Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1350: Không công bằng như vậy



“Sao lại nhắc tới vấn đề này rồi?” Hứa Manh nắm lấy vài sợi tóc của mình, “Hồi nãy không phải nói là sẽ không nói tới chuyện này nữa sao?”

Tiểu Vũ Điểm làm ra vẻ nguy hiểm “Cậu đừng quên, còn một người tên là Tâm Tâm.”

Tâm Tâm? Trong chốc lát Hứa Manh không nhớ ra, Tâm Tâm là ai.

Mà trong số người họ quen, chỉ có một người tên Tâm Tâm.

“Tiểu Vũ Điểm, cậu nói cái người tên Tâm Tâm đó là con của Edward, Ngô Tâm?”

“Chứ không cậu nghĩ là ai?” Tiểu Vũ Điểm lại cử động quai hàm của mình “Đó là con của Dì Ngô đó!”

“Nhưng mà cô bé mới 13 tuổi thôi mà.” Hứa Manh nuốt một ngụm nước miếng, “Con bé và anh cậu cách nhau 11 tuổi lận đó, cậu cho là anh cậu là trâu già ăn cỏ non sao?”

“Nhưng dì Ngô không để ý đến vấn đề đó, dì ấy nói chồng lớn tuổi sẽ chiều vợ nhiều hơn.” Tiểu Vũ Điểm huơ tay nói “Lúc mà Tâm Tâm sinh được vài ngày, mẹ mình dẫn anh tới đó, dì Ngô vừa nhìn liền thích anh mình, mấy năm nay càng thích anh ấy hơn, cậu mà không nhanh tay lên thì anh mình sẽ lấy một cô vợ trẻ con đấy, em ấy còn trẻ, em ấy đẹp, em ấy có tiền, còn có dòng máu quý tộc.

Hứa Manh cuối cùng đã cảm nhận được mối nguy này, cô chỉ nhỏ hơn anh 5 tuổi, gia thế cũng tốt, có điểm nào không xứng chứ, không được, phải hành động thôi.

“Tiểu Vũ Điểm, mình còn có chút việc, mình đi trước nha.”

“Được.” Tiểu Vũ Điểm vẫy tay chào “Chị dâu, mai gặp.”

Sau khi Hứa Manh đi, Tiểu Vũ Điểm lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.

“Mẹ hả? Là con, mẹ yên tâm, chuyện này đã thành rồi, nhanh thôi là mẹ có cháu bế rồi, đúng rồi, để hai người họ sinh 2, 3 đứa cũng được, ông một đứa, mẹ một đứa, bác một đứa, không ai phải giành của ai cả.”

Cô vừa cúp máy, nghĩ gì đó, lại lấy điện thoại ra tự chụp hình, không cần bất kì một loại mĩ phẩm nào cô vẫn đẹp rạng ngời.

Mà cô đối với bề ngoài hay chiều cao của bản thân đều rất vừa ý, hơn nữa dù cô có ăn nhiều thế nào cũng không thể bị béo, vóc dáng 1m65 của cô rất vừa với con gái hiện tại, có thể cho cô thực hiện giấc mơ khiêu vũ của mình, không cần phải đi đánh bóng rổ nữa.

Cô lại nghĩ, rồi lại viết thêm một câu trên tấm hình, sau đó gửi đi.

Sở Luật hiện đang ở trong phòng họp, các trưởng phòng, quản lý đều đang bận rộn làm việc, anh vốn dĩ là một người bận rộn quên thời gian nên bụng anh sẽ ít khi cảm thấy đói, cho nên thái độ của anh bây giờ rất hiếm gặp, một số người đang hoa mắt chóng mặt, còn người bị huyết áp thấp thì toàn thân chảy mồ hôi lạnh, nhưng không ai dám nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đột nhiên, động tác ở tay anh dừng lại, anh lấy điện thoại, mở ra, anh mới học được cách sử dụng loại đồ vật này, có người gửi cho anh một tin nhắn, nên anh mở lên xem.

Là con gái bảo bối của anh, bộ dạng xinh đẹp của con bé giống ý như mẹ mình, khuôn mặt khiến người ta càng nhìn càng thích, như là tiên nữ bước ra từ bức tranh sơn mặc vậy, anh vuốt ve tấm hình trong điện thoại, thiếu nữ trẻ tuổi toàn thân đều toát lên sự năng động của tuổi trẻ, một đời này của Sở Luật, điều khiến anh tự hào nhất, là con gái mình.

Dưới tâm hình có mọt dòng chứ, là tiếng Anh, con gái của anh nói ngôn ngữ này rất tốt, cũng bởi vì hồi nhỏ đã được tiếp xúc sâu với ngôn ngữ này nên đây là ngôn ngữ thứ hai của con bé, sau khi về nước anh áp dụng việc dạy song ngữ cho bảo bối của mình, bây giờ nhìn đi, anh đã thành công rồi.

“Ba, ba muốn ăn gì, nay con không có tiết, để con mua rồi mang qua cho.”

Mặt của Sở Luật lạnh xuống, anh cầm điện thoại, chạy đi, không quan tâm đến công việc nữa, “Ba muốn ăn món cá sốt cà chua và đậu hũ cay của mẹ con.”

“Cái này...” Tiểu Vũ Điểm ngẫm nghĩ, mẹ với dì Ngô đi ra ngoài chơi rồi, phải mấy ngày nữa mới về nhà, mà kĩ năng nấu nướng của cô khong được tốt như mẹ, nên chỉ có thể để ba đi mua đồ ăn.

Cô xách cái túi lên, đang định bước đi, thì nhìn thấy một bóng người làm cô chấn động, trong tim cô có cái cảm giác nói không nên lời.

Mười tám tuổi thì làm sao không có tình đầu được chứ, tuy là Trịnh An Trạch rất ưu tú, nhưng họ là anh em, nếu không thì chắc chắn sẽ không tới lượt Manh Manh. Cái năm cô 18 tuổi ấy, người làm cô động tâm chính là...

Nhẹ nhàng, cô cắn môi mình, đeo cặp sách lên chạy ra, đôi chân không thuộc sự kiểm soát dừng lại, đôi mắt nhìn theo bóng dáng của đôi nam nữa phía trước.

Nam là Lâm Thanh, nữ là Sở Tương

Giữa bọn họ... là quan hệ bạn bè bình thường sao?

Cô không biết, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện, thì ra có những người cách cô càng ngày càng xa, mà xa quá thì cô không cách nào lại gần họ được, hoặc là quan hệ trước giờ bọn họ chưa từng gần gũi.

Cô xoay người bước đi, nhưng không biết cuộc nói chuyện của hai người đó, mỗi câu mỗi chữ đều liên quan đến mình.

“Sao thế, thấy rồi sao?” Trong giọng của cô ta tưởng chừng chỉ có châm biếm, nhưng thực ra còn có sự đố kị.

“Con gái duy nhất của tổng giám đốc tập đoạn Sở thị, em gái của người nắm giữ tài chính Lục gia trong tương lai Trịnh An Trạch, dù là thân phận nào đều làm cho đàn ông phải điên cuồng, sao vậy Lâm Thanh, anh không như vậy sao?” Sở Tương cười chế giễu, chỉ là nụ cười không chạm đáy mắt cô ta.

“Anh nói xem, sao cô ta có vận mệnh tốt đến thế, tôi cũng là họ Sở mà? Cô ta từ nhỏ đã là tiểu công chúa, còn tôi chỉ là một cọng cỏ.”

Sở Tương nhấc ly lên, đang lúc muốn uống thì chiếc ly bị cướp đi. “Đừng uống nữa, cô quên rồi sao, cô chỉ có một quả thận thôi.”

Đột nhiên Sở Tương như ngộ ra điều gì, cười lên, con ngươi trong mắt chuyển động: “Đúng rồi, sao tôi lại quên chuyện này nhỉ, con gái độc nhất của giám đốc Sở thị, dù có đẹp hơn nữa, có múa hay thế nào, cũng chỉ có một quả thận. Anh nói xem, nếu quả thận đó bị hư đi, thì sao nhỉ?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.