Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 691: Gọi là mẹ



Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm giao cho Hạ Nhược Tâm. Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn có chút sợ hãi, tâm trẻ con vốn rất mẫn cảm, ai thích bé, ai không thể thích bé, bé theo bản năng đều có thể cảm nhận được. Mà chuyện vừa rồi khả năng đã khiến bé sợ.

Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng, Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo của mẹ: “Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm sợ hãi giấu mặt vào trong ngực mẹ, trước nay bé đều chưa nghe âm thanh giận dữ như vậy, lớn đến mức giống như tiếng pháo ngày tết, mà bé sợ nhất chính là tiếng pháo.

“Không phải sợ, không sao đâu. Con xem, còn có mẹ ở đây.” Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về con gái, cô thật sự rất khổ sở. Tiểu Vũ Điểm đi đến đâu đều được mọi người thích, đây là lần đầu tiên có người không thích bé, thậm chí chán ghét bé. Mà trong lòng cô là mẹ hiện tại cũng rất chua xót, cô chịu tủi thân không quan trọng, nhưng có thể không làm tổn thương con gái cô không?

“Xin lỗi, Nhược Tâm. Lẽ ra anh nên nói sớm với em.” Cao Dật đặt tay lên bả vai Hạ Nhược Tâm, trên mặt anh lộ vẻ mặt rất xin lỗi. Đây mới là ngày đầu tiên anh đã để cô chịu sự đãi ngộ bất bình như vậy, anh thật sự xin lỗi cô.

“Không sao.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Em biết anh so với em càng không dễ chịu, hơn nữa chắc anh cũng không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy.” Cô kỳ thật cũng có chút đoán được cuộc sống của anh. Một người cha nghiêm khắc, mội người mẹ mềm yếu, lại có một đứa em nhỏ tuổi, nhất định anh đã chịu không ít khổ cho nên mới ở bên ngoài ba năm không muốn trở về. Áp lực của anh so với cô có khi còn lớn hơn.

Mà cô lại càng biết, anh không nghĩ sẽ khiến cô cùng Tiểu Vũ Điểm chịu thiệt thòi, anh không cố ý.

Cao Dật vén một bên chăn trên người Tiểu Vũ Điểm rồi đặt búp bê vào lòng của bé. Có búp bê khiến Tiểu Vũ Điểm có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, bé chớp chớp hàng lông mi dài, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Chỉ cần có mẹ, có búp bê thì tốt rồi.

“Nhược Tâm. Nghe anh nói.” Cao Dật nói, trên mặt anh tràn ngập căng thẳng, lời nói có chút trầm trọng: “Cái nhà này, nếu không có mẹ, không có Cao Hân thì anh chắc chắn sẽ không về.”

“Nơi này chỉ có mẹ và em trai là người thân của anh, người đàn ông kia không phải là cha đẻ của anh, ông ta họ Bạch, Bạch Lạc Âm cũng là họ Bạch, em có hiểu được không?”

Anh nhìn về phía trước, sắc mặt càng căng thẳng, thân thể cũng có chút căng ra: “Anh với Cao Hân kỳ thật cũng không khác em nhiều lắm.” Anh nói tới đây âm thanh tràn đầy châm chọc: “Năm đó người đàn ông kia theo đuổi mẹ anh, rốt cuộc mẹ anh cũng cảm động, sau đó mẹ cùng hai anh em anh gả tới Bạch gia. Bà thật sự yêu ông ấy, vì ông ấy mà hi sinh mọi thứ, tình yêu của bà, thanh xuân của bà, hơn một nửa đời người của bà. Lúc đầu ông ta thật sự đối với ba người nhà anh không tồi, thậm chí còn coi anh cùng Cao Hân như con đẻ, cho đến một hôm ông ấy ôm về một đứa bé.”

Cao Dật hít sâu một hơi, âm thanh cũng ngừng lúc này, cũng không phát hiện bên ngoài có góc áo ai đó hiện ra.

“Đứa bé kia là Bạch Lạc Âm?” Hạ Nhược Tâm đã đoán ra.

“Đúng vậy.” Cao Dật châm chọc cười. “Là Bạch lạc Âm, cũng là con đẻ của Bạch Thần Phong, nghe nói là tình đầu của ông ấy đã sinh ra một đứa trẻ, không biết vì sao họ lại chia tay. Nguyên nhân không ai biết, nhưng người phụ nữ kia sinh bệnh qua đời để lại đứa nhỏ này. So với mẹ anh ông ấy càng yêu người phụ nữ kia, nghe nói mẹ anh cũng có vài phần giống người phụ nữ kia, nếu không ông ấy cũng không có khả năng cưới một người đã ly hôn, lại còn mang theo hai đứa nhỏ. Mà ông ấy yêu người phụ nữ kia, đương nhiên lại càng yêu đứa con của người phụ nữ kia sinh ra, huống chi lại là con đẻ của ông ấy.”

“Mẹ anh chấp nhận cô ấy rồi?” Hạ Nhược Tâm cũng là phụ nữ, suy bụng ta ra bụng người. Cô dường như có thể cảm nhận được nỗi lòng của Vệ Lan, khổ sở, khó nhịn, khó chịu, thậm chí suy sụp. Không có người phụ nữ nào có thể thừa nhận điều đó.

“Ừ, mẹ chấp nhận rồi.” Cao Dật nhắm mắt lại, “Bà không thể không chấp nhận, bởi khi đó Cao Hân còn nhỏ, mà bà cũng thật sự không rời được người ông ấy. Bà coi Bạch Lạc Âm như con của mình, tất nhiên cũng không bạc đãi Cao Hân.”

“Anh vì cái gì phải rời khỏi nhà, bởi vì Bạch Thần Phong muốn anh cưới Bạch Lạc Âm. Có lẽ có thể nói rằng ông ấy vẫn luôn có ý muốn như vậy, cho nên ông ấy rất chăm lo cho anh, không phải vì yêu anh, coi anh là con ông ta, mà là cho con gái ông ấy, muốn anh thành một người chồng tốt.”

“Nhưng anh không đồng ý. Hồi sinh viên anh học thương nghiệp và y học, cũng từ lúc ấy anh bắt đầu bỏ thương từ y, anh từ chối mọi thứ của Bạch gia, cũng từ chối cưới Bạch Lạc Âm.”

“Anh không hận ai, chỉ không muốn cuộc đời mình bị nắm trong tay người khác. Đúng là anh nợ Bạch gia, nhưng cũng không muốn dùng cả đời mình để trả nợ.”

Anh nói xong, Hạ Nhược Tâm đem tay đặt lên trên tay anh, điều này cô cũng đã trải qua, giống như tâm hồn họ được kéo lại gần nhau một ít. Có lẽ vì nguyên nhân như vậy đi, Hạ Nhược Tâm tới hôm nay mới hiểu những gì phía sau người đàn ông này đã trải qua những gì. Phía sau nụ cười luôn tươi của anh cũng che giấu chua xót.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc, Cao Dật bống nhiên đứng lên hướng đi ra phía ngoài. Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm con gái đặt xuống sô pha, cũng đi theo ra.

Ngoài cửa, Vệ Lan dựa vào góc tường, tay che bụm miệng che tiếng khóc áp lực của mình. Mắt Cao Hân cũng hơi đỏ đang an ủi bà, hóc mắt anh hơi cay cay có một chút thương cảm.

“Mẹ!” Cao Dật đi ra không nghĩ Vệ Lan sẽ tới, vừa rồi những gì anh nói với Hạ Nhược Tâm bọn họ đều đã nghe được sao?

Vệ Lan vội vàng lau mặt mình, xem đi, tuổi tác đã lớn như vậy còn khóc trước mặt con trai, thật bà cảm thấy có chút mất mặt.

Bà nhìn người phụ nữ theo Cao Dật đi ra, đây là người vợ con trai chọn, thật tốt, thật xinh đẹp, thật hiền dịu. So với Bạch lạc Âm thật sự tốt hơn nhiều, mà lúc này bà cũng có quyết định của mình, nếu bà đã không hạnh phúc thì bà sẽ làm con trai của mình hạnh phúc.

“Con là Nhược Tâm?” Bà đến gần, nắm chạy tay Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm lại có chút thụ sủng nhược kinh*. (*thụ sủng nhược kinh: được ưu ái bất ngờ mà sợ hãi, từ này chắc mọi người quen rồi.)

“Dạ, đúng vậy, bác gái, con là Nhược Tâm, bác khỏe ạ.” Trước mắt là Vệ Lan thật sự rất hiền dịu, có lẽ không hạnh phúc nhưng chắc chắn là một người mẹ tốt, cô đều đã làm mẹ nên cô biết.

“Về sau không cần gọi là bác, muốn con như Tiểu Dật gọi một tiếng là mẹ.” Vệ Lan hiền dịu nói, đứa nhỏ này có đôi mắt thật đẹp, mà tâm cô gái này hẳn cũng đẹp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.