Cú cắn này thật sự không nương tay chút nào, vừa chua xót vừa đau rát, vết răng hình bầu dục, máu chảy ngay tại chỗ.
Chung Nghiêm kéo cậu ra, che ngực lại, “Cậu là chó à?”
“Vớ vẩn! Em tuổi Mão.” Cậu nhóc tóc vàng không chịu buông tha, cứ lao vào lòng anh, “Tại anh bỏ rơi em, đồ tồi! Đồ khốn! Đồ lừa đảo!”
Chung Nghiêm: “…”
Tai họa từ trên trời rơi xuống, người trong lòng như miếng cao dán chó, hai tay ôm chặt eo anh cọ qua cọ lại. Dù Chung Nghiêm giải thích thế nào, đẩy ra sao, cũng không thể nào tách cậu ra được.
Càng lúc càng nhiều người đứng xem, nhìn Chung Nghiêm cứ như kẻ phụ nghĩa bạc tình đang muốn bỏ rơi người yêu, bây giờ muốn phủi sạch quan hệ, e là khó.
Thằng nhóc này có thể dùng tay không khóa cổ họng người nước ngoài, rõ ràng là có luyện võ, nếu muốn khống chế cậu ta chắc phải gọi cảnh sát. Chung Nghiêm tháng sau sẽ sang Đức du học, không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cậu nhóc này, nếu bỏ mặc cậu ta ở đây, với khuôn mặt này, chắc chắn sẽ bị chuốc thuốc mê ngay.
Chung Nghiêm xoa đầu cậu nhóc tóc vàng, mái tóc mềm mại, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, giống như một con vật nhỏ lông xù, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Cậu nhóc “ồ” một tiếng, ôm chặt hơn.
Chung Nghiêm: “…”
Bị bám dính thật rồi.
“Cậu ôm thế này tôi đi kiểu gì?” Chung Nghiêm vò rối mái tóc mềm mại.
Cậu nhóc tóc vàng luyến tiếc buông tay, ánh mắt dán chặt vào ngực anh, không hề che giấu.
Lần đầu tiên Chung Nghiêm bị một đứa trẻ nhìn chằm chằm đến mức bối rối, anh mặc quần áo xong đi ra ngoài, cậu nhóc tóc vàng lẽo đẽo theo sau, như một cái đuôi ngoan ngoãn.
Chung Nghiêm gọi xe, hỏi địa chỉ của cậu.
Cậu nhóc tóc vàng vừa thắt dây an toàn, vừa cố gắng áp sát vào anh, “Đến nhà anh.”
Chung Nghiêm không có tâm trí dây dưa với cậu, “Mau nói.”
“Anh, em muốn đến nhà anh.”
Chung Nghiêm: “…”
Hai người lằng nhằng hồi lâu, cuối cùng cũng không hỏi ra được, tài xế sốt ruột muốn nhận cuốc tiếp theo, “Anh bạn, còn đi không?”
Chung Nghiêm đành phải báo địa chỉ nhà mình.
Cổng chung cư lúc nửa đêm, bốn bề yên tĩnh, tự nhiên cũng nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục bên cạnh.
Chung Nghiêm thuận miệng hỏi, “Đói rồi à?”
“Muốn ăn cơm.” Cậu nhóc tóc vàng xoa bụng.
Chung Nghiêm: “…”
Thật sự không coi mình là người ngoài.
Giờ này, các nhà hàng gần đó đã đóng cửa, Chung Nghiêm dẫn cậu vào cửa hàng tiện lợi.
Anh tiện tay lấy một thùng mì vị cay, cậu nhóc tóc vàng lẩm bẩm phía sau, “Cay quá, miệng đau.”
Chung Nghiêm: “Tôi thích ăn cay, không được à?”
“Ồ.” Cậu nhóc tóc vàng cụp tai xuống, rụt đầu lại, liếm môi nhìn mũi chân.
Chung Nghiêm: “…” Khó chiều thật.
Vài giây sau, Chung Nghiêm quay lại, “Thích vị gì?”
“Tôm tươi.”
Chung Nghiêm lấy thêm một hộp mì tôm vị tôm tươi, rồi đến quầy hàng phía trước lấy cola.
Cậu nhóc tóc vàng lẽo đẽo theo sau, lại thò đầu ra, “Uống nước có ga không cao được đâu.”
Chung Nghiêm liếc nhìn người phía sau, chỉ cao đến cằm anh, anh đặt cola xuống, đi lấy sữa.
“Sao cậu lắm chuyện thế?” Chung Nghiêm như ăn phải thuốc súng, “Không có tay à? Tự lấy đi? Lầm bầm lầu bầu sau lưng tôi làm gì?”
Cậu nhóc tóc vàng “vèo” một cái chạy lên phía trước, lấy một hộp sữa sô cô la, rồi lại chạy sang bên cạnh ôm hai bịch khoai tây chiên, ngoan ngoãn chạy về, chớp chớp mắt nhìn anh.
Chung Nghiêm tay trái đút túi quần, tay phải cầm mì, mặt lạnh tanh, “Mua xong chưa?”
Cậu nhóc tóc vàng vừa cười vừa gật đầu, giống như một đứa trẻ chỉ cần mua cho ít đồ ăn vặt là có thể dụ dỗ được.
“Đi thôi, thanh toán.”
Nhân viên thu ngân vừa ngáp vừa quét mã, cậu nhóc tóc vàng nắm chặt góc áo của Chung Nghiêm, từ từ áp sát vào anh, như sợ anh chạy mất.
Đến nước này, Chung Nghiêm đã miễn nhiễm, mặc kệ cậu ta bám vào, nhưng ngăn nhân viên thu ngân đang định quét mã hộp màu xám, “Cái này không phải của tôi.”
Nhân viên thu ngân liếc nhìn người bên cạnh anh, “Hai người tính tiền riêng à?”
Chung Nghiêm: “?”
Cậu nhóc tóc vàng đỏ mặt, cười với anh.
Chung Nghiêm: “…”
Người cũng vàng như màu tóc vậy. =)))
Quét mã thanh toán xong, Chung Nghiêm không chỉ đưa cậu về nhà, mà còn tự tay pha mì tôm vị hải sản đưa đến tận trước mặt cậu.
Chung Nghiêm mở lon bia, ngồi xuống ghế sofa phía sau cậu.
Cậu nhóc tóc vàng cởi giày, co chân ngồi lên tấm thảm lông dài. Đôi tất trắng lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ nhắn, gầy đến mức có thể dễ dàng nắm trọn.
Mà tấm thảm cậu đang ngồi trị giá tám vạn tệ.
Bản thân Chung Nghiêm cũng không ngồi lên đó.
Cậu nhóc tóc vàng gắp một miếng mì, thổi nguội rồi cho vào miệng, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng, “Chưa chín.”
“Không ăn thì nhả ra.” Chung Nghiêm thật sự tức giận, trước giờ chưa ai bắt anh phải pha mì cho họ.
Cậu nhóc tóc vàng im lặng, cúi đầu ăn một miếng lớn, nuốt chửng như thể chưa ăn tối.
Ăn được một nửa, cậu nhóc tóc vàng lấy hộp sữa sô cô la trong túi ra, nắm chặt trong tay nửa phút, quay đầu nhìn anh, cũng không nói gì, giống như một chú cún con bị ủy khuất.
Chung Nghiêm hết cách, “Còn phải đợi tôi cắm ống hút cho cậu à?”
“Lạnh.”
“Bây giờ là tháng Bảy.”
Cậu nhóc tóc vàng dụi mũi, “Uống sữa lạnh sẽ bị đau bụng.”
Chung Nghiêm nghiến răng ken két, “… Vậy thì đừng uống.”
“Ồ.” Cậu nhóc tóc vàng đặt hộp sữa sô cô la đã mở ống hút lại vào túi, tiếp tục ăn mì, ánh mắt như bị sợi dây vô hình buộc chặt, đầu kia buộc vào hộp sữa, không thể nào dứt ra được.
Từ góc nhìn của Chung Nghiêm chỉ thấy được gáy cậu, mái tóc vàng hoe che khuất đôi tai trắng hồng, như bị gió lạnh tùa vào, lại như đang xấu hổ, căng thẳng.
Cảm thấy bực bội không lý do, Chung Nghiêm cầm hộp sữa vào bếp, khi quay lại, hộp sữa đã được thay bằng một cái bát, mùi sô cô la ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.
“Cảm ơn.” Cậu nhóc tóc vàng cười tươi như có đuôi đang vẫy phía sau, môi áp sát vào thành bát, xoay vài vòng, rồi mới nhấp một ngụm nhỏ.
Có lẽ vì sữa nóng, cậu nhóc tóc vàng há miệng thổi phù phù, lần này không phàn nàn, nhưng dái tai lại đỏ ửng lên, dưới ánh đèn, trông như trong suốt.
Chung Nghiêm thu hồi ánh mắt, lại mở một lon bia, “Cậu thất tình à?”
Cậu nhóc tóc vàng quay đầu lại, mắt đỏ hoe, “Anh không cần em nữa à?”
Chung Nghiêm: “Bị bạn trai bỏ rơi?”
Cậu nhóc tóc vàng: “Anh thật sự không cần em nữa à?”
Chung Nghiêm: “…”
Đúng là như đàn gảy tai trâu vậy.
“Ăn đi.”
“Ồ.”
Uống hết sữa, cậu nhóc tóc vàng lại tiếp tục ăn mì, chẳng mấy chốc, cậu quay sang nhìn Chung Nghiêm, rồi lại nhìn bát mì đã cạn cả nước.
Chung Nghiêm không thể giải thích hành động của mình, nhưng anh thật sự đã mở một hộp mì khác, đợi đủ ba phút mới đưa cho cậu, thậm chí còn xé sẵn bịch khoai tây chiên cho cậu.
Cậu nhóc tóc vàng đói như nạn đói, nhưng cách ăn lại không hề khó coi, rất sạch sẽ, vừa ăn vừa lau nước súp bắn ra bàn, vụn khoai tây cũng không rơi xuống thảm.
Một bát mì vậy mà có thể khiến cậu cay đến đổ mồ hôi, thấm ướt cả lưng áo, cậu liên tục nhét khoai tây chiên vào miệng.
Chung Nghiêm rót nước đưa cho cậu, đổi chỗ ngồi, lần này có thể nhìn thấy mặt bên của cậu.
Ánh đèn chiếu xuống từ trên cao, mái tóc vàng hoe càng làm làn da trắng nõn hơn, đôi môi cay đến đỏ hồng, dái tai nóng nhất, như bị lửa thiêu đốt.
Cậu nhóc tóc vàng đặt nĩa xuống, ngửa cổ uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống liên tục.
Chuyển động đến mức khiến người ta bứt rứt khó chịu.
Cậu nhóc tóc vàng đưa cốc nước đã cạn về phía anh, không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ: Em muốn uống nước.
Chung Nghiêm đưa giấy ăn cho cậu, “Lau đi.”
Cậu nhóc tóc vàng có một vòng sữa dính trên môi, màu sô cô la, giống hệt một đứa trẻ chưa lớn.
Chung Nghiêm rót nước xong quay lại, vết sữa vẫn còn đó.
“Tôi bảo cậu lau miệng.”
Cậu nhóc tóc vàng cầm giấy lau lên mặt, hoàn toàn bỏ qua vùng dính sữa.
“Cậu đến lau miệng cũng không biết à?”
Chung Nghiêm nắm lấy cằm cậu, lau mạnh vài cái như đang quét sơn, cậu nhóc tóc vàng kêu la ầm ĩ cũng không dừng lại, cho đến khi đôi môi bị lau đỏ ửng như dái tai.
Một đứa trẻ mà anh còn không biết tên, mơ mơ màng màng đưa về nhà, mời ăn mời uống, bây giờ còn phải lau miệng cho cậu ta.
Chung Nghiêm không phải nhà từ thiện, không có lý do gì mà phải cống hiến vô điều kiện. Anh ngửa cổ uống cạn lon bia, ánh mắt lơ đãng chuyển sang túi đồ trên bàn.
Ngoài bia, khoai tây chiên và sữa, còn có một hộp bao cao su màu xám.
Chết tiệt.
Lon bia bị bóp méo rơi vào thùng rác, Chung Nghiêm sải bước về phía phòng ngủ.
“Anh, anh đi đâu đấy?”
Tiếng gọi “anh” này, ngọt ngào như rót mật vào tai.
Chung Nghiêm cảm thấy bụng nóng như lửa đốt, “Đi tắm!”
Vặn nước lạnh, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi ngoai được bao nhiêu.
Chung Nghiêm cởi trần sát trùng vết thương, cảm giác đau rát chỉ càng làm giảm sức chịu đựng của con người. Anh không hiểu tại sao vết bớt này lại bị cắn, càng không hiểu tại sao lại đưa “thủ phạm” về nhà. Mienkhonghanh
Chung Nghiêm ném bông gòn đi, lắng tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài.
Để một người lạ một mình ở phòng khách, chìa khóa ba chiếc xe thể thao ở ngay cửa, trên bàn trà còn có hai chiếc đồng hồ Rolex.
Chung Nghiêm mặc áo choàng tắm quay lại phòng khách, chìa khóa xe vẫn ở cửa, đồng hồ cũng nguyên vẹn, cách hộp mì chưa đầy mười cm.
Cậu nhóc tóc vàng đã ăn xong mì, bát sạch bóng, bên cạnh cậu là lon bia đã mở nắp, đang ngáp ngắn ngáp dài nghịch bao cao su.
Chung Nghiêm: “…”
“Ai cho cậu uống bia!” Chung Nghiêm đẩy lon bia ra, giật lấy hộp bao cao su, “Đi tắm.”
Cậu nhóc tóc vàng đứng dậy, dụi mắt chạy về phía phòng ngủ của anh.
Chung Nghiêm giữ đầu cậu lại, đẩy cậu sang phòng bên cạnh, đồng thời cảnh cáo, “Tắm xong thì ngủ, tỉnh dậy thì đi.”
Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ phòng bên cạnh, trong tay Chung Nghiêm là hộp bao cao su đã bị mở.
Giống như củ khoai lang nóng vậy.
Anh nhét hộp bao cao su vào ngăn kéo đầu giường, lên giường đi ngủ.
Cơn buồn ngủ còn chưa kịp kéo đến, tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên.
Cậu nhóc tóc vàng mặc áo ngủ của anh, cổ áo rộng thùng thình lộ ra chiếc cổ thon dài, toàn thân tỏa ra hơi ấm, “Anh.”
Chung Nghiêm nhìn từ cổ cậu xuống, “Có chuyện gì?”
Cậu nhóc tóc vàng chui vào qua khe cửa, giọng nói ướt át, “Đi ngủ.”
“Ngủ phòng bên cạnh.”
Cậu nhóc tóc vàng đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, “Em muốn ngủ với anh.”
Chung Nghiêm tửu lượng bình thường, hai lon bia đủ để khiến hành động của anh không kiểm soát được, khiến dục vọng bùng lên dữ dội.
Chiếc cằm nhỏ nhắn, dễ dàng bị anh nắm chặt, cảm giác mềm mại, như đang bóp một miếng bọt biển.
Lực tay của Chung Nghiêm rất mạnh, mang theo ý đe dọa rõ ràng, “Cậu có biết ngủ là có ý gì không?”
“Biết.” Đôi mắt cậu nhóc tóc vàng long lanh, sáng rực trong căn phòng ngủ tối om.
Một cậu nhóc mát mẻ, một cậu nhóc mà anh hoàn toàn không quen biết, bị anh nắm cằm, tai đỏ bừng, thổ lộ với anh.
“Anh, em thích anh.”
Cậu nhóc mặc quần áo của anh, để lại hơi ấm trên đó. Hơi thở phả ra cũng là mùi kem đánh răng mà Chung Nghiêm hay dùng, hương trà trắng thoang thoảng như sợi chỉ mỏng manh, như muốn kéo cả trái tim anh ra.
Cậu nhóc tóc vàng căng thẳng đến mức yết hầu run rẩy, dái tai đỏ ửng, cẩn thận từng chút một, như sợ bị từ chối lần nữa, “Anh, em muốn ở lại.”
Rượu khiến dục vọng dâng trào trong đêm tối, Chung Nghiêm không muốn tìm hiểu nguyên nhân bắt đầu, rốt cuộc là anh thỏa hiệp hay là cậu chủ động. Có lẽ ngay từ khi mặc kệ bao cao su bị nhét vào túi nilon, anh đã chừa cho mình một con đường lui.
Ngón tay để lại những vết đỏ trên cổ và cổ tay, Chung Nghiêm ấn cậu vào cửa, mạnh mẽ tách mở môi cậu, hôn cho đến khi cậu hoảng sợ giãy giụa, rồi dùng chiếc áo choàng tắm vừa bị xé rách làm uy hiếp, vác người đang xộc xệch lên vai, ném lên giường, mạnh mẽ đè xuống.
Cậu nhóc có thể dùng tay không chế ngự người da trắng cao lớn, giờ đây nằm dưới thân anh lại như mất hết sức lực, khóe mắt đỏ hoe, rốt cuộc là sợ hãi hay thích thú, hay chỉ là đang cố gắng lấy lòng.
Phản ứng như vậy, sẽ khiến người ta kinh ngạc, nhưng bình tĩnh lại mà nghĩ, lại có cảm giác bị đùa giỡn, giả tạo như được lập trình sẵn.
Cố tình đến quán bar dành cho gay, gặp ai cũng lao vào, tùy tiện về nhà với người khác, còn chủ động mua bao cao su, cần gì phải giả vờ ngây thơ trong sáng.
Đáng tiếc Chung Nghiêm đã uống rượu, đầu óc không còn tỉnh táo.
Hơn nữa, anh rất thích kiểu này, giả tạo hay giả vờ anh đều có thể coi như không thấy.
Chung Nghiêm vừa tận hưởng khoái lạc, vừa mang lòng trả thù, không hề có màn dạo đầu.
Đến khi tiến thoái lưỡng nan, Chung Nghiêm mới nhận ra điều bất thường. Phản ứng có thể lừa dối, ánh mắt có thể giả vờ, ngay cả hơi thở gấp gáp cũng có thể là sản phẩm giả tạo, nhưng phản ứng của cơ thể là thật.
Chung Nghiêm vừa nghi ngờ vừa hoảng hốt, “Cậu… trước đây chưa từng?”
Cậu nhóc tóc vàng đã không còn nói nên lời, đôi mắt ướt át nhìn anh chằm chằm.
Đến nước này mà cũng không kêu đau, đúng là đồ ngốc.
“Sao không nói sớm.” Chung Nghiêm thầm trách mắng bản thân, rút lui ra.
Cậu nhóc tóc vàng ôm chặt anh, “Đừng đi.”
Chung Nghiêm lau nước mắt cho cậu, nhưng trong lòng lại có một con quỷ đang gào thét, “Muốn tiếp tục?”
Cậu nhắm mắt lại, gật đầu.
Chiếm hữu là bản năng, không đi đến cùng đã là giới hạn.
Chung Nghiêm xoa bóp những múi cơ căng cứng của cậu, dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con, “Tôi nhẹ nhàng thôi, được không?”