Tang Ca nhìn khung cảnh trước mặt, quay đầu thắcmắc với Liên Trì.
“Lát nữa, ta muốn cho nàng nhìn thứ này.” LiênTrì nhỏ giọng hử một tiếng, sau đó lấy tay che mắt nàng.
Đầu Tang Ca dựa sát vào lồng ngực Liên Trì,mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể Tang Ca phát ra bay quanh chop mũi Liên Trì khiếnhắn có hơi mất tập chung.
Tang Ca chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tớikhi Liên Trì thả tay ra, nàng mới phát hiện bản thân đang ở Quỷ giới. Cụ thể làở rừng hoa bỉ ngạn bên cạnh cầu Nại Hà.
Hoa bỉ ngạn mọc thành từng khóm đỏ rực, rừnghoa trải dài tít tắp không thấy cuối. Càng đi tới gần rừng hoa, Tang Ca lạicàng cảm thấy nặng nề, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác u uất muốn khóc.
“Đừng ngửi mùi hoa, nàng hãy phong bế khứugiác đi.” Đúng lúc này Liên Trì đột nhiên kéo Tang Ca vào lồng ngực mình. Quanhthân thể nàng hiện tại bị bao phủ bằng mùi hương lành lạnh của Liên Trì, quảnhiên cảm giác u uất muốn khóc kia cũng biến mất.
“Hoa bỉ ngạn có thể khơi gợi tâm ma của bảnthân, rất dễ khiến người ta nhập ma, thực lực của nàng không cao, đừng mạo hiểm.”
Tang Ca đoán Liên Trì sẽ không lấy chuyện nàyra đùa mình, cho nên nhanh chóng phong bế khứu giác của bản thân lại.
Hiện tại nàng hoàn không ngửi thấy gì cả, lúcnày Liên Trì mới buông nàng ra, sau đó kéo nàng đi tới giữa rừng hoa bỉ ngạn.
Đương lúc Tang Ca còn đang thắc mắc hắn dẫn đimình đi đâu, thì trước mắt nàng bỗng nhiên sáng bừng lên.
Trước mắt nàng một gốc cây to lớn, lá cây màuđỏ nhạt, cành lá xum xuê, bao phủ bên ngoài gốc cây là luồng sáng trắng nhàn nhạtvất vưởng chút tiên khí ít ỏi. Đó cũng chính là lý do mà Tang Ca lại cảm thấytrước mắt sáng bừng.
Trên thân cây là vô số thẻ tre trúc được treosong song với nhau. Phía trên mặt thẻ hình như còn được đề vài chữ, Tang Canheo mắt, chính là vào lúc này, Liên Trì bỗng nhiên kéo nàng đi về phía trước.
Bấy giờ Tang Ca mới phát hiện ra ở bên cạnh gốccây cách đó không xa có một nữ nhân xinh đẹp, trước mặt nữ nhân là một chiếcbàn gỗ, phía trên bàn còn có vô số thẻ tre trống không.
Nữ nhân kia đang tỉ mỉ ghi chữ lên một chiếcthẻ tre, nhưng mãi vẫn chưa ghi được tấm thẻ nào ưng ý, nàng ấy bực bội ném hếtthẻ tre này tới thẻ tre khác qua một bên.
“Bà chủ, cho hai chiếc thẻ tre.” Liên Trì kéoTang Ca đi một mạch tới trước mặt nữ nhân kia, lạnh nhạt nói.
Nữ nhân kia cũng không ngẩng đầu lên, lạnhlùng đáp lời: “Có tiền không?”
“Bao nhiêu?”
Đúng lúc này, nữ nhân kia bỗng nhiên ngẩng đầulên, khi nhìn thấy Liên Trì, trên mặt nàng ấy hiện lên rõ hai chữ ‘kinh ngạc’.
“Liên Trì?” Nàng ấy nghiêng đầu thăm dò thử.
Vốn Liên Trì định im lặng không đáp, nhưngTang Ca đứng bên cạnh lại cười khúc khích nói: “Liên Trì, người ta gọi ngươikìa!”
“Mẹ ơi! Quá tốt rồi! Ta còn đang lo không biếtnên tìm ngươi ở đâu đây!” Nữ nhân kia quay đầu nhìn Tang Ca một cái, sau đó âmthầm đánh giá lời nàng nói, cuối cùng vui mừng reo lên.
Liên Trì cảm thấy hơi bực bội: “Ta muốn haichiếc thẻ tre.”
“Có ngay có ngay!” Nàng ấy vui vẻ lôi từ trongtúi ra hai chiếc thẻ tre còn mới tinh, sau đó đặt nó lên bàn, cầm bút lên hào hứnghỏi: “Ngươi muốn đề chữ gì?”
“Liên Trì…” Hắn vừa nói xong hai chữ đầu tiên,nàng ấy đã đặt bút múa vài nét lên chiếc thẻ tre.
Bút vừa rời khỏ thẻ tre, mặt chữ bỗng sánglên, sau đó nét chữ đó bỗng in sâu trên mặt thẻ tre giống như có người dùng daokhắc nó lên vậy.
Mỹ nhân híp mắt cười nói: “Chữ tiếp theo.”
“Tang Ca.”
Nét bút chuẩn bị hạ xuống của mỹ nhân bỗngnhiên dừng lại, nàng ấy ngẩng đầu lên đánh giá Tang Ca đứng bên cạnh Liên Trì,bỗng nhiên nói: “Tang Ca là nha đầu này à? Không tệ, không tệ…”
Sau đó mới cúi đầu xuống viết lên thẻ tre vàichữ, chữ trên thẻ tre cũng giống như khi nãy, chữ được khắc sâu trên mặt thẻ.
Nàng ấy cầm hai chiếc thẻ tre lên, đưa choTang Ca và Liên Trì, rồi híp mắt cười nói: “Hai tấm thẻ tre này được lấy từ rừngtrúc ở chỗ Bồ Tát, rất quý đó.”
Tiếp đó nàng lại lôi từ trong ống tay áo ra mộtsợi dây đỏ mỏng, nếu như không để ý thì hoàn toàn không thể nhìn thấy được sợidây đó.
Nàng ấy luồn sợi dây mảnh kia vào hai cái lỗnhỏ trên đầu của hai cái thẻ tre, rồi mới thắt nút lại. Đoạn chống tay đắc ýnói: “Nếu như không phải là ngươi, ta còn lâu mới nỡ dùng sợi dây quý này. Sợidây này là râu của Nguyệt Lão, chỉ cần một sợi thôi cũng đủ khiến hai người cácngươi dây dưa cả chục kiếp rồi, ta… ấy?”
Mỹ nhân đang nói dở bỗng nhiên ngạc nhiên ồlên một tiếng, hóa ra sợi dây đỏ mà nàng buộc ban nãy bỗng nhiên lại đứt ngang.Mỹ nhân cầm hai đầu của sợi dây lên quan sát, trong lòng thầm khó hiểu: Chất liệucủa sợi dây này đáng lẽ phải là thứ khó cắt đứt nhất mới đúng
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nha đầu nàyvô duyên với Liên Trì?”
Tuy rằng câu đó nàng ấy nói rất nhỏ, nhưng bảnthể của Liên Trì là hồ ly, tai vốn rất thính, cho nên hắn nghe không sót một chữnào.
Liên Trì siết chặt tấm thẻ tre trong tay, ánhmắt âm trầm. Hồi lâu sau mới đưa tay kéo Tang Ca đang tò mò nghịch tấm thẻ tređi về phía gốc cây bên cạnh.
Hắn tự tay treo hai tấm thẻ tre lên cành cây,sau đó cúi đầu thành tâm cầu nguyện dưới gốc Cổ Nguyệt Thụ.
Tang Ca nhìn thấy hành động đó của hắn khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ hắn thật sự tin rằng thần tiên bọn họ sẽ cầuđược ước thấy giống như người phàm?
Tuy biết rằng hành động của mình là ấu trĩ,nhưng Liên Trì vẫn không nhịn được mà nuôi hi vọng, biết đâu bọn họ thật sự cócơ hội…
Sau khi cầu nguyện xong, Liên Trì ngước mắtlên nhìn, thấy hai tấm thẻ tre vẫn nằm ở vị trí cũ mới cảm thấy vui vẻ. Hắn nắmtay nàng đi ra khỏi rừng bỉ ngạn.
Mỹ nhân đứng bên gốc Cổ Nguyệt Thụ nhìn theobóng lưng hai người rời đi, bên tai nàng vẫn còn văng vẳng đoạn nói chuyện củaTang Ca và Liên Trì.
Nàng nghe thấy tiểu nha đầu kia tò mò hỏi: “Gốccây đó là thứ gì vậy?”
“Là Cổ Nguyệt Thụ, Quỷ giới đồn rằng chỉ cầnnguyện ước cùng người mình yêu ở dưới gốc cây là có thể bên nhau tới bạc đầu.”Giọng nói Liên Trì đầy ắp sự cưng chiều vang lên.
“Nhưng ngươi vốn đã bạc đầu rồi mà?”
“Ừ, vậy nên ta sẽ chờ nàng cùng bạc đầu vớita.”
“Xì, ai thèm bạc đầu với ngươi chứ…”
“…”
Đoạn đối thoại phía sau mỹ nhân không còn nghethấy nữa, có lẽ là vì khoảng cách đã rất xa rồi.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía hai tấm thẻ tređược treo trên gốc Cổ Nguyệt Thụ, một trong hai tấm thẻ tre bỗng nhiên răc rắcmột tiếng, cuối cùng vỡ đôi rơi xuống. Diêu Phù Tang nhanh tay lẹ mắt tiếp được,nàng cúi đầu nhìn tấm thẻ tre đã vỡ đôi trong tay, trên đó đề vài chữ rõ ràng.
‘Tang Ca.’
Trên thân cây chỉ còn lại tấm thẻ trẻ đề haichữ Liên Trì đứng đơn độc một mình. Diêu Phù Tang thở dài một tiếng, cầm tấm thẻtre về lại chỗ cũ, đương lúc nàng đang không biết nên xử lý tấm thẻ tre thế nàothì Liên Trì đã rời đi ban nãy lại bỗng nhiên trở về.
“Lời ban nãy của ngươi là có ý gì?”
“Ngươi trở về rồi à, ta có thứ cho ngươi đây?”Nói xong, mỹ nhân thả hai mảnh của tấm thẻ tre vào trong tay Liên Trì, Liên Trìvừa liếc mắt nhìn thấy tấm thẻ tre đã nhếch miệng cười.
Nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn khản giọng nói: “Ngươi nói rốt cuộc Thiênđạo có ý gì?”
Tại sao một chút hy vọng của hắn cũng bị bópnát? Rốt cuộc Thiên đạo muốn làm gì?