Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 863: Ba muốn đi tìm mẹ



“Tùy cậu.” Sở Luật không lo lắng về chuyện này. “Cậu cứ lấy, đến lúc đó anh sẽ lập một công ty mới là được.” Hiện tại anh không phải chỉ biết là gặm lão phú nhị đại* (con cái nhà giàu), anh thật sự có năng lực, hoàn toàn có thể lại dùng mấy năm để có thể xây dựng một công ty riêng, cho nên mất hay không mất công ty này anh cũng không để bụng.

Đỗ Tĩnh Đường khẽ cười, kỳ thật anh cũng chỉ nói vậy chứ không có chút chủ ý nào với tập đoàn Sở Thị, dù có thật sự cướp được về tay anh cũng không giữ được sản nghiệm này, cuối cùng có lẽ chính anh sẽ khiến nó bị phá sản không chừng.

“Còn có,” Sở Luật lại nói, “Tiểu Vũ Điểm nhờ em chăm sóc.”

“Được, cái này em thích.” Đỗ Tĩnh Đường yêu nhất Tiểu Vũ Điểm, để anh được chăm sóc tiểu công chúa anh rất hưng phấn, về sau có thể mỗi ngày cùng tiểu công chúa chơi, thật tốt.

“Tiểu Vũ Điểm không được để mẹ anh mang đi.” Sở Luật lại nói. Anh có thể cảm giác được Tống Uyển hiện giờ có chút bài xích Tiểu Vũ Điểm. Đương nhiên là cháu gái thì bà có thể chăm sóc nhưng anh sẽ không nghĩ tới, con người nếu đã thay đổi thì sẽ không dễ dàng trở lại như trước.

“Yên tâm đi, em biết rồi.” Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ ngực mình. “Anh cứ yên tâm, tiểu công chúa em sẽ tự mình mang theo, dù không có em cũng sẽ có mẹ em. Mẹ em sẽ giúp, em sẽ đưa bé về nhà với mẹ, bé ở nhà em sẽ tốt.”

“Vậy thì tốt.” Sở Luật đứng lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay. Anh phải đi về một lần, còn có nhiều chuyện phải an bài, lần này anh đi không biết sẽ đi bao lâu, khả năng phải mấy tháng mới về, cũng có khi phải một hai năm. Anh thề nếu không thấy Hạ Nhược Tâm anh sẽ không trở lại, đi tới khi tìm được cô mới thôi.

Anh tới nhà trẻ đón con, Tiểu Vũ Điểm an an tĩnh tĩnh để anh ôm, vốn dĩ có chút thịt thật vất vả mới có thể tẩm bổ, nhưng hiện tại lại nhanh chóng gầy đi.

Tiểu gia hỏa vẫn rất ngoan, nhưng bé lại rất ít nói.

Anh bế bé lên đùi, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt bé.

“Con ngoan, ba muốn nói một câu, con phải chú ý nghe, được không?”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, đôi chân nhỏ cũng đặt vững vàng, tay bé vẫn ôm lấy quần áo của ba. Hai cha con tuy không quá giống nhau nhưng đều có một đôi đồng tử xanh lam, còn có vẻ nghiêm túc quả thật không thể nhầm lẫn.

Sở Luật đưa tay lên đầu con gái, anh sẽ không giấu bé chuyện gì, anh biết Tiểu Vũ Điểm rất thông mình, chỉ cần anh nói là bé sẽ hiểu được.

“Ba muốn đi tìm mẹ, nhưng sẽ đi thật lâu. Tiểu Vũ Điểm có đồng ý không?”

Tiểu Vũ Điểm vừa nghe thấy từ mẹ đôi mắt liền sáng ngời, khuôn mặt luôn an tĩnh cuối cùng có một ít nho nhỏ hào hứng.

“Ba có thể đưa mẹ về không?” Bé lôi kéo ngón tay Sở Luật hỏi.

“Có thể, ba hứa với con.” Sở Luật ôm con gái lên. “Nhưng mẹ ở xa quá cho nên ba không thể mang Tiểu Vũ Điểm đi cùng. Tiểu Vũ Điểm có dám ở nhà một mình chờ ba mang mẹ về không?”

“Dám.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên rất dũng cảm. “Ba, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, sẽ làm được rất nhiều chuyện, sẽ tự mặc quần áo, sẽ gấp chăn, sẽ tự nấu mì ăn, sẽ có thể chăm sóc bản thân. Ba đi tìm mẹ được không? Mẹ không có ở nhà nhất định sẽ sợ hãi, Tiểu Vũ Điểm ở một mình cũng rất sợ.”

Sở Luật xoa mái tóc mềm mại của con, vừa rồi còn nói không sợ vậy mà trong nháy mắt lại khóc. Anh chỉ có một cô con gái như vậy, kỳ thật để bé ở lại anh cũng rất lo lắng, nếu là nơi tốt nhất kỳ thật là ở nhà, bởi vì có ba anh là Sở Giang. Anh vốn dĩ có thể đưa Tiểu Vũ Điểm về nhà nhưng lại cứ không yên tâm, không yên tâm nhất chính là Tống Uyển mẹ anh cùng Sở Tương.

Anh sợ con gái lại chịu khổ. Đứa nhỏ này đã gặp biết bao khổ sở, anh thật sự sẽ hối tiếc nếu để bé lại phải chịu khổ sở. Nếu có thể anh muốn bé vĩnh viễn bên cạnh mình, anh sẽ bảo vệ bé, sẽ đem mọi thứ mình có cho bé. Nhưng hiện tại anh có lý do cần phải rời xa.

Vì tìm mẹ cho bé, vì tìm người phụ nữ anh yêu nhất, cũng vì cả hai người phụ nữ anh không muốn mất đi này.

Ngày hôm sau Sở Luật đưa con gái tới Đỗ gia. Tiểu Vũ Điểm nắm lấy tay ba rất ngoan ngoan, thực làm cho người ta thích. Tô Vân Phỉ lập tức chạy tới ôm, chính mình chiếm lấy không để người khác ôm.

“Mợ, phiền mợ rồi.”

Sở Luật đi tới, nhẹ nhàng vuốn mái tóc của con gái.

“Con yên tâm, mợ biết rồi.” Tô Vân Phỉ biết Sở Luật đang lo lắng điều gì. “Mẹ con ở bên đó cũng không cần sợ, dù thế nào cũng là cháu ruột của bà, cần phải thân hơn Sở Tương nhiều, chẳng lẽ cháu của chính mình lại không cần, lại cứ muốn cháu của người khác, nơi nào lại có người bà như vậy?”

Sở Luật im lặng không nói gì.

Kỳ thật bọn họ đều không hiểu được Tống Uyển. Tính tình của bà thật không kém, cũng không xấu, chính là bà có chút cứng đầu, điểm này rất giống Sở Luật.

Càng phản đối bà thì bà càng phản kháng, càng nói cái gì là hay thì bà lại càng không thích.

Giống như hiện tại bọn họ đều rất đau lòng Tiểu Vũ Điểm, nhưng chỉ có Uyển, ngươi thích vậy các ngươi cứ thích, ta thích cái của riêng ta.

Cho nên, phương pháp tốt nhất chính là không cần thấy, cách nhau là là được, dần dà bà sẽ phai nhạt rồi quên mất.

“Tiểu Vũ Điểm, ba đi đây.”

Sở Luật cười với con gái, anh vươn tay muốn chạm vào mặt con gái một chút rồi mới rời đi. Chờ lần tiếp theo để được thấy không biết là khi nào, có lẽ lúc đó Tiểu Vũ Điểm đã qua sinh nhật 4 tuổi, anh sợ rằng mình không kịp làm cho con gái cái sinh nhật đầu tiên.

“Hẹn gặp lại ba.” Tiểu Vũ Điểm vẫy vẫy tay nhỏ, khuôn mặt nở nụ cười, đôi mắt cong cong, nụ cười này giống như cười với mẹ, lại cũng là nụ cười khiến Sở Luật đau lòng.

Sở Luật xoay người, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này Tiểu Vũ Điểm đã thu lại tay mình, lông mi bé rũ xuống, cái mũi nhỏ sụt sịt, một hồi từ mắt tuôn ra không ít nước chảy dọc theo má.

“Sao lại khóc rồi? Vừa rồi không phải còn cười sao?” Tô Vân Phỉ xoa xoa Tiểu Vũ Điểm, cẩn thận lo lắng hỏi.

Tiểu Vũ Điểm dùng tay lau nước mặt, âm thanh khụt khịt. “Tiểu Vũ Điểm sợ ba khổ, cho nên Tiểu Vũ Điểu cười, ba cũng sẽ cười.”

Bé ngây ngô nói làm Tô Vân Phỉ cũng đỏ hoe hốc mắt.

“Ngoan, đừng khóc.” Bà nhẹ nhàng dỗ bé. “Ba đi ra ngoài giúp Tiểu Vũ Điểm tìm mẹ, lần sau ba về sẽ có mẹ về cùng rồi, phải không nào?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.