Tân Lang Thứ 7

Chương 47: Giải thích



Trong khi tôi còn đang sửng sốt trước câu nói này của Trần Phi Võ, thì anh ta đã giải thích thêm "Sau khi từ biệt cậu ở tiệm ăn, tôi đã trở về xử lý vụ việc người nhà nạn nhân tới gây rối, lúc xong xuôi mọi chuyện, thì tôi tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt để tuần tra, không thể nào ngờ tới rằng khi lên tầng bốn lại nghe thấy tiếng động lạ, trong lòng lúc đó tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện không hay đang xảy ra rồi, vì vậy đã vội vội vàng vàng chạy về phía đó coi thử thế nào, thời điểm tôi nhìn vào bên trong, liền ngay lập tức hốt hoảng khi trông thấy cậu trong tình trạng nguy hiểm, thứ kinh dị đang muốn sát hại cậu, tôi không nghĩ ngợi nhiều, tức khắc dùng súng bắn về phía nó nhằm tiêu diệt, tiếp đó tôi vừa cõng cậu ra ngoài vừa liên tục gọi tên, nhưng mà cậu đã hoàn toàn hôn mê".


"Vậy sau đó thì sao?".


Tôi nghe tới đây, liền nhớ tới lời kể của thầy Ngô Văn lúc sáng, khó hiểu hỏi "Tại sao tôi lại được thầy Ngô Văn đưa vào trong bệnh viện, với lại thầy ấy có nói là tôi bị thương nằm ở trên lối vào khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt?"


Trần Phi Võ bày ra vẻ mặt khó xử, chậm rãi trả lời "Lúc tôi đưa cậu ra ra khỏi khu ký túc xá, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn ở bên trong vọng ra, tôi quay lại nhìn, liền trông thấy một bóng người đang đứng ở trên sân thượng, tôi nghĩ kẻ kia chính là hung thủ. Trong khi tôi vẫn còn đang phân vân không biết nên đưa cậu vào bệnh viên hay là nhân cơ hội tốt này để bắt cho bằng được hung thủ, thì ở phía xa xa trong tầm mắt, tôi chợt nhìn thấy có một thầy giáo giảng viên bước tới, người này tôi đã từng gặp khi vào trường đại học y Dạ Nguyệt, do đó tôi nghĩ rằng nếu để cho thầy ấy đưa cậu vào bệnh viện sẽ tốt hơn, đồng thời tôi cũng có đủ thời gian để bắt được tên hung thủ".


"Vậy là anh để tôi nằm trên lối vào khu ký túc xá nam, nhằm mục đích để thầy Ngô Văn đưa tôi vào bệnh viện, còn anh thì quay ngược trở vào trong để bắt cho bằng được tên hung thủ hay sao?"


Nghe tôi hỏi, Trần Phi Võ ngay lập tức gật đầu.


Tôi nhìn nhìn anh ta, tò mò lên tiếng "Rồi cuối cùng anh có bắt được tên hung thủ hay không?"


"Không".


Trần Phi Võ thất vọng trả lời "Khi tôi chạy lên trên sân thượng của khu ký túc xá nam, thì hoàn toàn không nhìn thấy một ai hết, không bỏ cuộc tôi liền tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng mà kết quả cũng chẳng có gì, giống hệt như tên hung thủ đã biến thành sương khói tan mất vậy?"


"Có khi nào anh trông thấy ảo giác không?"


Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.


Trần Phi Võ ra vẻ không chắc chắn, đáp "Tôi cũng không biết rõ chuyện này cho lắm, chỉ có điều lúc tôi nhìn thấy hắn, thì coi bộ trông rất thật, không hề mông lung mơ hồ chút nào".


Câu nói này của anh ta khiến cho tôi im lặng suy nghĩ, trong lòng cảm thấy chuyện này nhất định không hề đơn giản một chút nào.


"À mà Duy Phúc, tại sao cậu lại vào bên trong khu ký túc xá vậy? Bộ không lẽ cậu đã tìm ra được manh mối gì hay sao?"


Trần Phi Võ bỗng dưng chuyển sang một vấn đề khác, lời nói của anh ta khiến cho tôi giựt mình, dòng suy nghĩ trong đầu cũng ngay lập tức bị gián đoạn.


Tôi nhìn sang anh ta, thành thành thật thật mà trả lời "Không phải tôi đã tìm ra được manh mối đâu".


"Vậy tại sao cậu lại vào đó, bộ cậu không biết rằng nơi đó rất nguy hiểm hay sao? Duy Phúc, rốt cuộc chuyện này là sao?"


Trần Phi Võ vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào tôi.


Tôi nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới kể cho anh ta nghe tường tận hết từ đầu tới cuối.


Sau khi nghe xong, Trần Phi Võ bất chợt trầm ngâm suy nghĩ.


Tôi ở bên cạnh, thấp giọng lên tiếng "Phi Võ, lúc đó tôi không thể nào ngờ thứ kinh dị kia có thể biến hóa thành một người bình thường được, và đáng sợ hơn chính là nó còn biết rõ bạn bè của tôi là những ai nữa".


Trần Phi Võ hít một hơi lạnh, nói "Nếu theo như lời cậu nói, thì quả thật kẻ đứng đằng sau vụ án mạng liên hoàn này không hề đơn giản một chút xíu nào hết"


"Đúng là vậy".


Tôi tiếp lời " Theo tôi nghĩ, chúng ta đã đánh giá quá thấp vụ án mạng liên hoàn này rồi, nó thiệt sự rất kinh khủng hơn những gì chúng ta có thể tưởng tưởng tới".


"Ý của cậu là sao?"


Trần Phi Võ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.


Tôi trầm giọng, đáp "Tôi còn phát hiện ra một chuyện kinh khủng hơn nữa, đó chính là những lần tôi đi vào chỗ nguy hiểm, đều là do tôi đã nghi ngờ và theo đõi hai người bạn cùng phòng của mình, nhưng mà tới bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng, hai người bạn của tôi trong thời gian đó vốn dĩ đang nhập viện, không thể nào xuất hiện ở trong trường được. Vì vậy, hai người mà tôi theo dõi kia có lẽ chính là thứ kinh dị giả dạng".


"Hả?"


Trần Phi Võ ngạc nhiên kêu lên một tiếng lớn, tôi vội vội vàng vàng nhanh tay bụm miệng anh ta lại, suỵt một cái, rồi khe khẽ nói "Anh nhỏ tiếng thôi, ở đây là bệnh viện đó, giờ này là khoảng thời gian bệnh nhân ngủ".


Tôi vừa nói xong, Trần Phi Võ liền gật đầu lia lịa. Thấy vậy, tôi thu vội bàn tay của mình lại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.