Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1003: Lục tiểu thư giẫm nát



Con người thường hay đồng cảm những kẻ yếu hơn, nhưng với loại người này, cô liếc mắt một cái liền biết, hắn cũng không phải hạng người tốt lành gì, không biết cho tới bây giờ đã có bao nhiêu người đã bị hắn hại rồi.

Cô cầm lấy thanh chích điện trong tay chọc vào người gã, đây là dụng cụ Lục Cẩm Vinh mua cho cô dùng, nhìn nho nhỏ vậy thôi nhưng lượng điện cũng có thể khiến một con cá voi bị ngất.

Gã đàn ông nằm trên mặt đất không ngừng rên lên thảm thiết, chân tay của hắn bây giờ không thể cử động được, dường như đều đã bị tê liệt, bây giờ không chỉ là phụ nữ, ngay cả một đứa con nít hắn cũng không thể đánh lại được.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, đem cái gậy nhỏ kia cất gọn trong túi, đó là vật dụng phòng thân của cô, nhỏ nhỏ giống một cái son, dùng để đối phó với mấy loại đàn ông này quả thật là có tác dụng.

Gã đàn ông nằm trên mặt đất cuối cùng cũng thở dài được một hơi nhẹ nhõm, quần áo trên người hắn cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, bây giờ hắn cái gì cũng không muốn làm nhưng cũng không thể làm cái gì, hắn chỉ muốn về nhà, muốn rời khỏi nơi này thôi.

Tầm mắt Hạ Nhược Tâm dừng ở trên mặt người đàn ông, người đàn ông lập tức bịt kín mặt mình lại. Gã không biết, cô gái xinh đẹp trước mắt lúc này không nhìn trên cái mặt heo của gã mà nhìn xuống vật ở phía dưới.

Cần cái này để làm cái gì, bỏ đi về sau cũng đỡ khiến các cô gái khác dính khỏi ma chưởng của gã đàn ông này.

Cô đi về phía trước, nâng giày mình lên, hôm nay cô mang một đôi giày cao gót nhọn, giày tốt như vậy tuyệt đối có thể chọc chết người được.

Rồi sau đó, trong một cái ngỏ nhỏ vắng người vang lên một tiến kêu thảm thiết, tham âm kia làm cho người ta muốn nổi hết cả da gà.

Không lâu sau, Lục Cẩm Vinh vội vã lái xe tới cục cảnh sát, nhưng chỉ thấy được Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên sô pha nhàn nhã hưởng trà, đọc báo, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

“Em không có việc gì chứ?” Anh vội vàng bước tới, đem bàn tay đặt lên trán Hạ Nhược Tâm, tuy không có quan hệ ruột thịt với nhau nhưng hiện tại hắn cũng đã xem Hạ Nhược Tâm như em gái của mình, khi vừa nghe được tin Hạ Nhược Tâm xảy ra chuyện, anh không khỏi cảm thấy lo lắng.

Còn tốt, không có việc gì, bằng không anh cũng không biết trả lời bố mẹ nhue thế nào nữa. Nhờ cô con gái mới tìm được này mà thân thể mẹ anh ngày càng tốt hơn, nếu lại xảy ra chuyện anh biết đến đâu tìm lại cho mẹ một đứa con gái nữa.

“Anh, em ổn.” Hạ Nhược Tâm day day trán, nhưng phía bên kia sắc mặt của viên cảnh sát lại có một chút cổ quái.

Bây giờ không ổn phải là cô Lục có việc mà là cái người kia mới đúng…

“Tôi muốn biết xảy ra chuyện gì?” Lục Cẩm Vinh hỏi viên cảnh sát, thân phận của anh cũng không phải là nhỏ bé vô danh, hơn nữa Lục gia ở đây cũng là gia thế không kém. Cũng không biế người nào ngu xuẩn to gan dám đụng vào người của Lục gia.

“Anh, em mệt rồi, em muốn ngủ.” Lông mi Hạ Nhược Tâm rủ xuống, bây giờ cô muốn ngủ rồi.

“Được rồi.” Lục Cẩm Vinh xoa nhẹ tóc cô: “Chút nữa anh đưa em về, chuyện còn lại để anh xử lý.”

“Vâng!” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô lại đột nhiên nâng mi mắt: “Anh, chuyện này đừng để cho bố mẹ biết.”

“Yên tâm đi, anh biết mà.” Lục Cẩn Vinh sẽ không để cho cha mẹ biết chuyện này, bằng không không biết họ sẽ lo lắng đến bộ dạng gì nữa, chỉ sợ là về sau cũng sẽ không cho Hạ Nhược Tâm bước ra cửa nửa bước, không thì phải tìm mấy người bảo vệ mới được.

Một lát sau, Tiểu Mã lái xe chạy tới đón Hạ Nhược Tâm, cô ngồi trên xe sau, Hạ Nhược Tâm lấy tấm chăn lông trên xe đắp lên người rồi nhắm mắt lại ngủ, chuyện hôm nay lại khiến cô có chút mệt mỏi.

Thủ đoạn của Hạ Dĩ Hiên ác độc như thế nhưng cô cũng đã nếm trải qua rồi, so với trước kia còn ít tàn độc hơn một ít. Ai nợ gì cô cô sẽ nhớ kỹ.

Cô sẽ từng chút một trả đũa lại.

Bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Hạ Dĩ Hiên để ý tới điều gì cô sẽ khiến cô ta mất đi thứ đó.

Mà lúc này, hàng lông mi của cô chỉ chợt cụp xuống, mấy phút sau, cô liền thật sự ngủ rồi, Tiểu Mã thấy vậy  liền lái xe chậm hơn một tí, sự thật là cậu biết Hạ Nhược Tâm có một cái tật xấu rất kì quái, cái này cũng không thể cho là một cái tật xấu được, chuyện là từ khi Vinh thiếu cứu cô về tình thần của cô cũng không được tốt lắm, có một thời gian rất lâu cô đi khắp nơi chữa bệnh thì bệnh tình có vẻ tốt hơn một chút nhưng giấc ngủ cũng không có an ổn mấy, nhưng kì lạ là chỉ khi lúc ở trên xe, cô lại có thể ngủ được nhiều hơn một chút.

Lúc này viên cảnh sát chỉ tay vào một người đàn ông đang sống dở chết dở trên giường.

“Là hắn sao?”

Lục Cẩm Vinh nhìn người đàn ông khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường: “Là em gái tôi đánh sao?”

“Không phải” viên cảnh sát đổ mồ hôi lạnh, anh mong thật sự là chỉ bị đánh.

“Vậy đó là…” Lục Cẩm Vinh tay đặt ở trong túi, tùy ý đứng nhưng lại mang theo phong cách vương giả lại khiến người khác như cảm giác không đất chỗ dung thân.

“Là cô Lục giẫm.” Viên cảnh sát cười gượng, chính là đạp.

“Ừ, giẫm ở đâu?” Lục Cẩm Vinh không rõ, tại sao lại có thể để bị giẫm đạp thành như vậy được, Hạ Nhược Tâm là luyện được công phu gì hay sao?

Viên cảnh sát cười ha hả, cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Lục Cẩm Vinh cũng kiên nhẫn chờ viên cảnh sát trả lời.

“Giẫm lên nơi đó.” Viên cảnh sát lau mồ hôi lạnh đang đổ ra sau ót mình, hắn không phải là sợ mà là bị dọa, thật sự là nơi đó.

“Nơi đó?” Lục Cẩm Vinh không khỏi kẹp chân mình lại: “Không phải là cái đó chứ?”

“Đúng vậy, chính nó.” Cảnh sát nói đến chỗ này, tin tưởng tất cả đàn ông đều biết được nơi đó là chỗ nào.

“Nghiêm trọng lắm sao?” Lục Cẩm Vinh thở dài một hơi, bây giờ anh thật sự thay cho Sở Luật đổ mồ hôi lạnh, theo tính tình của em gái anh như thế này sợ là Sở Luật bên kia cũng sẽ không khác gì như vậy.

“Đúng, rất nghiêm trọng.” Viên cảnh sát lau mồ hôi trên mặt mình. “Trứng nát, nát cả hai, hơn nữa chỗ đó lại bị giẫm mạnh tới nát bét, về sau đừng mong sử dụng được nữa.”

Người phụ nữ này quả thật rất tàn nhẫn, đối với đàn ông không có gì tàn nhẫn hơn việc làm người đó đoạn tử tuyệt tôn cả.

Lúc này hai người hai người đàn ông còn lại trong phòng không khỏi sinh lòng cảm thông với người đang nằm trên giường. Cho dù là tuổi tác có cao hay như thế nào đi nữa thì chỗ đó vẫn là nơi được coi là trân quý đối với đàn ông, là mệnh căn của đàn ông, nếu mất đi thì còn sống làm gì?

“Không cần chờ đến lúc ra viện, trực tiếp làm hắn chết nhanh một chút.” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, đối với cái chuyện tuyệt tự kia anh cũng không có đồng cảm mấy, đánh chủ ý lên người của Lục gia cũng sẽ không có một kết cục tốt như vậy được.

Viên cảnh sát gật đầu: “Quả thực không cần ngài nói, người này cũng không nghĩ có thể tồn tại được, hắn là một tội phạm phạm tội rất nhiều lần, chúng tôi cũng đã truy lùng hắn rất lâu rồi, đến lúc này mới bắt được hắn.”

“Còn nữa…” Lục Cẩm Vinh còn chưa nói xong: “Tôi không hi vọng chuyện này ảnh hưởng đến em gái của tôi, các anh hiểu chứ”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.