Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 908: Người quen



Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 908: Người quen


“Không phải tôi đã đưa cho cháu rồi sao?”

Sở Giang có chút ngao ngán, chẳng lẽ bà ấy già thật rồi, tới thời kỳ mãn kinh thật rồi. Vừa rồi rõ ràng không phải cháu gái ông mà là Sở Tương, chẳng lẽ ngay cả giọng cháu gái mình ông lại không phân biệt được.

“Tôi không nói Hương Hương.” Sở Giang hạ âm thanh, ông vẫn cho rằng bà giả ngu, có lẽ bà muốn độc chiếm cháu gái mà không cho ông gặp.

“Không phải Hương Hương, chẳng lẽ ông còn đứa cháu gái khác?” Tống Uyển tức giận nói to, nhưng đột nhiên bà nhớ tới chuyện gì, đôi mắt sợ hãi nhìn về phía trước. Nơi này đã vắng người hơn, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên ngoài.

Đứa bé lúc nãy còn đứng nơi đó hiện giờ đã không thấy đâu.

‘Cạch’ một tiếng, Tống Uyển làm rơi điện thoại xuống đất, ‘tút tút tút’ Sở Giang cũng nghe được tiếng điện thoại bị cắt đứt.

Mặt Tống Uyển trắng bệch, đôi tay cũng run rẩy theo. Bà quên mất Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm lại không thấy đâu…

Bà kéo tay Sở Tương điên cuồng đi tìm kiếm. Sở Tương cúi đầu, không nôn nóng như Tống Uyển, nó đang cười, trộm cười, bởi vì nó đã nhìn thấy em chạy đi. Ừ, tốt nhất là đừng tìm được, cả đời không tìm được thì tốt, nó nằm mơ đều nghĩ tới đứa em gái kia không còn nữa, lần này có phải thật sự em gái sẽ không còn nữa?

Tống Uyển tìm cả buổi, bà không thể không thừa nhận đã làm mất cháu, mà hiện tại còn thêm phiền toái, điện thoại bà bị rơi xuống hỏng mất, lúc này ngay cả công an cũng không gọi tới được. Bầu trời đã dần ngả tối mà bà vẫn chưa tìm thấy cháu đâu.

Sở Luật đã gọi điện thoại cho Tống Uyển không biết bao nhiêu lần nhưng bên kia vẫn không có chuông, đều là tiếng báo không liên lạc được. Anh không tin lại gọi một lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe tiếng tổng đài thông báo.

Nâng cánh tay, anh nhìn đồng hồ.

Lúc này đã muộn, Tiểu Vũ Điểm cần về đi ngủ, bằng không ngày mai sẽ không được tỉnh táo. Hơn nữa Tống Uyển cũng không có khả năng một lần mang theo hai đứa nhỏ, hiện tại anh đã hối hận lúc trước sao lại không dặn dò vài câu. Kỳ thật anh biết Sở Giang cố ý tách anh ra để Tống Uyển đem Tiểu Vũ Điểm ra ngoài bồi dưỡng tình cảm. Anh cũng không phản đối, chỉ cần Tống Uyển thật sự thích Tiểu Vũ Điểm, như vậy thì chuyện khác có thể từ từ giải quyết.

Chỉ là tại sao lúc này lại không thể liên lạc được.

Anh gọi tới cho Sở Giang.

“Ba, ba biết mẹ đem Tiểu Vũ Điểm đưa đi đâu không?”

Sở Giang cũng sửng sốt một chút, hóa ra con trai mình đã biết, ông cũng không muốn giấu con trai lâu, ra là Sở Luật cũng là mắt nhắm mắt mở để Tống Uyển có dịp đưa cháu đi.

Nhưng Tống Uyển đi nơi nào Sở Giang cũng đang buồn bực: “Ba cũng không biết mẹ con đi đâu, điện thoại của bà ấy chắc hỏng rồi, mà hiện tại ba còn chưa tìm được. Nhưng con đừng lo, bọn họ sẽ không sao đâu.”

Sở Luật cũng hy vọng như thế, nhưng không biết vì sao anh lại cứ có cảm giác bất an. Lấy ra một điếu thuốc, anh chạy xe vào ven đường, bắt đầu từng hơi từng hơi khói thả ra, lòng càng thêm buồn bực.

Hết một điếu, anh lấy điện thoại gọi cho Hạ Nhược Tâm.

“Nhược Tâm, là anh. Tiểu Vũ Điểm đang ăn cơm, bé muốn xem tranh nên anh đưa bé đi, một phòng tranh không tồi, lần sau em cũng có thể mang con tới đây.”

Đến khi cô buông điện thoại xuống, một điếu thuốc khác đã cháy gần hết, sắp sửa đốt tới ngón tay anh. Anh không chú ý, đến khi đầu ngón tay bỏng rát đau đớn anh vội đem nửa điếu thuốc vứt bỏ, sự đau đớn ở ngón tay vẫn cứ tồn tại vầ mà ngón tay anh lại lạnh lẽo, thậm chí còn hơi run rẩy.

Tống Uyển nhìn cửa nhà mình, không biết có nên vào hay không. Cháu bị mất tích, phản ứng đầu tiên là bà đi tìm, khi tìm không thấy bà lại muốn chạy trốn.

Đây không phải bà làm mất một con mèo, một con chó, mà là một đứa trẻ, là đứa con duy nhất của Sở Luật, là huyết mạch duy nhất của Sở gia. Tuy bà luôn nói với mọi người rằng Sở Tương mới là cháu gái mình, nhưng trong lòng nàng rất rõ huyết thống của Sở gia vẫn chỉ có một. Hiện tại bà đã làm mất đứa bé kia, bà không biết đối mặt thế nào với Sở Giang, còn có Sở Luật, nhất là Hạ Nhược Tâm phiền phức kia.

Bà trầm mặt, cũng nắm chặt tay Sở Tương xoay người, ngăn một chiếc taxi lại rồi ngồi lên. Chuyện này bà vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, không thể nói cho bất cứ ai, nếu không gió bão trong nhà kia bà chịu đựng không nổi, cũng không có bất cứ ai có thể gánh vác được.

Xe ngừng lại, Tống Uyển mang theo Sở Tương xuống, trước mắt dường như có hàng ngàn con đường đan xen, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời bà không biết phải đi đâu.

“Dì Tống, sao dì lại tới đây?”

Trong lòng Tống Uyển căng thẳng, khẩn trương cùng sợ hãi không nói nên lời. Hiện tại bà sợ nhất là gặp người quen, mà hiển nhiên đây là một người quen.

“Dì Tống, là dì, đúng là dì.” Một cô gái trẻ tuổi đi tới, vẻ mặt rất kinh hỉ, thật đúng như gặp người rất thân thuộc. Có điều tuy bọn họ có thể nói là người quen nhưng cũng không có khả năng dùng từ kinh hỉ này.

“Đây chắc là Hương Hương rồi, lớn lên thật xinh đẹp.” Cô gái đưa tay khẽ vuốt mặt Sở Tương. Sở Tương trốn sau lưng Tống Uyển, đôi mắt tràn ngập sự đề phòng. Không thể không nói phụ nữ đều có trực giác thật đáng sợ, cho dù một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có cảm giác nguy cơ ở gần.

Không lâu sau, ở một nơi tương đối hẻo lánh, cửa một chung cư yên tĩnh được mở ra. “Đây là một chung cư nhỏ của nhà cháu, ngày thường đều không có ai ở nhưng vẫn có người đến dọn dẹp. Dì Tống cùng Hương Hương có thể tạm thời ở đây, bên trong không có đồ đạc, ngày mai cháu sẽ đặt mua. Dì Tống, dì xem chỗ này được không? Có muốn đổi phòng khác không?”

Hiện giờ Tống Uyển cũng không nghĩ tới tìm một nơi ở tốt, nói trắng ra bà tìm một nơi chạy nạn, nếu có sẵn một nơi cho bà an thân bà cũng đã muốn cám ơn trời đất, còn có thể lựa chọn cái gì.

“Cảm ơn cháu, Dĩ Hiên. Dì cũng không biết phải cảm ơn cháu như nào.” Tống Uyển thật sự thấy may mắn khi gặp được Hạ Dĩ Hiên. Tạm thời không đề cập tới chuyện trước kia, ít nhất lúc này Hạ Dĩ Hiên cũng coi như là giúp bà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.