Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1377



“Anh Lâm Thanh, em bảo đảm với anh là em không hề sát hại chị Quả Nhi, em lúc đó mới có bốn tuổi, em đâu có sức lực đến thế, nhưng có một người thì có thể...”

“Anh đừng nghe cô ta nói bậy.” Sở Tương hét to lên, “Kẻ giết chết Quả Nhi là Sở Chỉ Hi, là Sở Chỉ Hi đã giết.”

Không riêng gì Lâm Thanh mà thực ra tất cả những người có mặt lúc đó đều đã hiểu ra phần nào, sự điên cuồng của Sở Tương, rõ ràng như đang tố cáo cô ta nói dối, chỉ là lúc đó cô ta bao nhiêu tuổi, một đứa bé chưa đến mười tuổi lại có thể giết người.

Rốt cuộc là Tống Uyển đã nuôi dạy ra được đứa trẻ như thế nào vậy?

“Chị không thừa nhận cũng không sao.” Tiểu Vũ Điểm vốn đã biết Sở Tương sẽ không dễ dàng gì thừa nhận, “Tôi có một người chú, chú ấy là một bậc thầy thôi miên rất có tiếng, tôi nghĩ, chú ấy sẽ có cách thôi.”

“Tất nhiên, tôi cũng nghĩ, anh Lâm Thanh, anh cũng nên nghe một chút mới phải chứ?”

Sở Tương đột nhiên ngã quỵ xuống đất, “Thôi miên, thôi miên, không đúng.” Cô ta hoảng loạn nghĩ, cho dù có thôi miên đi chăng nữa cô cũng sẽ không thừa nhận, tuyệt đối không bao giờ thừa nhận.

Sở Luật lấy điện thoại ra, gọi cho Edward một cuộc điện thoại, đúng, đây là cách tốt nhất, khuôn mặt anh nở một nụ cười, không phải có chết cũng không thừa nhận sao, anh lại muốn xem xem cô ta có thể sống chết không thừa nhận được đến bao giờ.

Không lâu sau, Edward đến, thực ra hôm qua hai người họ cũng mới đến thăm Tiểu Vũ Điểm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Sở Luật anh còn hơi giật mình, không phải là Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì chứ, làm anh ta vội vã đến đây, trong lòng lo lắng không yên. Chuyện này, bây giờ anh vẫn còn chưa nói với vợ anh, trong mấy năm nay, Ngô Sa và Hạ Nhược Tâm đã vun đắp được mối quan hệ chị em rất tốt, mà bây giờ Ngô Sa cũng đã lớn tuổi rồi, anh còn sợ cô sẽ không chịu đựng nổi, vì vậy quyết định tự mình đến đây.

Thế nhưng vẫn may, sau khi họ thấy Tiểu Vũ Điểm bình an vô sự, họ mới có thể an tâm phần nào.

Ồ, thôi miên à.

Edward bỗng nhiên cười một cái, chuyện này rất đơn giản, ông bước đến, cúi người ngồi xuống đất, sau đó lấy từ trong túi áo ngực ra một cái đồng hồ quả quýt, mở nó ra. Loại đồng hồ này vẫn là kiểu dáng cũ, lúc mở nắp ra, sẽ có một âm thanh phát ra như là tiếng kim đồng hồ chạy vậy.

Tíc tíc, tắc tắc...

Nó đại diện cho dòng chảy của thời gian, đại diện cho sự vững bền của thời khắc...

“Sở Tương.” Edward gọi tên Sở Tương.

Sở Tương ngây người ra một lát, bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu mình, cô không muốn nghe, không muốn thấy...

Edward vẫn như đang cười, người bệnh như này, anh ta đã gặp nhiều rồi, Sở Tương càng điên cuồng, kẻ điên dại hơn nữa anh ta cũng đã gặp qua, vì thế kẻ như Sở Tương đối với ông cũng không phải là vị khách quá khó khăn.

“Sở Tương, cô có nghe thấy âm thanh gì không?’

Sở Tương ngây người ra...

Âm thanh? Là âm thanh này sao?

Tíc tíc tắc tắc..

Một giây nữa qua rồi, lại một giây nữa trôi qua rồi..

Ánh mắt của Sở Tương như bừng tỉnh trở lại, cô ta vò đầu bứt tóc, không muốn bị ảnh hưởng, thế nhưng mí mắt của cô ta càng ngày càng nặng nề hơn.

Một tiếng “đing” vang lên. Edward gõ một tiếng vào cái đồng hồ, “Nhìn thấy người chưa, thời gian của cô bắt đầu quay ngược rồi, mà cô cũng sẽ theo dòng thời gian đó, quay trở lại thời niên thiếu của cô."

"Lúc đó cô không vướng bận gì, không có chuyện gì phải đau lòng, lúc đó cô chỉ là một cô bé bình thường.”

Sở Tương lại bắt đầu trở về trạng thái ngây dại, sau đó cô ta nở nụ cười giống như một kẻ ngốc vậy.

“Ừm, rất tốt, Sở Tương, cô mấy tuổi rồi?” Edward lại hỏi

“Tôi năm tuổi.”

“Lúc năm tuổi cô đang làm gì?”

“Tôi được bà nội nhặt về, trở thành đại tiểu thư của Sở gia, tôi thích thân phận này, có quần áo đẹp để mặc, có đồ ngon để ăn, cũng có nhiều truyện cổ tích để đọc, còn có giường ngủ đẹp đẽ, được đắp những chiếc chăn mềm mại ấm áp, đây đều là những thứ tôi mà tôi khao khát, nhưng thằng ngốc Lâm Thanh đó lại không đồng ý đi.

“Tôi biết nhà bà nội có rất nhiều tiền, chỉ cần trở thành cháu gái của bà, vậy thì sau này tôi sẽ không bị người khác bắt nạt nữa.”

“Vậy cô có sống vui vẻ không?” Edward lại hỏi.

Sở Tương không biết giọng nói ở đâu vọng đến, ánh mắt cô đờ đẫn, lời nói cứ từ từ tuôn ra, dần dần tường thuật lại.

“Lúc đầu tôi sống rất vui vẻ, có bà nội, có ông nội, còn có cả một ông bố rất đẹp trai, thế nhưng từ lúc có một cô em gái đến, tôi không vui nữa, bố yêu em gái hơn, ông nội cũng yêu em gái hơn.”

“Cô hi vọng điều gì?”

“Tôi hi vọng không có đứa em gái trong nhà này.” Bỗng nhiên, giọng nói của Sở Tương như phát dại lên vậy.

“Tôi nhìn thấy em gái bị kẻ xấu bắt đi, tôi rất vui vẻ, sau này bố sẽ là của một mình tôi, thế nhưng không biết tại sao cuối cùng bố vẫn tìm được nó về, sau đó, em gái đi theo mẹ nó, trong nhà lại chỉ có một mình tôi thôi, tôi lại được vui rồi.

Thế nhưng sau đó, con bé đó lại quay trở về, haha... thế rồi bà nội lại làm lạc nó, tôi đã biết nó đi đâu, tôi cũng đã nhìn thấy, tôi cũng đã không nói cho ai biết, tôi muốn cả nhà chỉ có mình tôi thôi, chỉ có mình Sở Tương này thôi...”

Thế rồi bỗng nhiên, Edward không muốn hỏi thêm nữa.

Sở Tương lúc đó mới chỉ là một đứa bé mà thôi, nhớ đến cô con gái bé bỏng ngây thơ dễ thương của mình, nhớ đến một Tiểu Vũ Điểm thông minh lanh lợi, Hứa Manh biết nghe lời, hiểu chuyện, Edward tưởng rằng tất cả những đứa trẻ sẽ đều như vậy, giống như tiểu thiên sứ vậy, thế nhưng ông đã nhầm rồi, không phải chỉ có tiểu thiên sứ, còn có cả ác quỷ trong đó nữa.

Anh thở dài một tiếng, có những chuyện vẫn phải hỏi, có những câu hỏi cần có lời giải đáp.

“Cô có quen Lý Quả Nhi không?”

“Có quen, tôi có quen.” Sở Tương trả lời một cách vô thức, lời muốn nói, những lời không muốn nói, lúc này đây đều cứ thế trôi tuột ra.

“Tôi cũng ghét nó như ghét con bé kia vậy, thế nhưng nó lại có một người anh trai, có anh trai thì sao chứ, ghê gớm lắm sao, có một ngày tôi nhất định sẽ giết chết nó, con què đó.”

“Cô ấy tại sao lại chết?” Edward vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo đó, lúc này đây bắt đầu khai thác thông tin của cô ta, ông ta cảm thấy con bé này thật hết thuốc chữa rồi.

“Là tôi đẩy nó xuống, là tôi đẩy nó xuống...”

Cô ta bỗng nhiên thét lên một tiếng, chiếc đồng hồ đung đưa trước mắt cô ta, hình như là sắp ngất rồi.

Edward đóng nắp chiếc đồng hồ lại, một tiếng “Tạch” vang lên nhưng cũng không quá khuấy động âm thanh ở đó.

Đợi khi tỉnh lại rồi, cô ta sẽ hoàn toàn quên đi những gì đã nói.

Ông đứng trước mặt Lâm Thanh, “Cậu ta có cần không?”

Lâm Thanh cười thảm: “Không cần đâu, tôi tự mình nói.”

Lúc này đây, lời của Sở Tương nói đã hoàn toàn lật đổ một nửa cuộc đời anh ta, thực ra anh ta cũng chưa đi được nửa cuộc đời, thì ra suốt bao năm nỗ lực, suốt bao năm hận thù, suốt bao năm tính toán, hoá ra đều là trò cười.

Anh ta hận nhầm người rồi, không, anh thà rằng không phải vậy, anh thà rằng đã hận đúng người, em gái anh là bị Sở Chỉ Hi giết chết, nhưng không phải, Quả Nhi là bị Sở Tương giết mà bao nhiêu năm nay anh ta lại sống cùng với hung thủ đã giết chết em gái anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.