Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1135: Mẹ



“Chú, cháu đi làm bài tập ạ.” Cậu làm xong bài tập rồi nói sau, tuy chú thường không quan tâm tới việc học của cậu nhưng nếu bớt giờ học đi là một chuyện không đúng, không phải là một chuyện đơn giản.

Cậu rất cảm ơn chú đã nghiêm khắc dạy cậu mà không thoải mái như Lâm Thanh, nếu cậu biến thành Lâm Thanh thì nhất định mẹ không thích. Cậu lại lấy mặt xuyến đeo ở cổ, sau đó mở ra, người phụ nữ bên trong cười rất dịu dàng, khi đó mẹ thật trẻ, nhưng hiện tại mẹ cũng đã thành một nắm cát vàng.

Phòng khách chỉ còn hai cha con Sở Luật.

“Bảo bảo ngoan, không phải chú không thích con mà là chú bận quá, chờ sau khi xong việc chú sẽ lại tới đây tìm Tiểu Vũ Điểm.”

Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên nhìn ba, ánh sáng trong hai mắt chợt lóe, bé lại cúi đầu tiếp tục chơi búp bê. Sở Luật nhẹ nhàng xoa tóc con gái, nếu có thể anh hy vọng Cao Dật đừng xuất hiện, nếu đã không thích thì mong cách xa ra, con gái anh chỉ cần một người ba là đủ rồi, anh đã cho anh ta cơ hội, chỉ là anh ta không cần, đã như vậy thì đừng xuất hiện trước mặt con gái anh nữa.

***

Lục Tiêu Họa chải lông cho Charlie, gần đây Charlie bị rụng lông, lông cũ trên người luôn rụng xuống, mà nó lại rất thích chiếc giường lớn của Lục Cẩm Vinh, lần trước thừa dịp mọi người không chú ý đã lăn lộn trên giường để cả đám lông bám vào chăn ga khiến Lục Cẩm Vinh tức giật phải đổi hết đồ đạc, còn suýt chút nữa đem con chó ngu ngốc này làm thịt ăn.

Hiện tại Charlie mỗi lần nhìn thấy Lục Cẩm Vinh đều trốn đi.

“Ngoan.” Lục Tiêu Họa vỗ vỗ đầu Charlie. “Đi ra bên ngoài chơi, đừng có chạy loạn.”

Charlie nức nở một tiếng, cụp đuôi đi tìm bạn chó của mình đi chơi.

Lục Tiêu Họa mở vọi nước rửa tay, ngẩng mặt lên liền thấy Cao Dật đứng bên cạnh, không biết anh nghĩ đến điều gì mà ánh mắt lơ đãng, cũng hiện lên một ít hỗn độn.

“Làm sao vậy?” Cô đến gần đưa tay vẫy vẫy trước mắt Cao Dật. “Có phải anh đã xảy ra chuyện gì, sao gần đây luôn không chú ý tới Tâm Tâm.”

“Anh không sao,” Cao Dật nắm lấy tay cô, “Chỉ là gần đây có chút một mỏi, nghỉ ngơi một ít sẽ tốt thôi.”

Nhưng Lục Tiêu Họa cảm giác rất rõ ràng đây không phải là mệt mỏi mà bởi vì có tâm sự, nhưng Cao Dật không nói, cô lại không có cách nào cạy miệng anh ra, cuối cùng bất lực với chuyện này. Hơn còn muốn cảm thán một câu, bụng người cách một lớp da nhưng không phải chỉ cách một lớp da là tới bụng người.

***

Những ngày này, Dương Nhược Lâm thật vất vả mới cướp được Tiểu Vũ Điểm từ trong tay Sở Luật. Hôm nay Sở Luật rất bận, bởi vì cảng Hàng Ngọc cơ bản đã hoàn thành, anh muốn tự mình đi kiểm tra cho nên Tiểu Vũ Điểm không có ai trông, vừa lúc cô có thể mang theo Tiểu Vũ Điểm để bồi dưỡng một ít tình cảm, cô thật sự cảm giác đứa nhỏ này quá khó hầu hạ.

Cô đã là mẹ của bé mấy tháng nhưng đứa nhỏ này thân nhất vẫn là Sở Luật, bé rất thích tìm mẹ nhưng cũng chỉ tới nhìn mẹ, sau khi ngắm xong lại sẽ đi tìm Sở Luật, cho nên mấy tháng qua Dương Nhược Lâm cùng đứa nhỏ này hầu như không có tiển triển. Cô biết nếu muốn tiếp cận Sở Luật thì qua con đường tiếp cận đứa nhỏ này là tốt nhất, chỉ cần đứa nhỏ này thật sự coi cô là mẹ, về sau không rời khỏi cô được thì có lẽ cô cũng không cần quay lại kí túc cho nhân viên, trực tiếp có thể nghênh ngang vào nhà Sở gia.

Chỉ là, tình tình đứa nhỏ này rất giống Sở Luật, không dễ dàng có thể tiếp cận.

Cô nắm chặt tay bé, với gương mặt này của cô xác thật cùng Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ con. Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ, chỉ có biểu cảm cùng tình tính là theo ba, lại trải qua trang điểm cẩn thận, bé đã xinh lại càng thêm xinh đẹp, dọc đường đi rất nhiều phải ngoái nhìn nhưng bé vẫn rũ mắt xuống không phản ứng gì.

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ đi toilet một chút, con ở bên ngoài chờ mẹ được không?”

Dương Nhược Lâm ngồi xổm thân mình đem đứa bé đặt ở bên ngoài phòng toilet, sau đó cô vội vàng vàng một phòng nhỏ, không biết hôm nay ăn cái gì mà cô có chút tiêu chảy.

Lúc này cửa toilet lại bị mở ra, một phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong đi ra, cô đi tới vòi nước rửa tay của mình, bọt nước thỉnh thoảng khẽ chạm vào ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay mát lạnh.

Tiểu Vũ Điểm giống như cảm giác được điều gì, bé chạy tiến đến đứng trước mặt cô gái, bé ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bé vươn tay kéo áo cô một chút.

“Sao?” Lục Tiêu Họa cúi đầu liền nhìn thấy một nhóc con đứng trước mặt mình, là một bé gái rất xinh đẹp, còn có tóc này là như thế nào, ai lại làm cho bé mái tóc như vậy, bé còn nhỏ đã uốn và nhuộm tóc thật sự không có chuyện gì sao, có điều vì vậy mà thật đúng bé xinh đẹp hơn.

Bé gái lại kéo áo của cô.

“Làm sao vậy, bạn nhỏ?” cô ngồi xổm xuống, theo thói quen vén lại tóc bên tai mình lộ ra một viên hoa tai trân châu.

Hai mắt bé gái nhỏ lên, bé vươn tay ôm lấy cổ cô, thân thể nho nhỏ mềm mại, đôi môi phấn nộn đang khẽ mấp máy, dường như đang gọi mẹ.

Mẹ…

Mệ… mẹ…

Vẫn cứ không có tiếng động, vẫn chỉ mấp máy môi, vẫn cứ muốn nói mẹ.

“Mẹ… mẹ…” Rốt cuộc bé lên tiếng, gọi chính là mẹ.

“Mẹ?” Lục Tiêu Họa sửng sốt, từ khi nào cô thành mẹ người ta, cô còn chưa kết hôn mà?

“Mẹ.” Bé gái ôm chặt lấy cô khiến cô đẩy cũng không dám đẩy, cử động cũng không dám cử động, sợ đẩy bé ra bé sẽ bị ngã. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lưng bé, nghĩ, có lẽ mẹ của bé đang đi toilet, sau đó cô ôm bé đứng đợi ở bên ngoài, kết quả đợi nửa ngày cũng không có ai ra, còn bé vẫn đang khóc, thỉnh thoảng gọi mẹ.

Cô không còn cách nào, cũng chỉ có thể mang bé tới cửa hàng bán nước trái cây, siêu thị này sẽ có camera, cô đưa bé đi thử một lần xem có thể tìm thấy mẹ của bé.

Một tay cô bế bé, mua một ly nước trái cây, lại mua một viên kẹo, sau đó tìm được một chỗ ngồi. Đứa bé này thoạt nhìn không nhỏ nhưng bế lên lại không quá nặng, có lẽ cô là một đại lực sĩ đi, trước nay cô cũng không biết cô có khỏe như vậy không, vậy mà một tay có thể bế một đứa bé từ trên mặt đất lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.