Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 172: Ba năm



“Tiểu Vũ Điểm, con biết không? Ngày con sinh ra cũng là một ngày mưa, cho nên con mới có tên là Tiểu Vũ Điểm,” cô ôm chặt đứa bé, sau đó mở dù, lúc này mới tiến vào trong màn mưa, phần lưng của cô không ngừng bị nước mưa xối xuống, ướt đẫm, gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo vô cùng, nhưng, trong ngực cô là Tiểu Vũ Điểm, nép sát vào cô, khuôn mặt nho nhỏ dán vào, trong lồng ngực gầy yếu của mẹ, tìm được sự bảo vệ an toàn nhất, bé ngáp một cái. Môi còn cong lên.

Mà bé cũng không biết, mẹ bé dùng cơ thể ốm yếu của mình, để bảo vệ bé.

Thời gian trôi qua từng giây, giữa lúc chúng ta không để ý tới, chợt phát hiện, hoá ra, thời gian đã qua đi, có người già, có người trưởng thành, cũng có người, chết đi.

“Rầm rầm……” tiếng đập cửa vang lên, sau đó là một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, bà kỳ quái nhìn ra phía ngoài, lại chẳng thấy ai cả. Mà bà cúi đầu, trên mặt chợt rộ lên nụ cười, ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé còn chẳng cao đến đùi mình.

“Tiểu Vũ Điểm tới giúp mẹ lấy quần áo phải không?”

Đứa bé kia gật đầu một cái, khuôn mặt hệt như quả táo, vô cùng xinh đẹp, tóc dài thả trên vai, mềm không thể tả, khuôn mặt hồng hồng nộn nộn, mắt to tròn, môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

“Quả thực giống như bà năm đó ý, Tiểu Vũ Điểm càng lớn càng xinh đẹp, giống mẹ vậy,” ngón tay thô sần xoa lên khuôn mặt nhỏ, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng đứa trẻ vẫn cười ngượng ngùng.

“Được, chờ chút nhé, bà đi lấy quần áo cho con.” Bà đứng lên, đi vào trong, đứa bé đứng tại chỗ, mở to đôi mắt tò mò, nhưng không có theo vào,

Chẳng bao lâu sau người phụ nữ kia lạo đi ra, trong ngực còn ôm vài món quần áo, tuy không nhiều lắm, một bàn tay bà đã có thể cầm hết, nhưng đối với đứa bé này, quả thực là có hơi nhiều.

“ Tiểu Vũ Điểm ôm chặt vào nhé,” bà đưa đống đồ cho đứa bé, hai cánh tay bé vòng ôm chặt lấy.

“À đúng rồi,” nghĩ tới cái gì, bà lấy ra một cục kẹo.

“Tiểu Vũ Điểm, cái này là bà bà cho con, có thể ăn đó,” đây là kẹo bà mua cho cháu gái, vừa vặn còn dư lại một cái, có thể cho đứa bé con này.

Đứa bé ngoan ngoãn lắc cái đầu nhỏ, “Mẹ nói, không thể cầm đồ của người khác.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo sự non nớt của trẻ con, bất quá, tuy nói vậy, nhưng đôi mắt vẫn dán lấy cục kẹo.

Kỳ thật, nó rất muốn, nhưng mẹ nói...

“Ha ha, không sao đâu, đây là bà bà cho con, nếu Tiểu Vũ Điểm không cần, như vậy bà bà sẽ tức giận,” người phụ nữ trung niên cười, trên mặt lại chẳng có vẻ gì là tức giận, nhiều hơn là đau lòng.

Đứa bé này rất ngoan, hiểu chuyện như thế, Nhược Tâm thật sự rất biết dạy con, mới ba tuổi, đứa cháu nhà bà còn lớn hơn bé hai tuổi, bình thường nhìn thấy đồ của người khác, nếu mà thích, không cướp được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bằng không sẽ khóc nháo cả ngày.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.