Sáng hôm sau cô đang say giấc ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại từ chị Châu .
“ Tuyết Vy cô đang ở đâu ? ” .
“ Là chị Châu ạ em đang ở nhà ạ ” .
“ Đừng bảo là cô còn say giấc đấy nhé ” .
“ Vâng hôm qua em ngủ trễ nên bây giờ muốn ngủ thêm một chút ” .
“ Được rồi được rồi , cô dậy đi có tin tốt cho cô đây ” .
“ Chuyện gì vậy chị ” .
“ Có một vị khách , muốn đặt cô vẽ cho họ vài bước tranh để treo nhà mới , cô muốn trả bao nhiêu họ sẻ đều đáp ứng ” .
“ Thật sao ạ ” cô ngồi bật dậy hai mắt mở to hỏi ngược chị Châu , điều vừa nghe như một giấc mơ .
“ Thật cô hãy chuẩn bị tốt đi rồi báo cho tôi khi nào thì cô có thể gặp họ để trao đổi ” .
“ Ngày mai ạ , à không nếu được thì chiều nay cũng được ạ ” .
“ Được rồi , được rồi tôi sẻ nói chuyện với họ rồi báo cho cô ” chị Châu cười vui vẻ đáp cô .
“ Vâng em cảm ơn chị ạ ” cô mừng như đưá trẻ vừa được cho kẹo .
Cô vui mừng không ngớt liền gọi cho Trân Trân hẹn cùng nhau đi ăn mừng : “ Trân Trân hôm nay mình nhận được một đơn hàng lớn đó , cậu nói xem có phải chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa mình có thể đưa mẹ mình đến thành phố P không ” đang vui vẻ nhưng khi nói tới việc của mẹ cô , cô lại trầm hẳng đi .
Thấy vậy Trân Trân vội an ủi cô : “ Không sao đến lúc đó mình sẻ đi cùng hai người , còn bây giờ có phải nên chuẩn bị một chúc để ăn mừng rồi không , câu mau lên đi một tí mình sẻ sang đón cậu đó . Hôm nay Trân Trân mình sẻ đãi một bữa no nê để chút mừng cậu ” cô ráng dáng một người có tiền nói với Tuyết Vy .
“ Được , được bây giờ mình sẻ đi chuẩn bị ” cô cười không ngớt với Trân Trân .
Khoảng nửa giờ sau Trân Trân đã đón cô ở dưới sảnh toà nhà cùng lúc đó cô nhận được tin nhắn của chị Châu về việc khách hàng sẻ gặp cô vào sáng mai cô và Trân Trân cùng nhau vui vẻ nói chuyện rôm rả cả quãng đường đây là lần đầu tiên mà cô cảm thấy vui đến như vậy . Hôm nay Trân Trân đưa cô tới một nơi rất sang trọng là nhà hàng có tiếng của thành phố X này nhưng cô cảm thấy mình không phù hợp với nơi này .
“ Trân Trân cậu đưa mình tới đây làm gì , chẳng phải muốn đưa mình đi ăn sao ? ” gương mặt cô đầy vẻ hoang mang níu tay Trân Trân .
“ Không sao , bà đây nuôi cậu cả đời còn được đó Tuyết Vy ” gương mặt cô đầy vẻ tự hào lên tiếng .
“ Cậu có thể đừng đùa được không hả , đi thôi mau đi thôi ” cô nhỏ giọng nói với Trân Trân vẻ mặt đầy lo lắng vừa nói vừa kéo Trân Trân đi .
Kéo Trân Trân gần tới cửa thì một người phục vụ vội chạy tới trước hai người : “ Lê tiểu thư cô tới rồi , bàn đã được chuẩn bị mời cô theo tôi ” .
“ Cậu nghe thấy rồi chưa Tuyết Vy mình nói rồi , mình có thể nuôi được cậu cả đời chứ không đơn giản chỉ là một bữa ăn . Được rồi mau đi thôi ” Trân Trân nắm tay cô vội kéo đi .
Vào bàn ngồi được một lúc thì tất cả các món ăn được dọn lên một cách nhanh chóng lúc này Tuyết Vy mới để ý tới mảnh giấy dựng gần đó trên mảnh giấy dòng chữ khách VIP hiện lên khiến cô không khỏi ngỡ ngàng mà nhìn Trân Trân .
“ Cậu còn giấu mình chuyện gì đúng không Trân Trân ” cô nheo mắt lại hỏi nhưng Trân Trân chỉ cười mà không trả lời cô .
Một lúc sau khi thấy vẻ mặt hoài nghi của Tuyết Vy nảy giờ cứ mãi đăm chiêu nhìn mình cô nhịn không được mà lên tiếng : “ Ây zô , cậu mau ăn đi không kẻo đồ ăn nguội mất bây giờ mau ăn đi . Ăn rồi mình giải thích cho cậu cũng không muộn mà ” . Lúc này Tuyết Vy mới thu ánh nhìn lại nhưng vẫn không muốn ăn cho lắm nhưng vì không để phụ lòng Trân Trân cô đành ăn mỗi thứ vài miếng cho qua .
Sau bữa ăn một điều nữa khiến Tuyết Vy bất ngờ nữa là vì bữa ăn đã được thanh toán trước đó . Sau khi lên xe không đợi cô lên tiếng Trân Trân biết rõ tính cô nên đã vội vàng dỗ cô trước : “ Được rồi , được rồi về nhà cậu mình sẻ giải thích cho cậu ” . Cô im lặng coi như tạm đồng ý với Trân Trân nên xuốt quãng đường cô đều nhìn ra ngoài cửa rồi suy nghĩ vu vơ .
Lúc này tại khu huấn luyện trong căn phòng đày vũ khí người đàn ông với bôn vets đen đang ngồi ngay vị trí chủ toạ vắt chéo chân đầy cao ngạo những người xung quanh chỉ biết cuối đầu không dám hó hé .
“ Hoan Tịch đâu mang cậu ta tới đây ” giọng nói trầm đầy uy lực cất lên tất cả mọi người như đã chờ sẵn chỉ cần anh nói sẻ lập tức hành động .
Chưa đầy năm phút sau đã có tiếng mở cửa tiếp đó hai người đàn ông tay đang giữ chặt một người kéo vào một người lên tiếng : “ Chủ tịch , tôi đã đưa người tới ” .
Người kia vừa dứt lời anh gật đầu nhẹ một cái mọi người như lập tức hiểu ý cuối đầu chào anh rồi rời đi . Lúc này trong căn phòng chỉ còn hai người đàn ông , một người cao cao tại thượng ngồi trên ghế vẻ mặt đầy sự đắc ý , một người thân thể bê bết máu đang nằm thở hổn hển trên mặt đất .