“ Lập tức đuổi nó ra khỏi nhà , Phan gia không có đứa con là kẻ giết người ”
“ Con không giết cô ta ba phải tin con ” nước mắt cô giàn giụa quỳ dưới chân ông van xin .
“ Mang nó đi đi ta không muốn nhìn thấy mặt nó , từ nay Phan gia chỉ có duy nhất một đứa con gái là Tuyết Ly . Tất cả nghe rõ chưa ”
Trên dưới Phan gia không một ai dám chống đối ông , chống đối ông chả khác nào đương đầu với cái chết , vừa dứt lời hai tên vệ sĩ liền kéo cô một mạch tới cổng mạnh tay vứt cô không chút lưu tình
“ Ba xin ba hãy tin con , con không phải kẻ giết người con không giết cô ta , ngày hôm đó con không hề gặp cô ta ” cô gào thét trong vô vọng nhưng không một ai có thể giúp cô nữa rồi .
Cô quỳ trước cổng cả một đêm , trời vừa sáng cô lê cả thân người mệt mỏi của mình đến trước mộ của mẹ mình . Thế nhưng chuyện gì đến cũng đến mộ của mẹ cô không còn ở đó nữa , cô như rơi vào vực thẳm không đáy . Tất cả mọi người đều sợ anh ta như vậy sao ? Đều nghe lời anh ta đến thế sao ? Chỉ một câu nói đã khiến người ta mất hết tất cả , cô khẽ cười một cái . Mất hết rồi mất tất cả rồi đến cả người đã chết rồi bọn họ cũng không tha . Mưa to bắt đầu đổ xuống cô chỉ biết đi đi rồi đi , người thân không còn , nhà cũng không còn , cái gì cũng không còn nữa rồi , cô bật cười to cười như một kẻ điên .
Một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng trước mặt cô cửa xe bỗng nhiên mở ra hai người đàn ông hung hăng tóm cô ném vào xe cô chưa kịp hoàn hồn thì một lực tay mạnh kéo cô vào gần người hắn tay kia hắn nắm lấy cổ cô bóp chặt gằng giọng : “ Vì sao lại giết cô ấy , vì sao , cô ấy làm gì có lỗi với cô à ? Vì sao lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy ” .
Mắt cô dần trở nên mơ màng , nhưng cô vẫn có thể nhận ra giọng nói đó là anh , dù bị bóp cổ đến ngạt thở nhưng cô vẫn cố gắng để trả lời anh : “ Không phải tôi , thật sự không phải tôi ” cô cố gắng trả lời từng chữ .
Anh nhếch mép cười rồi dần thả cô ra , nhìn cô với ánh mắt chán ghét : “ Để tôi nói cho cô biết , đụng vào tôi thì chỉ có chết , tôi sẻ cho cô biết thế nào là mạng đền mạng , tôi sẻ không bao giờ chuyện này một cách dễ dàng vậy đâu ” .
“ Cô chờ đi tối sẻ tự tay mình huỷ diệt mọi thứ của cô , cô mới là người nên chết đi chứ không phải cô ấy ” . Dứt lời anh tự tay mình đẩy cô xuống khỏi xe .
Cô bị đẩy mạnh nhất thời không còn chút sức lực đành nằm yên ở đó cơn mưa ngày càng lớn cô rốt cuộc vẫn không biết đi đâu . Nửa đêm cơn mưa bắt đầu tạnh dần , trời bắt đầu trở lạnh từng đợt lạnh thấu xương , nhưng hơi nước còn động lại tạo thành một màn sương mờ ảo . Cô mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lại rất mỏng manh , mái tóc dài uống nhẹ ở phần đuôi của cô đã bị cơn mưa lớn làm ướt nó che đi nửa gương mặt của cô . Cô thu mình ngồi trước hiên một tiệm bán bánh bao bên cạnh là chiếc lò lưởi nhỏ vừa bị cơn mưa dập tắt . Cô ngồi co ro vào một góc vùi đầu mình vào đầu gối của mình .
Biệt thự Yên Cảnh
Trời đã dần vào thu , những cơn mưa lớn liên tục trút xuống làm tiết trời trở nên se lạnh . Giữa màn đêm sâu thẩm , căn biệt thự to lớn dần trở nên u ám , những ánh đèn mờ ảo trước sân toả ra mờ ảo khiến cho người ta có cảm giác đỡ sợ khi đi ngang qua , nhiều khi nó như một căn biệt thư bỏ hoang lâu năm khiến người qua lại cảm thấy rùng mình .
Lúc anh trở về nhà thì trời cũng đã gần sáng , căn biệt thự này anh vừa mua cách đây không lâu để chuẩn bị làm quà cho hai người vào đêm tân hôn vì vậy không có quản gia hay bất cứ một người ở nào , cứ hai ba ngày sẻ có những người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp sơ qua . Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa một hồi lâu rồi thả lưng nằm xuống . Hôm nay anh chỉ mặc đen giản một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen đã được sắn lên và một chiếc quần tây đen , áo sơ mi đã được tháo một vài chiếc cúc nên lúc nằm xuống có thể thấy rõ bộ ngực săn chắc của anh tuy bộ đồ đơn giản nhưng lên tôn lên được vẻ tôn quý và sang trọng của anh . Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như lúc này , anh nằm nhắm mắt một lúc sau thì ngủ lúc nào không hay . Anh tỉnh dạy cũng là lúc trời vừa sáng , hôm nay anh chọn một bộ vest đen đơn giản bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tôn lên vẻ khiêm tốn mà nghiêm nghị của anh .
“ Đến Yên Cảnh gặp tôi ” anh chỉ nói đơn giản vài chữ nhưng bên đầu dây bên kia lập tức nhận lệnh chỉ hai mươi phút sau có ba người đàn ông lập tức có mặt . Trong đó một người là thư ký riêng của anh .
“ Chúng tôi đã tới thưa thiếu gia ” một người đàn ông lên tiếng .
“ Dương Thừa Tuấn , lịch trình hôm nay ” .
“ Chủ tịch , hôm nay có cuộc họp lúc một giờ chiều , sau đó anh có hẹn với lão gia và phu nhân ạ ” Dương Thừa Tuấn nhanh chóng mở lịch báo cáo .
“ Cậu tìm cho tôi một quản gia và vài người ở ” anh nói sau khi thư ký vừa báo cáo xong .