Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1043: Chung một nhà



Tống Uyển theo bản năng có cảm giác đang bị nhìn chộm, bà bỗng nhiên mở hai mắt, vừa thấy Hạ Dĩ Hiên đồng tử cũng liền co rụt lại.

“Là cô?”

“Là cháu, dì Tống.” Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống cười như không cười lộ ra một vẻ dị quỷ vô cùng: “Đã lâu không gặp, dì Tống, dì khỏe không? À không, cháu có cảm giác dì khá tốt.”

Tống Uyển vươn tay nắm chặt chăn trên người, hận không thể liền đem Hạ Dĩ Hiên bóp chết.

“Cô còn có mặt mũi đến nơi này? Có tin ta sẽ tố cáo cô tội mưu sát khiến cô ngồi tù cả đời.”

“Ha ha…” Hạ Dĩ Hiên lấy tay che miệng lại nở nụ cười: “Dì Tống, dì mới tỉnh không nên tức giận như vậy, đương nhiên cũng đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy.”

“Còn tố cáo cháu? Cũng được.” Cô đột nhiên cao giọng, ánh mắt súc sắc bén. “Đừng quên, dì Tống, nếu nói mưu sát thì dì có kém gì cháu đâu. Cháu nhiều lắm cũng chỉ là ngộ sát nhưng dì lại thật sự có ý định giết người, còn có đứa bé kia là cháu của Sở gia, là con gái duy nhất của Sở Luật cũng bị dì làm mất, đã làm mất đứa bé rồi cuối cùng còn đem mẹ đứa trẻ đẩy xuống biển cho cá.”

Tống Uyển không dám phản bác, nụ cười trên mặt Hạ Dĩ Hiên như những mũi kim không ngừng đâm vào tim bà, thật hận cùng ghê tởm.

“Cho nên, dì Tống, chúng ta đều cùng là những người phạm tội, dì cũng không cao quý hơn cháu. Tố cáo cháu, những lời này về sau đừng nói lại thì hơn.” Hạ Dĩ Hiên vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Tống Uyển, Tống Uyển nghiến chặt răng lại, xác thật bị Hạ Dĩ Hiên tóm lấy nhược điểm.

“Cô muốn làm cái gì?” Tống Uyển đã nghiến sắp đứt chính răng của mình.

“Đương nhiên là gọi một tiếng ‘mẹ ơi’.” Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên chợt sáng lên, rồi lại tối tăm.

“Đừng có mơ!” Tống Uyển chặn lời nói của cô. “Tôi sẽ không để con trai tôi cưới loại đàn bà như cô.”

“Loại như cháu thì sao?” Hạ Dĩ Hiên nghịch ngón tay của mình. “Cháu so với dì còn đỡ hơn nhiều, ít nhất cháu không xuống tay với cháu ruột mình, đương nhiên cháu không có cháu gái nhưng dì lại có.” Cô đưa ngón tay mới sửa lên thổi thổi, tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt đã xanh mét vì ẩn nhẫn và sợ hãi của Tống Uyển.

“Dì à, như vậy được rồi. Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, cho nên,” cô cười nhẹ, “dì phải bảo vệ tốt bí mật này của hai chúng ta, đương nhiên cháu cũng sẽ giúp dì ngậm miệng. Cùng có lợi như vậy còn không tốt sao.” Cô khẽ nhếch miệng. “Còn nữa, cháu cũng không cố ý làm gì bị thương, là do chính dì giằng co con dao lúc đó, như thế nào lại đều đổ lên đầu cháu?”

“Cho nên dì à, dì phải nhớ kỹ.” Giọng cô chầm chậm nói từng chữ giống như tiếng ma quỷ đi vào màng tai Tống Uyển.

“Không phải cháu muốn giết dì mà là Hạ Nhược Tâm, bởi vì dì làm con gái cô ta bị mất một quả thận cho nên cô ta vẫn nhớ thù này, cô ta tìm dì báo thù. Dì, dì nhất định phải nhớ điều này, đừng quên.” Giọng cô nhẹ lại nhưng lời nói lạnh băng cảnh cáo khiến Tống Uyển đến thở cũng khó khăn.

Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Hạ Dĩ Hiên vội vàng nắm tay Tống Uyển.

“Dì, dì tỉnh thật sự tốt quá, dì không biết lúc ấy cháu thực sợ hãi. Cháu cũng không nghĩ đột nhiên chị cháu sẽ làm ra chuyện này, nếu cháu kịp ngăn cản thì có lẽ dị đã không bị thương.”

Cô nói, hốc mắt cũng đỏ, nước mắt tuôn ra rất tự nhiên.

Thân thể Tống Uyển vẫn cứng đờ, lúc này tay bà giống như đang cầm phải rắn độc, bà nhịn xuống cảm giác ghê tởm, nhịn xuống chán ghét, cũng nhịn xuống sự chua xót trong lòng, đem tay đặt lên bả vai Hạ Dĩ Hiên.

“Điều này sao có thể trách cháu, liền tính lúc đó cháu có cản thì cũng chỉ là chịu thay một cái mạng cho dì mà thôi.” Bà nói, miệng cũng cố gắng nở ra một nụ cười cứng đờ nhưng trong mắt người khác đây chỉ là vì nhắc chuyện quá khứ không thoải mái.

Của mở ra, Sở Luật đi đến, sắc mặt anh vẫn cứ không thật tốt nhưng sự lạnh lẽo trên người dường như đã nhạt một ít.

“Mẹ, con phải tới công ty, nơi này để hộ lý chăm sóc cho mẹ, không cần lo lắng.”

“Mẹ biết rồi, con đi đi.” Đối với con trai mình Tống Uyển mới thấy yên tâm, nhưng vừa thấy Hạ Dĩ Hiên bên cạnh bà lại cảm thấy sự ghê tởm trong tròng, mấy lần suýt nôn ra.

“Anh Luật, còn có em mà. Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho dì Tống thật tốt.”

Nói xong cô còn nắm tay Tống Uyển: “Dì nói có phải không dì Tống?”

Giọng của cô vào tai người khác có cảm giác thế nào thì Tống Uyển không biết nhưng trong tai bà chính là cảnh cáo.

“Đúng vậy, còn có Dĩ Hiên.” Miệng bà khép khép mở mở nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Sở Luật nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay mình, bởi vì Tống Uyển đưa lưng về phía anh cho nên cũng không phát hiện được điều gì, anh đi ra ngoài, chuẩn bị đem việc ở công ty giải quyết xong rồi lại trở về.

‘Cạch’ một tiếng, cửa được đóng lại, Tống Uyển rút tay mình từ trong tay Hạ Dĩ Hiên ra, sau đó kéo chăn lên ngang mặt.

“Tôi muốn ngủ, mong cô đi cho.” Bà nói không chút thân mật, thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của Hạ Dĩ Hiên.

“Không sao, cháu ở đây chăm sóc cho dì.” Hạ Dĩ Hiên đương nhiên sẽ không đi, còn chưa nói tới chuyện chính cô đương nhiên sẽ không rời đi, cô có phải là kẻ ngốc đâu.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tống Uyển không nhịn được lại ngồi dậy nói to với Hạ Dĩ Hiên.

“Cháu không muốn thế nào cả.” Hạ Dĩ Hiên vẫn cứ đang cười, nhưng lúc này đáy mắt đã không còn chút thân thiện. “Vừa rồi cháu đã nói, chúng ta đều là người một nhà.”

“Chỉ có quỷ mới cùng một nhà với cô.” Tống Uyển ghê tởm nhất chính là những lời này, cùng một người đàn bà độc ác như vậy ở một nhà, tới mạng sống của bà cô ta còn không muốn giữ mà có thể là người một nhà?

“Nếu không thành người một nhà thì miệng cháu sẽ không khép được.” Hạ Dĩ Hiên lạnh mặt. “Dì, cháu nói rất rõ ràng, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không phải là người tốt đẹp gì.

“Cô muốn cái gì?” Tống Uyển hít một hơi dài, đây cũng xem như bà thỏa hiệp, Hạ Dĩ Hiên muốn cái gì bà đều cho, cổ phần của tập đoàn Sở Thị, tiền, nhà, xe… chỉ cần cô ta muốn bà đều cho.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.