Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 869: Không để ý tới chị



“Vân Phỉ, em ngồi xuống.”

Tống Uyển lên tiếng, cũng là làm Tô Vân Phỉ vừa định bước đi phải ngừng lại, rồi sau đó chỉ có thể không tình nguyện ngồi ở trên sô pha.

“Hai đứa trẻ chơi với nhau, em qua đó làm gì?”

Tống Uyển ngửi hương trà hoa, đặt ở bên miệng uống một ngụm, quả nhiêu mùi hương rất tươi mát, là vị không tồi, nhưng lúc này tâm tư của bà không đặt ở trên tách trà mà ở trên người Tô Vân phỉ.

Tô Vân Phỉ không muốn hai đứa nhỏ ở cùng nhau, không biết có thể phát sinh ra chuyện gì không? Bà đã đồng ý với Sở Luật phải chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.

Trong lúc đó, ‘cạch’ một tiếng, Sở Tương từ bên ngoài đẩy cửa vào.

Bên trong Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, vừa thấy Sở Tương khuôn mặt bé bèn ảm đạm xuống. Bé cúi đầu ôm búp bê chặt vào lòng mình, Sở Tương vừa thấy búp bê trong lòng Tiểu Vũ Điểm bèn bĩu môi.

“Bẩn muốn chết.”

Tiểu Vũ Điểm không nói gì chỉ ôm chặt búp bê thêm một chút, búp bê của bé không bẩn, chờ mẹ về sẽ giúp tẩy sạch sẽ.

“Tao một chút cũng không muốn chơi cùng mày.” Sở Tương tự tìm một chỗ cho mình, chân cũng không đi giày, trong nhà vốn có thảm, không đi giày cũng không sao.

Tiểu Vũ Điểm xoay người đi, bé không muốn nói chuyện với chị.

“Đồ xấu xí.” Sở Tương nhăn mặt, không thích đứa em đã cướp mất ba của mình này.

Tiểu Vũ Điểm hơi mếu, bé không xấu đâu, ở nhà trẻ bé chính là người xinh đẹp nhất, tuy rằng bé còn nhỏ nhưng bé vẫn có thể phân biệt đẹp xấu.

Mặc kệ Sở Tương mắng thế nào Tiểu Vũ Điểm đều không nói chuyện cùng, cũng không để ý tới chị, trực tiếp quay mông về phía chị. Sau đó bé hơi co người lại, lấy tay kéo chăn lên trên người mình, rồi ngắm mắt lại, ngủ ngủ. Ba nói, không thích người khác thì không cần để ý tới người ta là được, bé không thích chị cho nên có thể không để ý tới chị nữa.

Sở Tương thấy Tiểu Vũ Điểm không để ý tới nó còn chưa tính, vậy mà hiện giờ lại còn đắp chăn đi ngủ, lập tức thấy tức giận. Sau khi nó tới Sở gia, mặc kệ là trong trường học hay là những người ở Sở gia không ai là không khách khí đối với nó, lại còn mua rất nhiều đồ chơi cho nó, vậy mà hiện tại lại có người không thèm để ý nó, lập tức mắt nó đỏ lên, chạy ra ngoài ôm Tống Uyển khóc lóc, nói em khi dễ nó.

Tô Vân Phỉ vừa uống một ngụm trà liền phun ra, không biết xui xẻo thế nào lại phun lên mặt Sở Tương, Sở Tương đang mếu máo liền trực tiếp khóc òa lên.

Tô Vân Phỉ vội buông xuống tách trà. “Xin lỗi Hương Hương, bà không có ý.” Bà không tìm được chiếc khăn nào để lau mặt cho Sở Tương bèn chỉ có thể dùng chính tay áo của mình.

Kết quả Tống Uyển kéo Sở Tương qua, sắc mặt không quá tốt liền mang Sở Tương đi về.

Tô Vân Phỉ thấy nhà cuối cũng đã tiễn hai tôn đại thần cũng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng bà không hiểu, bà thật sự không hiểu, Sở Tương không phải cao lớn hơn Tiểu Vũ Điểm rất nhiều sao, sao có thể để một đứa nhỏ bé như Tiểu Vũ Điểm khi dễ, chuyện này không phải nói giỡn sao.

Bà đứng lên, cẩn thận mở cửa ra, kết quả lại phát hiện tiểu gia hỏa đã ngủ rồi, còn biết tự đắp chăn cho mình, bà đi tới kéo chăn lên cằm Tiểu Vũ Điểm. Bà thật sự thích đứa nhỏ này, tuy rằng đều là con cháu Sở gia, nhưng với đứa bé không có quan hệ huyết thống là Sở Tương bà thật sự không sinh ra được một chút thích thú nào.

Cũng không biết Tống Uyển nghĩ như thế nào mà cháu ruột của mình thì không đau, liền cứ thích một đứa mình nhận nuôi về. Có lẽ đúng vì chị ấy nhận về cho nên nói gì thì nói chị ấy cũng phải thích Sở Tương, cũng có thể chỉ bởi đó là quyết định của chị ấy cho nên Sở Tương chính là đại diện cho chị ấy, không ưa Sở Tương thì một mặt nào đó cũng có nghĩ là không ưa chị ấy.

Bà có suy nghĩ như thế, nhưng sự thật là như thế nào thì bà không biết, đương nhiên là tâm tư cá nhân thì chỉ người ta mới biết rõ được.

Tới tối Tiểu Vũ Điểm đã tỉnh lại.

“Dậy rồi?” Tô Vân Phỉ biết tiểu gia hỏa hẳn đã tỉnh, quả nhiên bé mở hai mắt, tay nhỏ dụi dụi mắt.

“Bà.” Âm thanh mềm mại vang lên, Tô Vân Phỉ liền đi tới ôm lấy đứa trẻ mềm mại này đứng lên.

Bà ôm Tiểu Vũ Điểm ra phòng khách, chải lại đầu tóc cho bé, lại cầm một túi đồ ăn vặt ra.

Tiểu Vũ Điểm ôm đồ ăn vặt, từng miếng cho vào miệng nhỏ của mình nhai. Lúc này Tô Vân Phỉ mới nhớ chuyện phát sinh lúc trưa, bà ôm Tiểu Vũ Điểm lên.

“Bé ngoan, nói cho bà biết, có phải hôm nay cháu khi dễ chị Hương Hương?”

“Chị Hương Hương?” Tiểu Vũ Điểm hơi nghển cổ. “Bà nói là chị nhỏ sao?”

“Đúng vậy, chính là chị nhỏ.” Hai đứa nhỏ hôm nay đều mặc váy hồng nhạt, mà Tô Vân Phỉ vẫn cảm giác Tiểu Vũ Điểm mặc rất đẹp, da của bé rất trắng giống như mẹ, còn Sở Tương lại hơi đen nên mặc vào rất khó coi. Nhưng Tống Uyển lại cứ thích màu hồng nhạt, cho nên quần áo của Sở Tương hầu hết đều hồng nhạt, cũng không biết là có mắt thẩm mĩ hay không.

“Chị nhỏ kia…” Tiểu Vũ Điểm chu cái miệng nhỏ nói. “Ba nói không thích thì có thể không cần nói chuyện, cho nên Tiểu Vũ Điểm đi ngủ, không để ý tới chị.”

“Chỉ vậy thôi?” Tô Vân Phỉ xoa đầu Tiểu Vũ Điểm.

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu.

Tô Vân Phỉ không biết muốn nói gì, bà cảm thấy chuyện của bọn trẻ thì không liên quan tới người lớn, nhưng dười như Tống Uyển không phải như thế. Lúc ra về sắc mặt Tống Uyển không tốt, bà sợ Tống Uyển sẽ đem việc này trách lên đầu Tiểu Vũ Điểm, cho rằng Tiểu Vũ Điểm khi dễ Sở Tương.

Sau khi Tống Uyển Tới bà lại sợ chị ấy sẽ lại tới, mỗi ngày trong nhà đều sợ tiếng chuông cửa vang lên.

Mỗi lần vang lòng bà hơi kinh hoàng một chút, cảm giác mình thật sự sắp bị bệnh tâm thần.

Bảo mẫu ra mở cửa, bên ngoài là một bé trai mang theo cặp sách.

“Cháu tìm ai?” Bảo mẫu thấy lạ hỏi, nhưng với một đứa trẻ nên ngữ khí rất ôn hòa.

“Chào dì ạ,” bé trai lễ phép cười, ‘Cháu là Lâm Thanh, em cháu là Tiểu Vũ Điểm, cháu tới đây tìm em.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.