Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 236: Sẽ không quá muộn



- Mẹ, không thích đâu, không muốn Tiểu đồng chạm chân đâu.

Cô bé cong đôi môi bé nhỏ, duỗi hai tay ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm, không ngừng lắc lư cái đầu, cô bé không muốn như vậy.

Hạ Nhược Tâm khẽ xoa đầu con gái, chỉ là, ngón tay bỗng đột nhiên dừng lại, không dám vuốt ve thêm nữa.

Cô giấu tay ở sau lưng, trên ngón ta còn vương lại nhúm tóc mềm của con gái, trong lòng cô rất đau xót, càng ôm chặt lấy con bé hơn nữa.

- Mẹ, con sẽ nghe lời mà, không muốn Tiểu đồng chạm vào chân của Tiểu Vũ Điểm đâu, được không ạ? - Tiểu Vũ Điểm với lấy mái tóc của Hạ Nhược Tâm, cầm trên tay thỉnh thoảng nghịch lấy, cô bé yêu nhất là mái tóc của mẹ, vừa thơm thơm, đen nhánh, cô bé cũng muốn giống như mẹ mình, làm Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp.

- Được rồi. - Hạ Nhược Tâm gật đầu.

- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, muốn được ăn mì mẹ nấu. - Nghe được lời mình muốn nghe, cô cảm thấy rất vui mừng, ở nhà, Tiểu Vũ Điểm đã không còn sợ hãi như trong bệnh viện nữa.

Tiểu Vũ Điểm cũng đã thực sự không được ăn mì mẹ nấu từ lâu.

- Được, mẹ làm một bát cho con nhé.

Hạ Nhược Tâm trả lời, bế con bé trở lại trên giường, sau đó đặt con búp bê trong lòng ngực của mình, lúc này mới thong thả bước vào trong phòng bếp, kì thật từ lâu cô cũng chưa làm món mì lại.

Có khi, thật sự nhớ lại cảm giác trước kia, cô cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cùng một tô mì, bây giờ cũng thật là vậy đấy.

Bên trên một vái bàn không lớn, Hạ Nhược Tâm trút một ít từ bát của mình sang một cái chén nhỏ hơn đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vụng về cầm lấy đôi đũa, háo hức nhìn cái chén trước mặt, lúc cái chén đã đặt trước mặt, cô bé bắt đầu cúi miệng ăn ngon lành.

- Mẹ, ngon quá. - Tiểu Vũ Điểm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt cũng ngập tràn vẻ thỏa mãn.

Hạ Nhược Tâm nhìn ngắm con gái đang ăn trước mặt, ánh mắt lại đỏ au, cô vội vàng cúi xuống, cũng bắt đầu ăn, chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, chỉ cần một tô mì thôi, đối với họ đều là sơn hào hải vị.

Ăn xong, Hạ Nhược Tâm thu dọn sạch sẽ, trở về lại bên trong phòng, Tiểu Vũ Điềm đang một mình chơi với búp bê, hiện tại con búp bê đó hầu như là người bạn duy nhất của cô bé.

- Tiểu Vũ Điểm. - Cô ngời trên giường, ngón ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt con gái.

- Mẹ phải ra ngoài làm việc rồi, con ở nhà ngoan chờ mẹ về, được không nào?

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, bàn tay bé nhỏ túm chặt lấy áo mẹ, nói:

- Mẹ, có thể đưa Tiểu Vũ Điềm đi cùng không, giống như lúc trước vậy đó, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, ngồi một chỗ chờ mẹ, không làm phiềm mẹ đâu.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng giải thích với con:

- Chỗ mẹ làm không thể đưa Tiểu Vũ Điểm đến được, hơn nữa bâ giờ con đang bệnh, vì vậy ngoan ở nhà nhé. Nhưng mà mẹ hứa với Tiểu Vũ Điểm, xong việc mẹ sẽ nhanh trở về, không muộn quá đâu. - Ngón tay cô hơi run run lên, nụ cười trên mặt cô méo xệch đi.

Tiểu Vũ Điểm cắn nhẹ môi, cuối cùng gật đầu một cái.

Muốn mẹ về sớm, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngồi chờ mẹ về, cô bé ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong đôi mắt trong trẻo ươn ướt.

Đóng cửa lại, Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa ra vào, cô thật sự không còn cách nào khác là phải để đứa con ba tuổi ở nhà một mình. Người nhà đến một người còn không có, chỉ có một con búp bê chơi cùng con gái của cô.

Tiểu Vũ Điểm ngồi trên giường, ôm chặt lấy con búp bê trong ngực, sau đó thân thể bé nhỏ co rút lại.

Rốt cuộc cô bé chẳng thể nào nhịn được mà òa khóc lên, mà cô gái bên ngoài cửa cũng đang như thế. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.