Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 721: Nghiện ma túy



“Lần trước anh ấy cũng gầy sao?” Cô thử hỏi, trước kia Cao Dật cũng không phải gầy, mà là rắn chắc, nhưng hiện tại thì anh xác thực là rất gầy, Hạ Nhược Tâm nhìn cũng thấy có chút ghê người, cô tự hỏi đã mấy ngày mấy đêm anh không ăn không ngủ mới để thân thể thành ra như thế.

“A, đúng vậy”, Mỹ Phù phu nhân không ngừng gật đầu: “Chính là rất gầy, cao, đi ra từ một chiếc xe màu trắng, mặc một cái áo lông màu đen.”

Trí nhớ của Mỹ Phù phu nhân quả thật rất không tồi, từ áo quần mặc hàng ngàycho đến chiếc xe, cô có thể khẳng định, người đàn ông trong lời nói của Mỹ Phù phu nhân chính là Cao Dật.

“Hắn làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm gắp thêm một ít sủi cảo, cô làm như cảm xúc không thay đổi quá nhiều.

“Ai nha…” Mỹ Phù phu nhân khó khăn lắm mới gắp được nhưng là vẫn không ăn được đến miệng. Sau lại lấy chiếc đũa cắm vào miếng sủi cảo, liền đem sủi cảo chọc thủng, nhưng được cái làm như thế thì có thể ăn được rồi.

Mỹ Phù phu nhân ăn, một cái lại một cái, cô chính là rất thích sủi cảo mà Hạ Nhược Tâm làm, cô còn muốn cùng Hạ Nhược Tâm học làm sủi cảo, đúng rồi, cô vừa mới nói đến đâu rồi?

“Đúng rồi, chúng ta tiếp tục.” Mỹ Phù Phu nhân lại cắm một chiếc sủi cảo lên ăn.

“Bạn của cô đó, cô tốt nhất không nên qua lại với anh ta.”

“Vì sao?” Hạ Nhược Tâm không rõ, ngẩng mặt lên. Mỹ Phù phu nhân không quen biết Cao Dật, cũng không biết quan hệ giữa cô và Cao Dật thì tại sao lại yêu cầu cô như thế, trong khi Cao Dật cũng không phải rắn rết, cũng không phải loại mãnh thú gì.

“Kỳ thật cũng không có gì, chỗ cũ chúng ta ở vẫn thường thấy những người như thế, vì anh ta đang hút thuốc phiện mà.”

Phịch một tiếng, chiếc đũa trong tay Hạ Nhược Tâm rơi xuống đất, còn đem mọi người làm cho giật mình.

“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm cong chiếc eo, từ trên mặt đất nhặt lên chiếc đũa, đi vào phòng bếp, đến lúc cô ra khỏi từ trong phòng bếp thì mọi chuyện lại trở về bình thường, bất quá chỉ mình cô biết, việc này làm lòng cô có chút không yên tâm.

Sao có thể chứ, Cao Dật hút thuốc phiện?

Cái này thật không thể tin được, Cao Dật là bác sĩ, thân là một người bác sĩ, sao anh lại không biết rõ thuốc phiện là dạng đồ vật gì, anh lại không ngốc mà đi hút đi.

Hay là anh bị dụ dỗ, bị ép buộc, bị cưỡng bách, hay là anh vẫn không biết đến chuyện này. Vô số ý nghĩ xuất hiện làm đầu cô muốn nổ tung.

“Mỹ Phù, cô không có nhìn lầm không?”

Hạ Nhược Tâm lại hỏi thêm một lần nữa.

“Sẽ không đâu.” Mỹ Phù phu nhân lại gắp thêm cho mình một cái bánh sủi cảo, “Trước kia chỗ chúng tôi ở có rất nhiều người như vậy, người đàn ông này hút thuốc phiện đã qua một tháng, nghiện ma túy đã rất nặng rồi”.

Hạ Nhược Tâm vô lực đem tay của mình đặt ở trên đầu gối, cô đứng lên, đi vào phòng của chính mình, cô muốn xác định có phải hay không sự thật đúng là như thế. Trên đời này có rất nhiều thứ nếu đã dính vào thì rất khó có thể dứt ra được.

Mà thuốc phiện chính là thứ đồ cấm kị đó.

Cô run rẫy cầm di động của chính mình ra, ấn số điện thoại đã lâu chưa từng gọi qua nhưng cô lại rất nhớ kĩ.

Cô đưa điện thoại di dộng đặt lên tai, trái tim vẫn cứ thế nhảy lên từng hồi bất an.

Nhận, mau nhận điện thoại.

Cô nôn nóng đi đi lại lại, khóe mày chau chặt, tại sao anh lại không bắt máy.

Cuối cùng bên kia cũng chịu bắt máy.

“Uy, ai vậy?” Một giọng nữ vang lên.

Là Bạch lạc Âm.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt di động trong tay, lòng bàn tay đều đã dính đầy mồ hôi.

“Tôi tìm Cao Dật”.

Bên kia im lặng một lúc lâu, sau liền nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên.

“Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm sao?”

Nhược Tâm lại nắm chặt điện thoại thêm một lần nữa, không nói gì, cũng không thừa nhận.

“Cô không cần trả lời, tôi biết cô là Hạ Nhược Tâm.” Bạch Lạc Âm đem thân thể mình nghiêng trên ghế sô pha: “Làm sao vậy, da mặt cô cũng quá dày đi? Đem cô đuổi đi, nhưng cô vẫn không thể buông tha cho chồng tôi sao?” Cô bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, thanh âm cũng từ đó cao lên.

“Cao Dật đã kết hôn cùng tôi, tôi có nghe nói cô ở trong nước đã từng đi làm hầu gái cho người ta, cô thiếu thốn đàn ông như vậy sao, tôi có thể giúp cô, giúp cô tìm về mười tám người, nhất định sẽ làm cho bọn họ thỏa mãn cô.”

“Tôi tìm Cao Dật.” Hạ Nhược Tâm vẫn kiên trì nói tiếp, đôi môi đỏ của cô run lên, bị khơi lại vết thương lòng, cô thực sự rất khổ tâm.

“Cô nằm mơ đi”, Bạch Lạc Âm cười lạnh, “Về sau tôi không muốn cô sẽ gọi vào số này nữa, cô không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, nếu cô còn dám xuất hiện một lần nữa thì đừng trách tôi quá ác độc với cô.”

Nói xong, bang một tiếng, Bạch Lạc Âm đem điện thoại ném ở trên bàn, đúng là người phụ nữ ti tiện âm hồn không tan.

Bạch Lạc Âm lại cầm lấy di động trên bàn, bấm lên một dãy số cho vào sổ đen, chỉ là phòng được lần này nhưng không thể phòng được lần khác, cô ta có thể sử dụng chiếc điện thoại khác.

Cô lại mở điện thoại ra có chút bạo lực, sau đó đem linh kiện bên trong rút ra hết, còn sót lại chỉ là một chiếc điện thoại hỏng.

Đột nhiên không thấy di động của mình đâu, Cao Dật liền quay sang hỏi Bạch Lạc Âm.

“Không thấy.” Bạch Lạc Âm đem di động đặt ở phía sau, lại đá một chút mấy linh kiện bị rơi trên sàn xuống dưới gầm giường. “Làm sao vậy?” Cô giả bộ không biết gì hỏi: “Chắc là anh để ở đâu đó rồi quên mất rồi.”

Cao Dật xoa xoa cái trán của chính mình, anh có cảm giác trí nhớ của anh dạo gần đây có phần bị kém đi, có lẽ ngày mai anh phải đi bệnh viện một chuyến rồi.

Khả năng là anh để quên điện thoại ở đâu đó hay là đã bị mất khi đi ra ngoài rồi, anh cảm thấy đầu mình có chút hỗn loạn một chút.

Di động mất thì không sao nhưng ở bên trong có rất nhiều thứ quan trọng, anh dùng nó đã rất nhiều năm, có rất nhiều số điện thoại anh đều lưu vào trong đó, chỉ sợ cũng phải mất hết.

Trong nhà có rất nhiều điện thoại, thôi thì tùy tiện lấy một cái dùng trước vậy.

Bạch Lạc Âm từ phía sau đi tới ôm lấy eo Cao Dật: “Anh mệt không, vẫn nên đi ngủ một chút đi.”

Cao Dật nhẹ nhàng gật đầu một cái, không cự tuyệt, xác thực bây giờ anh cũng thấy rất mệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.