Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 63



Edit: Điềm Điềm

**********************

Ngày Thú sinh là ngày truyền thống của Thú nhân Đế quốc, ngày mà tất cả mọi người sẽ từ bỏ công việc của họ để đoàn tụ với những người thân yêu của họ.

Ngày Thú sinh năm nay, Thích Vụ và Đồ Lẫm vẫn trải qua trên chiến hạm, chỉ là bởi vì có thêm Lâm Âu liền có thêm một phần vui vẻ.

Sau khi ăn mừng với cấp dưới, Đồ Lẫm và Thích Vụ cùng Lâm Âu ở trong phòng lại làm một bữa tiệc nhỏ.

” Thú sinh năm nay, Lâm Âu có cảm thấy khác biệt không?”

Lâm Âu lắc đầu: ” Không có, nhưng có rất nhiều thu hoạch, năm nay tôi đã đến Thiên Mã Tinh tôi thích, cũng kết giao với bạn tốt, tương lai gặp được người thích, thú sinh viên mãn!!”

Thích Vụ cười gật đầu: ” Đúng vậy, Tiểu Lâm ca chúng ta hoàn mỹ như vậy, sao lại không gặp được người mình thích chứ!”

” Tôi biết một Alpha tốt, có cơ hội sẽ giới thiệu với cậu?” Đồ Lẫm bỗng nhiên mở miệng, Lâm Âu và Thích Vụ cùng nhau nhìn về phía hắn, kết quả Đồ Lẫm cười rộ lên, ” Nếu có cơ hội, hiện tại giữ bí mật trước.”

” Vậy anh nói sớm làm tôi thèm hay gì, đáng ghét!”

Thích Vụ uống một ngụm nước đứng lên: ” Tôi còn có việc chưa làm, các người ăn trước đi.”

Lâm Âu không hiểu ra sao lại nhìn cậu từ trong tủ lấy ra bộ công sở màu xám: ” Hôm nay cậu còn có việc gì?”

Nói xong nhìn về phía Đồ Lẫm: ” Các người hôm nay cũng không nghỉ, cũng quá bá đạo đi?”

Đồ Lẫm nhún nhún vai: ” Tôi cũng là làm việc cho người ta, tôi cũng không có cách nào.”

Lâm Âu trợn trắng mắt: ” Tôi tin anh mới có quỷ!”

Thích Vụ thay quần áo xong đi ra, cười nói: ” Cậu đừng trách anh ấy, đây là lịch trình trước kia để lại, phải hoàn thành hôm nay, hiệu quả mới cực tốt.”

” Ít lừa gạt tôi đi, các người chính là một giuộc!”

Lâm Âu phất phất tay với cậu, một bộ dáng cậu đi nhanh đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu.

Hôm nay ngày Thú sinh, Dung Thăng nhìn đùi gà trong đĩa, cảm thấy đây đại khái là một ngày Thú sinh đơn sơ nhất trong đời hắn.

Đêm nay vương cung hẳn là sẽ thiết yến, các huynh đệ của hắn nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp lấy lòng phụ vương.

Người to lớn đột nhiên gõ vào đĩa của hắn bằng đũa: ” Hey, tại sao ngươi lại ngẩn người nữa, là đùi gà không ngon sao, nếu vậy có thể cho ta!”

Vừa dứt lời, Dung Thăng đem đùi gà bỏ vào trong khay cơm của hắn.

Hạnh phúc đột ngột này, làm cho người to lớn nháy mắt: ” Hey, không phải chứ, đây là đùi gà, ngươi thực sự không ăn?”

” Không ăn, ta ăn no rồi, ta về nghỉ ngơi trước.”

Người to lớn nhìn hắn đứng dậy, vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền thấy Thích Vụ từ bên ngoài tiến vào, nhất thời kêu lên: ” Hắc, Thích ca, Thú sinh vui vẻ nha!”

” Ngươi cũng vui vẻ nha!” Thích Vụ đi tới, thuận thế nhìn về phía Dung Thăng, ” Vừa vặn ngươi đang ở đây, theo ta một chút.”

Tâm tình Dung Thăng bỗng nhiên bị những lời này của cậu làm kích động.

Hắn biết những gì hắn chờ đợi đã có kết quả.

Không nói nhiều, trực tiếp đi theo phía sau Thích Vụ ra khỏi phòng ăn.

Lại một lần nữa đi tới nhà kho kia, khép hờ cửa lại, Thích Vụ ném cho hắn một cái quang não: ” Ngươi tự xem đi, trên đó có thứ ngươi muốn, ta ở ngoài cửa, xem xong gọi ta.”

” Được.” Dung Thăng nắm chặt đồ vật trong tay, tim đập nhanh hơn.

Thích Vụ vừa đi, hắn liền khẩn cấp mở ra quang não.

Tư liệu bắt đầu từ khi An Liệt Ninh bị bắt, kéo dài đến sau phiên tòa công khai, An Liệt Ninh đột nhiên tiết lộ chuyện của hắn, đến tin đồn An Hùng hồi phục thời kỳ xao động, trong đó tuy rằng không cố ý nhắc tới bất luận kẻ nào, nhưng có một người xuyên suốt toàn bộ quá trình, chính là đệ đệ tốt của hắn —— Dung Khải.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện của hắn bại lộ, người trực tiếp hưởng lợi chính là Dung Khải.

Cho nên cơ hội tốt như vậy, hắn không tin Dung Khải sẽ lãng phí.

Nhưng nếu Dung Khải lấy được chứng cứ, vì sao trên đó không công bố kết quả và xét xử hắn?

Dung Thăng nhíu mày, ngay khi hắn hỏi Thích Vụ tư liệu có phải là không đầy đủ hay không, thiết bị quang não đột nhiên chấn động, một tờ tư liệu khác nhảy vào trong mắt hắn.

Nó nói: Thời gian không đúng, chờ. Q.

Ánh mắt Dung Thăng dừng ở chữ cái cuối cùng này, là Thích ca đang tìm tin tức cho ai sao?

Hoặc là đây là tin tức người ta trả lại.

Q, đó có phải là chữ viết tắt của tên của người này không?

Dung Thăng trong lúc nhất thời tuy rằng nghĩ không ra đáp án, nhưng biết đây nhất định là manh mối phi thường trọng yếu.

Q là ai?

Thích Vụ nhìn Dung Thăng từ nhà kho đi ra: ” Xem xong chưa?”

” Chỉ có nhiều như vậy, không có kết quả cuối cùng, chứng cứ không được công bố?”

Thích Vụ nhún nhún vai: ” Tra được chỉ có nhiều như vậy, về phần có ai lấy được chứng cứ này hay không, không nằm trong phạm vi giao dịch lần này của ta và ngươi.”

Nói xong vươn tay về phía Dung Thăng, muốn cầm lại quang não của cậu: ” Ngày mai bắt đầu, ngươi phải thực hiện giờ làm việc.”

” Ta biết.”

” Được rồi, còn có cái gì muốn giao dịch có thể tùy thời tìm ta, Thú sinh vui vẻ.”

Thích Vụ nói xong không có nửa điểm dừng lại, rời khỏi nơi này.

Nhìn theo cậu rời đi, Dung Thăng nhíu mày.

Q, có nghĩa là Thích ca hay tên của Dung Khải viết tắt?

Dung Thăng cũng không ý thức được, hắn đã chủ quan đem quân đội trên chiếc tàu này không ngừng hướng trên người Dung Khải, dần dần cảm thấy tất cả đều là đệ đệ tốt Dung Khải của hắn một tay thao túng, dù sao đệ đệ của hắn cũng có được năng lực này.

Là  Alpha duy nhất của Đế quốc có thể tranh đoạt thừa kế ngai vàng với hắn.

Động cơ của hắn ta là lớn nhất.

Mỗi năm Thú sinh, hoàng gia đều được chú ý, năm nay cũng vậy.

Sáng sớm đã có phóng viên truyền thông ngồi xổm bên ngoài vương cung, chỉ vì chiếm lấy tiêu đề năm nay.

Ngày Thú sinh của hoàng gia thuộc về gia đình, sẽ không mời ngoại thần, nhưng năm nay có chút khác.

Bởi vì năm nay Nguyên soái cùng Tứ điện hạ nhận được lời mời từ hoàng gia.

Khi xe bay màu đen dừng lại, truyền thông canh giữ ở một bên nhất thời lên tinh thần.

Tần Tinh Lan đẩy cửa xe, một đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây màu đen bước ra khỏi xe, sau đó đứng dậy, một thân âu phục màu đen được cắt may kỹ lưỡng phác họa vóc người hắn hoàn mỹ.

Không có quá nhiều hoa văn, chỉ là ở eo đeo thắt lưng, liền đem khí chất Tần Tinh Lan làm nổi bật ra.

Lúc Dung Hề xuống xe, trên tay cầm hai đóa hoa tường vi, cười đi đến bên cạnh Tần Tinh Lan, đặt hoa tường vi vào trong túi áo đối phương, khí thế cứng rắn của Tần Tinh Lan trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

Trên người Dung Hề mặc âu phục giống như hắn, hai người đều không thắt nơ, lại đặt một đóa hoa trước ngực.

Tần Tinh Lan tự nhiên nắm lấy tay cậu, sóng vai tiến vào vương cung với cậu, chỉ là lúc vào cửa không biết là cố ý hay vô tình, nhìn ống kính, nhẹ nhàng gật xuống.

Làm cho người đang quay phim kinh ngạc hỏi đồng bạn: ” Vừa rồi Nguyên soái có phải gật đầu với tôi không?”

” Hoa mắt đi, làm sao có thể?”

Dung Hề và Tần Tinh Lan tay trong tay đi vào.

Dung Khải thấy thế cười nghênh đón: ” Nguyên soái Tứ đệ đến rồi.”

” Nhị ca, Thú sinh vui vẻ.”

” Tứ đệ cũng vui vẻ, chúng ta đi vào đi.”

” Được.”

Nói chuyện với nhau tiến vào phòng ăn, lúc này Dung Diễn và Tô Chu ngồi ở chủ vị, bên tay trái là vị trí của Dung Khải, vị trí Dung Thăng bên tay phải trống rỗng, sau đó là Dung Đỉnh, Dung Tân thì ngồi bên cạnh Dung Khải.

Thấy bọn họ tiến vào, Dung Diễn cười nói: ” Nguyên soái tiểu Tứ các ngươi tới rồi. ”

” Phụ vương.”

Dung Hề khẽ gọi một tiếng, cũng không có nhiều nhiệt tình.

” Ừm, ngồi đi, Nguyên soái lại đây ngồi ở chỗ này đi.” Chỉ vào vị trí của Dung Thăng, ý bảo Tần Tinh Lan đi qua ngồi.

Chỉ là Tần Tinh Lan không nhúc nhích: ” Ta ngồi với Dung Hề là được rồi.”

Nói xong Tần Tinh Lan ngồi xuống bên cạnh Dung Đỉnh, đến phiên Dung Hề bỗng nhiên nghe thấy Dung Tân gọi hắn: ” Tứ ca ngươi đến chỗ ta ngồi đi, đã lâu không gặp, ta cũng nhớ ngươi, chúng ta nói chuyện một chút?”

Dung Hề nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình khó xử, Tần Tinh Lan ngước mắt nhìn về phía Dung Tân, mở miệng giọng điệu lộ ra một chút lạnh: ” Ngũ điện hạ muốn cùng ta cướp người sao?”

Hắn dứt lời, đưa tay lôi kéo Dung Hề ngồi xuống.

Dung Hề cúi đầu đỏ mặt, một màn này rơi vào trong mắt Dung Tân nhất thời trở thành châm chọc, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với Tần Tinh Lan hắn lại không dám phát tác:

Chỉ có thể cố gắng cười: ” Nguyên soái cùng Tứ ca tình cảm thật tốt, một khắc cũng không muốn tách ra, Tứ ca thật sự là phúc khí tốt!”

” Ngươi nói ít hơn hai câu đi.” Dung Khải lên tiếng nhắc nhở, Dung Tân mới ngậm miệng lại.

Tô Chu ngồi bên cạnh Dung Diễn khí sắc vốn không tốt, trong nháy mắt nhìn thấy Dung Hề, hai tay đặt trên đùi bỗng nhiên nắm chặt, đầu ngón tay bấm vào trong thịt, vẫn không ngừng run rẩy.

Đáng tiếc Dung Diễn ngồi bên cạnh hắn lúc này cũng không chú ý tới sự dị thường của hắn, trên mặt ông mang theo cười: ” Bữa cơm gia đình này, tiếc là Dung Thăng ở biên vực không thể trở về, ngoại trừ hắn ra nhà chúng ta tề tựu, rất vui vì Nguyên soái cũng trở thành một thành viên của vương thất.”

” Là vinh hạnh của ta, Bệ hạ.” Tần Tinh Lan hơi cúi người lễ nghĩa chu toàn.

” Mấy năm nay nhờ Nguyên soái, mới làm cho Đế quốc an ổn như thế, Nguyên soái vất vả…”

Sau một phen nói chuyện, yến hội rốt cục cũng bắt đầu, Dung Hề ngồi bên cạnh Tần Tinh Lan, biểu hiện cũng giống như trước kia, yếu đuối an tĩnh không có cảm giác tồn tại.

Cậu giống như một chiếc lá xanh khiêm tốn ngồi ở giữa phồn hoa như gấm, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai và sẽ không nhận được bất kỳ sự chú ý.

Nhưng hôm nay chung quy bất đồng, trong bữa tiệc Tần Tinh Lan vẫn nắm tay cậu trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng sẽ gắp cho cậu một ít đồ ăn.

Mỗi khi như vậy Dung Hề sẽ cười với hắn một chút.

Hành động nhỏ như vậy rơi vào trong mắt Tần Tinh Lan, cũng rơi vào trong mắt mọi người.

Dung Tân trong lòng bốc lên chua xót, ánh mắt đảo qua quần áo trên người hai người, từ lúc hai người này vào cửa, liền chú ý tới bọn họ mặc cùng một loại âu phục thủ công, loại âu phục này chỉ tính phí thiết kế là rất đắt, chứ đừng nói chi là may thủ công, nghĩ đến Tần Tinh Lan thật sự nỡ bỏ tiền cho Dung Hề, hắn liền ghen tị.

Dựa vào cái gì, hắn ta có cái gì mà đến tiền tiêu của Tần Tinh Lan.

Tần Tinh Lan còn cùng hắn ta mặc trang phục tình nhân!

” Nguyên soái cùng Tứ đệ tình cảm thật tốt.” Dung Đỉnh đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự bình tĩnh ngắn ngủi giữa bữa tiệc, hắn vừa lên tiếng, mới hoảng hốt ý thức được mình nói cái gì, vội vàng che miệng, có chút sợ hãi.

Dung Diễn ngước mắt nhìn Dung Hề, nhíu mày, trong mắt nổi lên không thích rõ ràng.

Thằng nhóc này của ông càng lớn lên giống Thích Huy.

Nhớ tới Thích Huy, trong lòng ông sẽ dâng lên phiền não, đưa tay cầm lấy chén khẽ nhấp một ngụm trà giống như vô tình nói: ” Nguyên soái cùng Dung Hề kết khế đã lâu, trong lòng ta vẫn thẹn với ngươi, các ngươi hôm nay tình cảm tuy tốt, nhưng vấn đề con nối dõi không thể không cân nhắc, huống chi lúc trước vốn là tính toán đem Dung Tân hứa gả cho ngươi, chỉ là lúc ấy Dung Tân tuổi còn nhỏ, ta muốn lưu lại hắn thêm vài ngày, hiện giờ thân thể ngươi tốt lên, hắn cũng thành thục một chút, không bằng dựa theo ước định lúc trước, chọn một ngày, đem ngươi cùng Dung Tân kết khế đi!”

Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào nổi lên bông tuyết, bông tuyết trắng tinh tế vỡ vụn từ trên cao rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chúng giống như tinh linh trong đêm tối, chỉ xuất hiện vào giờ khắc này.

Nhà ăn lớn như vậy, đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.

Đáng tiếc lúc này lại yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau.

Một câu nói của Dung Diễn khiến tất cả mọi người không có phản ứng, ngay cả vị đương sự Dung Tân lúc này cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Cho dù trong lòng hắn có tính kế thế nào, chính hắn cũng thập phần rõ ràng, còn lâu mới tới mức Dung Diễn mở miệng.

Nhưng Dung Diễn vào ngày Thú sinh, trước mặt Tần Tinh Lan, Dung Hề, cứ như vậy thẳng thắn không cố kỵ bất luận kẻ nào nói ra một câu như vậy.

Bầu không khí trầm tĩnh cuối cùng vẫn bị Tần Tinh Lan phá vỡ, chỉ là bàn tay hắn nắm chặt trong tay, trong khoảnh khắc những lời Dung Diễn hạ xuống, nổi lên lạnh lẽo.

Làm cho hắn đau lòng.

” Bệ hạ là nghiêm túc sao?”

Ánh mắt Tần Tinh Lan nhìn về phía Dung Diễn không có bất kỳ cảm xúc nào che dấu, đương nhiên lúc này hắn cũng không có cảm xúc gì, đôi mắt màu xanh biếc chỉ lộ ra lạnh lẽo.

” Nguyên soái cho rằng ta đang nói giỡn sao, ngươi là trụ cột của quốc gia, Đế quốc tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Dung Diễn trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, hoàn toàn không cảm thấy đem hai đứa con trai đồng thời ban cho Tần Tinh Lan có cái gì không ổn, càng sẽ không nghĩ đến cảm thụ của Dung Hề, cùng ý nguyện của Dung Tân.

Bởi vì ông là người tôn quý nhất Đế quốc này, cảm xúc của mọi người đều không liên quan đến ông, ông có thể nắm trong tay hết thảy.

” Bệ hạ có phải không nhớ rõ lần trước ngài đã nói qua, đã đem người tốt nhất cho ta, hiện tại là tình huống gì đây, để Ngũ điện hạ đến nhà làm người hầu sao, nhưng ta đã có người máy vừa lòng, cũng không cần người hầu khác, huống chi Ngũ điện hạ tôn quý như thế cần gì phải làm vậy.”

Khóe môi Tần Tinh Lan khẽ nhếch có một chút thờ ơ, ngữ khí của hắn tự nhiên lại bình tĩnh, càng nghe không ra bao nhiêu tôn kính ở trong đó, trong tay hắn vẫn nắm chặt tay Dung Hề, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, Dung Hề nguyên bản bởi vì lời nói của Dung Diễn đáy lòng nổi lên bất an, dưới sự trấn an của hắn bình tĩnh lại.

Cậu biết Tần Tinh Lan sẽ không làm cậu thất vọng.

Tần Tinh Lan nói những lời này cũng đủ khiến Dung Tân thay đổi sắc mặt, nhưng hắn cũng không dám nói gì.

Dung Khải nhìn về phía Tần Tinh Lan, lúc này ít nhiều có chút bội phục dũng khí của người này, cứ như vậy công khai cự tuyệt, thậm chí so sánh Dung Tân với người hầu địa vị hèn mọn, cái này cũng quá Tần Tinh Lan đi.

Dung Đỉnh nghe hắn nói, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó một mình mời Tần Tinh Lan đến trong cung dự tiệc, hắn đã hỏi Dung Diễn, Dung Hề không phải là tốt nhất sao?

Lúc ấy Dung Diễn quả thật đã nói qua, cậu là tốt nhất.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày đó đối thoại, là vì hôm nay chuẩn bị cự tuyệt.

Hắn thực sự có thể dự đoán tương lai sao?

Sắc mặt Dung Diễn trong nháy mắt Tần Tinh Lan dứt lời trở nên khó coi, ánh mắt nham u nhìn về phía Dung Hề: ” Ta biết rõ Nguyên soái cùng tiểu Tứ tình cảm sâu đậm, nhưng lấy địa vị Nguyên soái có gì không được, về điểm này, Dung Hề thân là một thành viên vương thất, làm sao có thể không thay Nguyên soái suy nghĩ, ỷ vào Nguyên soái yêu thương ngươi, ngươi liền cậy sủng mà kiêu ngạo sao, ta dạy ngươi như vậy sao?”

Dung Hề ngước mắt chống lại ánh mắt Dung Diễn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Dung Diễn run lên, phảng phất như gặp lại Thích Huy.

Nghĩ đến ngày đó ông dẫn Tô Chu vào, nói cho Thích Huy Tô Chu mang thai con của ông, Thích Huy cũng dùng một đôi mắt đen trắng rõ ràng như vậy nhìn ông, không có chửi rủa cũng không có trách cứ, chỉ là vui vẻ tiếp nhận, bình tĩnh đến mức không chân thật.

Lúc này Dung Hề cũng bình tĩnh, cậu nhìn Bệ hạ Đế quốc thập phần xa lạ trước mắt này, ông là hùng phụ thân thể này, nhưng bất luận là ký ức nguyên chủ lưu lại hay là trí nhớ của cậu, đối với ông đều rất mơ hồ.

Bởi vì chưa bao giờ có trao đổi, có vài lần gặp mặt cũng bất quá là từ xa liếc mắt một cái, làm sao có thể lưu lại ký ức đây.

Tần Tinh Lan nhíu mày, hiển nhiên rất không thích Dung Diễn chuyển mũi nhọn về phía Dung Hề, tay nắm tiểu thư tính bất giác siết chặt vài phần.

Dung Hề cảm nhận được khác thường của hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, là đang trấn an hắn.

” Phụ vương đã dạy từ khi nào vậy?” Thanh âm của cậu trong sáng, lại lộ ra một tia mềm mại, nghe vào tai rất thoải mái.

Nhưng mà chỉ là một câu hỏi ngược này, liền để cho những người khác trên bàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, không ai nghĩ tới, cậu sẽ phản bác.

Dung Tân không nghĩ, Dung Khải Dung Đỉnh không nghĩ, ngay cả Dung Diễn cũng không nghĩ đến.

Bởi vì Dung Hề ở vương thất hai mươi năm qua, thật sự là quá không có cảm giác tồn tại.

Cảm giác tồn tại của cậu thậm chí còn không bằng tùy thị được yêu thích trong cung, vô luận khi nào cậu cũng luôn đứng ở một góc, không nói một lời.

Thời điểm dễ thấy nhất, có lẽ chính là ngày gả cho Tần Tinh Lan, hùng phụ của cậu, huynh đệ của cậu, người của toàn Đế quốc, mới chân chính nhìn thấy cậu.

Đem “phế vật” trong mắt mọi người, gả cho một Nguyên soái mất tích trong trận chiến Tinh Hải, thậm chí có thể chết, để cậu thay hoàng thất thậm chí là cái thư tính tôn quý nhất Đế quốc thủ tiết.

Bây giờ hùng phụ của cậu lại tước đoạt hạnh phúc của cậu vì đối tác cậu đã trở lại, khôi phục sức khỏe như xưa.

Dung Diễn nhíu mày, vẻ mặt tức giận sau khi bị ngỗ nghịch: ” Ngươi nói cái gì vậy, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi giống bộ dáng gì, quả thực hư hỏng!”

Dung Hề khẽ nhếch khóe môi, gợn ra một nụ cười trào phúng: ” Ngũ đệ muốn vào phủ Nguyên soái sao?”

Lời nói của cậu bỗng nhiên chuyển xuống trên đầu Dung Tân.

Dung Tân bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, cảm nhận được ánh mắt bốn phía rơi vào trên người hắn, Dung Tân trong lòng rất rõ ràng, nếu hắn gật đầu, ngày mai rất có khả năng sẽ truyền ra ngoài hắn phá hư tình cảm của Nguyên soái cùng Tứ điện hạ, nếu hắn lắc đầu, cơ hội tốt như vậy có thể sẽ bị mất.

Hắn trầm mặc rũ mắt, bày ra bộ dáng không dám trả lời, giống như ngày đó Dung Diễn tìm cậu tới, hỏi cậu, có nguyện ý thay Dung Tân gả đến phủ Nguyên soái hay không, cậu cũng từng hỏi Dung Tân, là ý định của hắn sao, khi đó hắn cũng là một bộ dáng miễn cưỡng đến mức nói là không thể không nghe Dung Diễn.”

Trong lòng có chút buồn cười: ” Vương hậu ngài có ý gì không?”

Dung Tân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Hề, hoàn toàn không rõ vì sao cậu lại đem vấn đề này ném cho mẫu phụ của hắn.

Nhưng mà Dung Hề lại phảng phất như không cảm thụ được ánh mắt rơi vào trên người cậu: ” Ngài hẳn là càng có quyền lên tiếng đi, dù sao Dung Tân cùng ngài năm đó rất giống nhau, chuyện của mẫu phụ ta, phụ vương có lẽ ấn tượng không nhớ rõ, nhưng nghĩ đến ngài hẳn là còn nhớ rõ, dù sao năm đó nếu không phải mẫu phụ ta tín nhiệm ngài, ngài làm sao có thể có cơ hội tiến vào vương cung đây?”

Cậu cười,  ý cười lạnh như băng.

Cậu nói ra, Dung Diễn cùng Tô Chu sắc mặt kịch biến, người trước là không thể tin được, người sau thì hoàn toàn e ngại.

” Dung Hề ngươi câm miệng cho ta!” Dung Diễn quát lớn một tiếng, lấy chén trà trên bàn ném về phía Dung Hề, bị Tần Tinh Lan nắm chặt trong tay bóp nát, đứng lên đem tiểu thư tính bảo vệ trong ngực, ánh mắt màu xanh biếc rốt cục nhiễm lên cảm xúc lạnh như băng, ” Bệ hạ, ngài thất thố rồi.”

Một câu nói, trực tiếp hạ xuống thể diện của Dung Diễn.

Khóe môi ông khẽ run, tìm không ra lời thích hợp, hai tròng mắt lại giống như phun lửa trừng mắt nhìn Dung Hề được hắn che ở trong ngực.

Cậu giống Thích Huy, rất giống Thích Huy!

Tinh thần trì xao động nhảy lên đau đớn, một tiếng thét chói tai vang lên bên tai ông: ” A!!!!! ”

Mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tô Chu đang che đầu thét chói tai, Dung Diễn đưa tay ôm lấy hắn, lại bị Tô Chu đẩy ra, kêu to: ” Đừng đụng vào ta, ngươi không cần chạm vào ta, Thích Huy đang nhìn ta, Thích Huy nhìn ta, không cần nhìn ta, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên làm như vậy, ta không nên hạ độc trong cơm của hắn, ta không nên…”

” Hạ độc, ngươi hạ độc cái gì, tiền Vương hậu không phải bệnh chết sao?” Tần Tinh Lan nắm lấy trọng điểm trong lời nói của hắn, lớn tiếng chất vấn.

Tô Chu căn bản không trả lời được, hắn điên cuồng lặp đi lặp lại mấy câu ” Ta sai rồi, ta không nên”, Dung Diễn chịu đựng phiền não trong lòng, tinh thần trì đau đớn, để Dung Khải Dung dẫn Tô Chu ra khỏi nơi này.

Dung Tân đã hoàn toàn ngây ngốc, đứng ở một bên sững sờ không biết làm sao.

Tần Tinh Lan che chở Dung Hề, ánh mắt lại âm lãnh dừng trên người Dung Diễn: ” Chuyện liên quan đến tiền Vương hậu, Bệ hạ là có ý gì? ”

Dung Diễn nhìn về phía Tần Tinh Lan, lúc này trên mặt ông không có nụ cười giả dối, con ngươi đen rơi vào trên người Tần Tinh Lan giống như là rắn độc: ” Nguyên soái muốn làm cái gì?”

” Điều tra kỹ việc này, làm rõ chân tướng.”

” Chân tướng chính là, tiền Vương hậu làm việc quá sức bệnh tật qua đời.”

” Ta hiểu ý Bệ hạ, đa tạ khoản đãi.”

Dứt lời, Tần Tinh Lan che chở Dung Hề rời đi.

Người vừa đi, phòng ăn lớn như vậy chỉ còn lại Dung Diễn cùng Dung Tân, Dung Tân sợ hãi nhìn Dung Diễn nhỏ giọng gọi: ” Phụ… vương…”

” Gọi cái gì, ầm ĩ chết đi, ầm ĩ chết đi!!!!!!” Dung Diễn không khống chế được hét lớn, cầm lấy mâm cơm trên bàn ném về phía Dung Tân, Dung Tân bị ném chạy ra ngoài.

Một đống hỗn loạn.

Dung Hề rời đi được Tần Tinh Lan che vào trong ngực, còn có thể nghe thấy tiếng gầm thét truyền đến từ phía sau.

Buổi tối gió có chút lạnh, Dung Hề hít mũi, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tinh Lan, Alpha che chở cho cậu có gương mặt xinh đẹp, tuy rằng có vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại có một trái tim dịu dàng.

” Cám ơn.”

Tần Tinh Lan quay đầu nhìn vào mắt cậu: ” Cảm ơn cái gì? ”

” Cảm ơn anh vẫn luôn che chở em, cám ơn gặp được anh tốt như vậy, cảm ơn anh đã cho em dũng khí phản kháng.”

Tần Tinh Lan giơ tay đè đầu cậu lại, hôm nay Dung Hề bởi vì tham dự yến hội, cho nên không đội mũ, tay hắn đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa: ” Anh đã nói sẽ che chở em, vẫn luôn như vậy.”

Không có hỏi quá khứ Dung Hề, cũng không nói đến việc hôm nay phát sinh.

Hai người trở lại xe, trở về nhà như không có gì xảy ra.

Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, Tần Tinh Lan từ phía sau ôm lấy người, tiếp theo tinh tế hôn xuống, Dung Hề xoay người chủ động nghênh đón hắn.

Giờ khắc này, bọn họ rất cần cảm thụ sự tồn tại của nhau.

Xác định sự tồn tại của nhau.

Vì ngày Thú sinh, truyền thông ngồi xổm bên ngoài vương cung sau khi Tần Tinh Lan và Dung Hề đến, liền kết thúc công việc về nhà, bởi vậy cũng không có phơi bày ra bất cứ chuyện gì trong bữa tiệc tối.

Huống chi scandal không vinh quang như vậy, Dung Diễn sau khi tỉnh táo lại, liền tự mình sai người phong tỏa tin tức.

Dung Khải cẩn thận tiến vào thư phòng: ” Mẫu phụ đã ngủ, phụ vương ngài có khỏe không?”

” Đi xác nhận thái độ của Tần Tinh Lan, còn phải đi điều tra Dung Hề làm sao biết những chuyện đó!”

Dung Khải đối với việc này trong lòng cũng thập phần không bình tĩnh, hắn kỳ thật có chút nghĩ không ra, đêm nay Dung Diễn vì sao lại khác thường như vậy, vì sao lại ở trên bàn ăn, đưa ra lời nói như vậy, trong mắt hắn hoàn toàn thất lễ, cho dù muốn đem Dung Tân gả qua, cũng không nên nói ra vào thời điểm này.

Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện Tô Chu tiết lộ hạ độc tiền Vương hậu, làm Nhị điện hạ của hoàng thất, đối với chuyện của Tô Chu và Dung Diễn cũng biết một chút.

Thậm chí đối với tiền Vương hậu Thích Huy cũng lưu lại ấn tượng, trong trí nhớ đó là một thư tính phi thường yên tĩnh, mỗi lần nhìn thấy y luôn ôn nhu ngồi ở một bên, không tranh không cướp không náo loạn, cảm giác tồn tại cũng giống như Dung Hề, rất thấp rất thấp.

” Con đã biết.” Đè nén nghi ngờ trong lòng, Dung Khải nhìn thoáng qua Dung Diễn cau mày, lấy tay ấn vào trán: ” Nếu không có việc gì, con đi xuống trước.”

” Đi đi.”

Tô Chu được đưa về tẩm cung uống thuốc an thần, sau khi mê man, tẩm cung rộng lớn một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Dung Đỉnh đứng ở bên giường hắn, sau khi Dung Khải rời đi, gã vẫn đứng ở chỗ này, ánh mắt không thể nói là ôn nhu nhìn người nằm trên giường.

Tùy thị bưng khay đi tới: ” Tam điện hạ, Lam Bối.”

Dung Đỉnh xoay người, đưa tay cầm lấy Bối thạch trong suốt trong suốt tản ra lam quang trong đĩa, nhẹ nhàng đặt ở bên giường Tô Chu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: ” Mẫu phụ, phụ vương hình như tiến vào kỳ xao động, chỉ là chính hắn tựa hồ còn chưa chú ý tới, ngươi nói xem ta có nên nói cho hắn hay không.”

Giọng nói của gã là rất nhỏ, giống như một người nói chuyện.

Tùy thị cách đó không xa chỉ có thể nghe được một chút thanh âm, cho rằng cùng hắn nói chuyện: ” Tam điện hạ, ngài còn có cái gì phân phó sao?”

” Không có ngươi đi xuống đi, ta ở bồi mẫu phụ một chút.”

” Được, ngài cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn.”

” Ta biết, cám ơn.” Dung Đỉnh quay đầu ôn hòa nở nụ cười với hắn.

Đợi tùy thị rời đi, vẻ mặt Dung Đỉnh trở nên âm u, ánh mắt dừng lại trên Lam Bối, con ngươi đen lộ ra hưng phấn.

Trong lúc mê man Tô Chu vẫn bất an, lông mày nhíu chặt, trong không khí tản ra một cỗ hương vị làm cho người ta bất an, làm cho tiếng lòng hắn sợ hãi đồng thời bị ác mộng quấn thân.

Hắn luôn có thể mơ thấy Thích Huy đang nhìn hắn, cái gì cũng không nói cũng không làm, y cứ nhìn hắn như vậy, giống như lúc trước, y biết hắn cùng Dung Diễn có tư tình vẫn bình tĩnh nhìn hắn.

Phảng phất bọn họ là rác rưởi gì đó, không đủ khiến cho y có chút dao động tâm tình, có đôi khi hắn thậm chí nghĩ, y có từng yêu Dung Diễn hay không.

Tại sao nhìn thấy người yêu cùng người khác ở bên nhau vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Biểu tình như vậy làm cho hắn sợ hãi.

Hoảng sợ, nhưng không có cách nào.

” Không cần, ta sai rồi, ta sai…”

Nghe thấy hắn trong lúc mê man phát ra thanh âm, Dung Đỉnh cười rộ lên, giọng điệu ôn nhu nói với Tô Chu: ” Mẫu phụ ngươi lại nằm mơ sao, là lại mơ thấy tiền Vương hậu sao, không có việc gì, ngươi rất nhanh sẽ gặp được hắn!”

**********************
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.