Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 844: Ba



“Xấu xí.” Cô nghe được gã đàn ông kia nói như vậy.

Rồi sau đó gã tóm lấy một cô gái da trắng dẫn ra ngoài, các cô còn có thể nghe được cô gái kia không ngừng khóc lóc và chửi bới, sau đó cửa đóng lại, bên trong lại một mảnh tĩnh mịch yên lặng.

Đây đã là ngày thứ sáu các cô bị bắt đi.

Lúc này các cô đã lênh đênh trên biển suốt sáu ngày. Nơi này ngoại trừ cho các cô một ít đồ ăn, ăn không đủ no nhưng cũng không bị chết đói, thì các thuyền viên thi thoảng tiến vào lôi các cô gái ra ngoài. Mỗi ngày đều có cô gái nào đó bị kéo ra, cũng có cô gái khác bị ném vào.

Cô và Thẩm Vi có dáng người đẹp, nhưng cố ý giả xấu cho nên tới hiện giờ vẫn an toàn, nhưng về sau này thật sự không biết thế nào.

Hạ Nhược Tâm đi tới một góc nhỏ, các cô đều ăn uống sinh hoạt ở một chỗ nên bên trong rất bốc mùi. Mỗi ngày đều có người tới đây rửa sạch, đem những thứ này đẩy hết xuống biển, thi thoảng còn mở cửa để gió lùa vào nên cũng có một chút hương vị của biển.

Có lẽ những người này sợ không khí không lưu thông, đến lúc đó lại sinh bệnh, rồi một lây hai, hai lây ba… cho nên đối với việc vệ sinh nơi này cũng không quá hà khắc. Các cô gái cũng chính là hàng hóa cần chăm sóc để bán được giá tốt.

Hạ Nhược Tâm vừa nhớ tới cô gái mới bị lôi ra ngoài, trong lòng dấy lên sợ hãi không tiêu tán được. Cô cúi đầu nhìn bình nước tiểu trên mặt đấy, rồi cô chịu đựng cái mùi này, lấy tay thò vào sau đó lau khắp người mình.

Cô đi tới bên cạnh Thẩm Vi, cũng lau lên người cho chị ấy.

“Hạ Nhược Tâm, em thật tởm.”

Thẩm Vi tuy miệng đang nói nhưng cũng nhẫn nại, không nhúc nhích để mặc Hạ Nhược Tâm lau thứ nước dơ bẩn lên người mình.

“Ừ.” Hạ Nhược Tâm cũng đã quen với cái mùi này. “Tởm cũng là từ người chị mà ra.”

“Chẳng lẽ chỉ có từ một mình chị?” Thẩm Vi lau qua miệng, không để bụng nói.

“Chính là từ chị, em vừa thấy được.” Hạ Nhược Tâm lúc này vẫn còn tâm tư vui đùa với Thẩm Vi. Đột nhiên Thẩm Vi nhìn về phía cô, hai người đồng thời nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười vẫn còn mang theo sự khó chịu.

***

Đã là ngày thứ mười các cô mất tích.

Những gã đàn ông mỗi lần tới đều mang đi một cô gái, chờ hôm sau mang cô gái khác lại trả cô kia về. Mới đầu các cô gái đều khóc sướt mướt, nhưng sau đó chỉ chết lặng, hơn nữa thêm vài lần lại có thể có được một ít đồ vật, ví như được ăn thịt cá, còn có một chút tiền.

Dẫu chỉ như vậy cũng đủ khiến những cô gái đã tuyệt vọng này tranh đoạt lấy. Bọn họ lúc đầu sợ hãi, sau tới chết lặng, lại từ chết lặng tới chờ mong. Bọn họ bắt đầu trang điểm cho mình, sẽ tốn không ít nước để rửa thật sạch mặt để khi những gã kia bước vào sẽ lựa chọn mình.

Thẩm Vi cùng Hạ Nhược Tâm trên người đều bốc mùi, hơn nữa các cô đều là mặt rỗ, gần đây cũng gầy đi không ít, thân hình mảnh khảnh, xác thật là một người xấu xí khiến những gã kia thấy ghê tởm, cũng là khiến bọn chúng không để ý.

Cho nên tới lúc này các cô vẫn là những người không ai hỏi tới.

Những cô gái khác dùng thân thể của mình đổi lấy không ít đồ vật, có người ăn ngấu nghiến, có người lại cẩn thận giấu đi.

Thẩm Vi ghé vào vai Hạ Nhược Tâm.

“Em hối hận không?”

“Hối hận? Hối hận cái gì?”

Hạ Nhược Tâm cắn đám da khô nứt nẻ ở môi. “Truyền thống của chúng ta là vậy, em muốn sống nhưng cũng không để mình bị dơ bẩn. Em sẽ kiên trì mặc kệ khó khăn thế nào.”

“Chị cũng vậy.” Thẩm Vi đem tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, hai người đều bốc mùi bẩn thỉu nhưng các cô lại không có ghét bỏ đối phương.

Sàn nhà lại hơi đong đưa, ở nơi không thấy ánh mặt trời này các cô vĩnh viên không biết mình đang ở đâu, là ở trên đại dương hay đã vào một quốc gia nào, chỉ có thể bồng bềnh theo nước biển.

***

Lúc này các cô đã mất tích ba mươi ngày, vừa tròn một tháng.

Tiểu Vũ Điểm đã không còn gọi mẹ. Có lẽ bé đã biết dù có gọi mẹ cũng sẽ không về.

Bé cầm một khung ảnh vẫn luôn đặt ở trên bàn, đến khi Sở Luật về nhà bé cầm khung ảnh đi tìm Sở Luật.

“Chú, giúp Tiểu Vũ Điểm được không?”

Tuy Sở Luật toàn thân mệt mỏi không nhấc nổi tinh thần nhưng anh vẫn bế con gái lên đem vào phòng.

Tiểu Vũ Điểm mới đem khung trong tay đưa cho anh.

“Chú lấy cái ảnh này cho Tiểu Vũ Điểm được không?”

Sở Luật cầm lấy khung ảnh, bên trong là ảnh chụp Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm.

Anh đưa tay xoa đầu con gái: “Nói cho chú, cháu muốn lấy ảnh này làm gì.”

Tiểu Vũ Điểm đưa tay đặt lên đầu gối Sở Luật, cái miệng nhỏ bé mếu máo đáng thương, hốc mắt bắt đầu lại đỏ lên.

“Tiểu Vũ Điểm sợ quên mất mẹ, cho nên muốn lấy ảnh mẹ để trong cặp sách. Như vậy lúc nào Tiểu Vũ Điểm đều có thể nhớ bộ dáng của mẹ, sẽ không quên mẹ, cũng có thể tìm được mẹ.”

Sở Luật ôm con gái lên rồi đặt bé ngồi vào lòng mình.

“Tiểu Vũ Điểm sẽ không quên mẹ.”

“Dạ?” Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, cũng là chớp ra không ít nước mắt. “Sẽ không quên sao?”

“Sẽ.” Sở Luật đưa tay lên xoa khuôn mặt của con gái. “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ, sau này lớn lên chính là bộ dáng của mẹ. Cháu tự nhìn mình là có thể biết mẹ trông như thế nào, cho nên Tiểu Vũ Điểm cả đời cũng không quên được diện mạo của mẹ, mà chú cũng sẽ không quên.”

“Chú…” Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm chặt một ngón tay của Sở Luật.

“Chú là ba của Tiểu Vũ Điểm được không?”

Sở Luật ôm con gái lên, lúc này để bé đứng trên đùi mình, cũng không ngại chân bé sẽ dẫm bẩn chiếc quần giá trị hơn một vạn của anh.

“Sao Tiểu Vũ Điểm lại nói như vậy?” Khóe mắt anh hơi cay cay, kỳ thật anh đã chờ tiếng ‘ba’ này rất lâu rồi, chỉ là anh biết mình lại không còn tư cách để con gái gọi mình một tiếng ‘ba’.

Tiểu Vũ Điểm mím môi lại, vươn tay ôm lấy cổ Sở Luật. “Chú đừng khóc, nếu chú muốn Tiểu Vũ Điểm gọi chú là ba thì Tiểu Vũ Điểm sẽ gọi.”

“Được.” Sở Luật nghẹn ngào, bàn tay to cũng vỗ về lưng của bé. “Là ba xin lỗi con, làm Tiểu Vũ Điểm chịu khổ rất nhiều. Là ba lúc trước không cứu Tiểu Vũ Điểm, cũng là ba làm Tiểu Vũ Điểm hiện tại thiếu một quả thận.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.