhanh tay tiếp được.
Nàng cẩn thận dùng tiên khí bao phủ người giấy,rồi đứng dậy đi vào trong sơn động ở dưới gốc cây.
Hồi lâu sau mới bước ra ngoài thu lại trậnpháp. Trận pháp vừa được thu lại, Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ đã tỉnh lại. DiễmLinh Cơ vặn vặn cổ tay, đôi mắt mơ màng dần dần có tiêu cự. Nàng xách váy chạyvề phía Diêu Phù Tang, tò mò hỏi: “Thế nào rồi?”
“Được rồi, giờ chỉ chờ Liên Trì tỉnh lại là được.”
Diễm Linh Cơ chọc chọc Diêu Phù Tang, lại đưamắt nhìn Liên Trì đang lâm vào ngủ say: “Ngươi nói khi tỉnh lại hắn sẽ đi tìmTang Ca ư?”
Diêu Phù Tang quay người đi vào trong sơn động,cười khẽ đáp: “Ai mà biết được, cái này phải xem ý của Thiên đạo rồi.”
“Diêu Phù Tang, ngươi có muốn cược với takhông?!” Diễm Linh Cơ híp mắt nhìn Liên Trì, bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Diễm Linh Cơ nở nụ cười bí hiểm, nhưng lời nóira lại khiến người ta rét lạnh: “Cược rằng sau khi tỉnh dậy Liên Trì sẽ khôngđi tìm Tang Ca.”
Diêu Phù Tang nhất thời cảm thấy hứng thú: “Cượcthế nào?”
Diễm Linh Cơ đi về phía nàng, ghé vào tai nàngthấp giọng nói vài câu. Không biết hai người đã nói gì, Vô Song Quỷ chỉ thấyđôi mắt Diêu Phù Tang sáng lên, không ngừng gật đầu.
Trên thế gian này không phải có Huyễn thuậtthay đổi trí nhớ sao, cấm thuật đó, là Diêu Phù Tang dạy cho Liên Trì. Có thểnói, một khi nàng ra tay thi triển Huyễn thuật, khả năng cả đời người đó cũng đừngmong nhớ lại phần ký ức đã bị thay đổi.
Liên Trì… Ta rất muốn xem thử, liệu tình yêungươi dành cho Tang Ca có đủ lớn để vượt qua lực lượng mà Huyễn thuật gây rahay không?
…
Một năm sau, Liên Trì vẫn không có dấu hiệu sẽtỉnh lại. Diễm Linh Cơ và Diêu Phù Tang vẫn hứng thú bừng bừng bàn kế hoạch saukhi hắn tỉnh dậy sẽ lừa hắn thế nào.
Hai năm trôi qua, Liên Trì vẫn ngủ say. DiêuPhù Tang đã có phần uể oải, ngồi nghe Diễm Linh Cơ nói cũng không tập trung nữa.
Năm năm trôi qua, đôi mắt Liên Trì chưa một lầnmở ra. Diêu Phù Tang rất ngoài nghi liệu có phải hắn đã chết rồi hay không, nếunhư không phải nhìn thấy lồng ngực của hắn còn phập phồng lên xuống, nàng rấtmuốn cho một ngọn lửa thiêu hắn rồi xem tro của hắn đi rải xuống sông cho xong.
Lại mười năm trôi qua, đám hoa bỉ ngạn ở quanhsơn động của Diêu Phù Tang đã bắt đầu rụng cánh, mà Liên Trì vẫn không tỉnh. Lầnnày Diêu Phù Tang thật sự hết kiên nhẫn, nhét cho Diễm Linh Cơ phong thư màLiên Trì gửi cho mình, sau đó lên đường đi ngao du tứ hải.
Diễm Linh Cơ ngồi bên dòng suối đong đưa chânngọc, cầm lá thư trong tay, bật cười khanh khách. Sau đó dứt khoát xé nát phongthư, ném phần giấy vụn xuống dòng suối.
Diễm Linh Cơ sờ lên đầu, rút chiếc Hỏa linhtrâm ra, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Tang Ca… Ngươi tuyệt đối đừng phụ lòng của Chủnhân.”
Lúc Tang Ca nhận được phong thư đầu tiên củaLiên Trì sau mười năm hắn rời đi, nàng đang mải mê trồng cây sơn trà ở sau Macung.
Thời gian mười năm đối với người phàm thì rấtdài, nhưng đối với những người như bọn họ thì chẳng qua là cái chớp mắt, là mộtgiấc ngủ nướng mà thôi.
Tuy rằng trong lòng có hơi thất vọng vì LiênTrì bặt vô âm tín, nhưng Tang Ca vẫn luôn tự an ủi mình rằng là do hắn quá bận,không có thời gian liên lạc với mình mà thôi.
Hành động tự lừa mình dối người thế này đúnglà không phải phong cách của nàng, nhưng nàng tình nguyện tin vào điều đó.
Tang Ca ấy à, đôi khi ngươi thấy nàng rất ngốc,nhưng thật ra nàng lại vô cùng thông minh. Những khi ngươi cho là nàng thôngminh, thì nàng lại ngốc nghếch tới không tưởng.
Trong thư mà Liên Trì viết cho nàng, chỉ cóvài chữ vô cùng ngắn gọn, đại ý là xa nàng rất lâu nên cảm thấy nhớ, hiện tại hắnlại không tiện vào Ma tộc, cho nên muốn gặp nàng ở trên miệng vực Ma uyên để dẫnnàng đi ngắm hoa Tuyết Liên.
Tuy rằng Tang Ca cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạikhông nghĩ nhiều.
Buổi chiều, Tang Ca viện cớ đau bụng trốn khỏibuổi học lễ nghi của Cơ Diệp. Một mình nàng đi về phía miệng vực Ma uyên.
Vực Ma uyên là một vực sâu vạn trượng, phía dướimiệng đáy vực là một nơi tối tăm, có hàng ngàn loài động vật kịch độc, quay nămmiệng vựa được bao phủ một tầng sương mù mỏng, ở trong tầng sương mù đó lại khôngthể cảm nhận được linh khí, không thê vận dụng được linh lực. Đây là nơi nguyhiểm nhất của Ma tộc.
Hay nói cách khác, đây chính là cấm địa của Matộc.