Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 265: Ai không biết cười



"Cám ơn anh, " ôm con gái lên, Hạ Nhược Tâm cúi chào thợ cắt tóc, sau đó đội mũ lên đầu Tiểu Vũ Điểm.

Một đứa bé đầu trọc không đáng sợ, nhưng một người phụ nữ thì, một phụ nữ trẻ trung, cô đi ra ngoài luôn thu hút ánh nhìn, tuyệt đối xem thường, có điều cô vẫn luôn mỉm cười, chỉ cần thấy được gương mặt đáng yêu trong lòng thì sẽ cười dịu dàng, mà trong lòng cô, cũng có một cô bé đầu trọc.

ngũ quan đứa bé hết sức tinh xảo, cũng xinh xắn sâu sắc, chẳng qua là không có tóc.

Trầm Vi quay đầu lại, thưởng thức kiểu tóc biến đổi lớn như quỷ của Hạ Nhược Tâm, có chút mất tự nhiên và cổ quái, may mà cô có một gương mặt xinh đẹp, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng gì?

"Hôm nay cô đổi kiểu tóc à?" Cô nhẹ giọng hỏi, đối với chuyện Sở Luật và cô không nói tới một chữ, tựa như nói với cô, cô sẽ dùng một câu chuyện đổi lấy câu chuyện của cô, nếu không, cô không biết phải hỏi gì.

"Không phải vậy, " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, sau đó tóc giả lên, lộ ra cái đầu trọc, "Tôi không đổi kiểu tóc, chẳng qua là không có tóc, " cô lại đeo tóc giả lên, trầm vi nhăn mày, cũng không có gì ngoài ý muốn.

"Cậu đầu trọc cũng rất đẹp, ừm, thật ra thì kiểu tóc này cũng rất hợp với cậu." Cô không hỏi nguyên nhân, tất cả đều là chuyện của cô, thân thể của cô, tự cô quản lý, tốt xấu tự mình biết, thậm chí người khác liếc nhìn vài lần cũng không thể thoát ra.

"Cám ơn, " Hạ Nhược Tâm hơi cười, có chút bi thương bên trong, song chỉ cần nghĩ đến con gái cuối cùng cũng nở nụ cười, cô vẫn cảm giác thật đáng giá.

"Người kia tới, " Thẩm Vi đứng thẳng người, đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Hạ Nhược Tâm hơi hạ xuống, giữa môi đắng chát, chỉ cần nghĩ một chút, chỉ cần nghe được một ít, là thấy khổ.

Thật sự rất khổ.

Người đàn ông mặt âm trầm từng bước đến gần. Cô nhắm mắt lại, rất nhanh, trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhói.

Cô bắt đầu quen với những cơn đau này, bắt đầu không để ý đến những cơn đau này, cho nên, cô không giãy giụa, cũng không kêu đau.

"Hạ Nhược Tâm, tôi mua cô, cô sẽ cho tôi một khuôn mặt nhăn nhó sao?" giọng nói lạnh lùng của Sở Luật vang lên bên tai cô, nhìn anh ghét cô như vậy, giống như một ác ma.

Thật ra, anh biết rất rõ, anh chính là.

Anh dùng tất cả của mình, không chút tình cảm phá hủy người phụ nữ này, từ thân thể đến trái tim cô, thương tổn đếm không hết. Bốn năm đầu như vậy, bốn năm sau vẫn thế.

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra, môi hơi nhếch lên, có điều nụ cười ấy vẫn là khổ.

Cô cười, anh bắt cô cười, cô liền cười, chỉ cần anh có thể cứu Tiểu Vũ Điểm của cô, cho dù anh ta không biết Tiểu Vũ Điểm chính là con gái anh ta, chỉ cần anh ta có thể cứu, anh ta muốn cô mạng cũng được.

Huống chi chỉ là một nụ cười, một biểu cảm trên gương mặt, cười, có ai mà không biết?

Cô vốn không phải một người bán nụ cười.

"Cô thật sự rất xấu, " Sở Luật rất ghét bỏ nụ cười khổ trên mặt cô, dùng sức nắm chặt tay, nếu không, anh ta thật sự không biết có đánh thẳng lên mặt cô hay không.

Anh ta ghét nhìn cô thế này, ghét dáng vẻ như sắp chết của cô, anh ta muốn biểu cảm ở cô là yêu, anh ta muốn cô yêu anh ta như bốn năm trước, yêu đến chết đi sống lại, yêu không cần bản thân, yêu đến nỗi có thể vì anh ta mà làm tất cả mọi chuyện, có điều tình yêu này, Sở Luật rùng mình một cái, anh ta cong cánh môi mỏng, anh ta muốn cái vật này làm gì?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.