Tam Thế Duyên

Chương 126: Chương 126



CHƯƠNG 126: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – ĐÁP ỨNG
Tác giả: Luna Huang
Ai biết Nhữ Liệp hồi phủ sắc mặt đen hơn mực, hắn tiến đến Vong Địa nhìn Nhữ Hinh một mắt rồi hướng An thị khẽ lắc đầu. An thị lập tức hiểu ý đứng lên nói cùng Nhữ Hinh: “Mẫu thân cùng phụ thân ngươi trở về trước, ngươi ở nơi này nghỉ ngơi, không được động nộ. Chuyện mẫu thân hứa với ngươi nhất định làm được.”
Nhữ Hinh nắm lấy tay An thị hỏi: “Mẫu thân, lại phát sinh chuyện gì sao?” Không lý nào thần sắc của hai người lại xấu như vậy, nhất định xảy ra chuyện rồi.
“Không có gì, phụ thân muốn cùng mẫu thân ngươi nói chút chuyện mà thôi.” Nhữ Liệp lập tức thay đổi sắc mặt tươi cười nói, trong lòng lại như kiến bò trên chảo nóng vô pháp bình tĩnh. Không ngờ Trưởng Tôn Tề Duyệt kiên quyết như vậy, nhất định phải thú bằng được Nhữ Hinh vi phi.
Mọi người khuyên hết lời cũng không có cách nào. Hắn vốn muốn khuyên nữ nhi này nhưng lại không còn mặt mũi mở miệng. Bởi nếu năm đó nàng không cứu hắn nhất định sẽ không đi đến bước đường này.
“Chuyện gì? Vì sao không thể nói trước mặt nữ nhi?” Nhữ Hinh vẫn cắn chặt không buông. Nàng mới không tin đây là chuyện nhỏ.
Nhữ Liệp bất đắc dĩ, hạ thấp giọng xuống nói, “Mấy chuyện này làm sao nói trước mặt ngươi được.” Tay cũng không quên kéo An thị ôm vào người, chứng tỏ là chuyện của hai người không liên quan đến Nhữ Hinh.
An thị cùng Nhữ Hinh đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt ‘đã bao nhiêu tuổi rồi còn không đứng đắn’ khiến hắn đỏ mặt. Bất quá chỉ có như vậy mới thoát khỏi truy vấn của Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh bĩu môi cũng không nói gì nữa để phụ mẫu rời đi. Nàng lại nằm trên xích đu nghĩ tên đặt cho hài tử mới của mình. Hai tên kia là Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt, nàng muốn đặt một tên mới cho hài tử của mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại qua đi năm ngày, An thị vẫn chưa tìm được hài tử nào cho Nhữ Hinh. Bởi trừ khi người ta quá mức nghèo khổ mới phải bán hài tử thôi, nào có người nào tự nguyện bán hài tử thân sinh của mình bao giờ.
Nhữ Hinh ở trong viện tỉ mỉ tỉa bức tường trồng đầy tường vi trong Vong Địa. Nàng chăm chú đến nỗi Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến ôm lấy mình lúc này nàng mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Hinh nhi có nhớ ta?” Hạ một nụ hôn xuống mái tóc thơm tho của nàng Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ hỏi.
Nhữ Hinh khó chịu muốn đâm hắn một kéo cho xong, bất quá nàng cũng không ngu đến nỗi để hắn chết ở chỗ mình. Nàng dừng động tác trên tay không lâu lại tiếp tục tỉa: “Điện hạ đã thú tứ tỷ cũng xem như tỷ phu của Hinh nhi, thỉnh tự trọng.”
“Ta bị bức thú, tuyệt không phải tình nguyện.” Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn không buông tay, cằm hắn tì trên vai phải của nàng chậm rãi nói: “Người ta muốn thú chỉ có một mình Hinh nhi.”
Nhữ Hinh hừ một tiếng từ mũi ra vô cùng mạnh.
“Ta thề có trời đất chứng giám, ta chưa từng chạm qua Nhữ Dao. Nếu không tin nàng có thể hỏi nàng ta.” Hắn là nói sự thật, đời trước lẫn đời này hắn đều chưa từng chạm qua. “Tin ta.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Nhữ Hinh chưa từng hoài nghi câu nói này của hắn. Đời trước Nhữ Dao chưa gì đã bị nàng hại chết rồi, nào có cơ hội cho hắn đụng, chỉ là nàng không tin đời này đưa tận miệng hắn vẫn không ăn, dù gì cũng chung giường đụng chạm một chút cũng là có chứ. Thế nên nàng tiếp tục im lặng để hắn thề độc.
Cuối cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa lên trời thề độc. Nói một tràng rất dài cũng rất độc, hắn lại nhìn nhìn phản ứng của Nhữ Hinh.
Thấy nàng không nói, hắn lại tiếp tục nói cùng nàng: “Hinh nhi, gả cho ta, ta nhất định sẽ để nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này”
Nhữ Hinh nghe được câu này, kéo trong tay mạnh dùng lực, bông hoa tường vi nở rộ xinh đẹp rời cành hoa lệ rơi xuống đất. Hắn lại dùng cách này lừa nàng? Đời trước nàng gả cho hắn, vì sao không thấy nàng hạnh phúc nhất thiên hạ như hắn đã nói? Hắn chỉ muốn binh quyền của Nhữ gia mà thôi.
Chỉ là nàng quên mất một điều cực kỳ quan trọng, đó là đời trước hắn cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp xem như là ngang tay ngang sức. Một người là do hoàng hậu sở sinh, một người là sủng phi của hoàng thượng sở sinh, vì vậy mới cần binh quyền của Nhữ gia. Đời này, thái tử vị này của hắn ngồi vững hơn cả bàn thạch, cho dù không thú bất kỳ nữ nhi nào của Nhữ gia, cũng không thể nào lay được.
Mà Nhữ Liệp vẫn sẽ vì tình tỷ muội kim lan của An thị và hoàng hậu mà ủng hộ hắn, nên hắn căn bản không cần thiết lấy lòng nàng vì binh quyền.
Chỉ là với đầu óc của Nhữ Hinh hoàn toàn sẽ không nghĩ đến chuyện này đâu. Đời trước nàng một lòng với Trưởng Tôn Tề Duyệt, An thị khuyên gì dạy gì cũng nghe không lọt tai. Đời này nàng bị hủy dung nên An thị cực an tâm nàng sẽ không thể vào hoàng thất nên không có sâu xa giải thích mấy cái này, vì vậy nàng căn bản một chút cũng không biết.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy rõ được tường vi lăn lóc trên đất ngay bên cạnh chân hắn, hắn biết tâm trạng của nàng sẽ là thế nào. Bất quá đời này hắn nói được làm được, sẽ không để nàng ủy khuất nữa.
“Còn nhớ lần đó ta tặng nàng một chiếc nhẫn không nàng hồi lại cho ta một dây chuông không?”
Thấy Nhữ Hinh gật đầu hắn lại nói: “Đó là vật đính ước giữa ta cùng nàng, không ai có thể thay đổi được. Tin tưởng ta, ta có cách thú nàng.”

Nhữ Hinh nghĩ, hắn nói như thế nếu nàng bỏ qua chẳng phải mất đi cơ hội trả thù sao. Thế nên nàng gật đầu xoay người ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: “Cách gì? Có lâu không?”
“không lâu, chỉ cần nàng cùng ta tiến cung gặp phụ hoàng là được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nàng chịu thỏa thuận hắn lập tức nói ra chủ ý của mình. Bởi nàng là vì cứu phụ hoàng mới gặp tao ương hắn không tin không bức được phụ hoàng.
Quả như Trưởng Tôn Tề Duyệt nghĩ, Nhữ Hinh tiến cung diện thánh không bao lâu liền cầm được chiếu chỉ tứ hôn trở về. Đời trước một mình Trưởng Tôn Tề Duyệt quỳ trong thư phòng cũng không cản được phụ tử Nhữ gia bức hôn, đời này hắn có Nhữ Hinh cùng hắn cầu chiếu chỉ tứ hôn, hắn không còn cô độc một mình nữa.
Ở Nhữ gia một phen gà bay chó chạy, không ai ngờ được hoàng đế cư nhiên sẽ tứ hôn. An thị giận đến tím mặt chạy đến tìm Nhữ Hinh: “Ngươi nói, vì sao lại tiến cung còn bức hoàng thượng tứ hôn?”
Nhữ Hinh cũng không thể nói thật thế nên nàng im lặng không đáp. Nếu nàng gả, nàng để Trưởng Tôn Tề Duyệt hưu Nhữ Dao, vậy liền tốt rồi. Chỉ ít nàng hiểu rõ, trên thực tế hắn vẫn chưa từng chạm qua Nhữ Dao, là mọi người vì lạc hồng kia mà định tội hắn thôi.
Lại nói nếu nàng không gả, vậy kế hoạch của nàng phải tính là thế nào? Nàng biết bản thân trước giờ đều rất lười biếng, đầu óc cũng không được tốt nghĩ không ra cách gì hay ho, bất quá đời này nàng sẽ cố gắng không để Nhữ gia tao ương nữa.
An thị đầy lòng nặng nề thở một hơi nói: “Hinh nhi a, mẫu thân luôn vì ngươi tốt mà thôi, ngươi. . .sao lại. . .”Nói không nên lời nữa, nàng ôm ngực thở phì phò từng ngụm.
Nhữ Hinh bước đến đỡ lấy mẫu thân mình, nàng không nói ra được chuyện ở đời trước, tuy đời này nàng vẫn là chống đối lời phụ mẫu nhưng tuyệt không phải vì ích kỷ như đời trước nữa. Nàng muốn sửa sai, giờ nên bắt đầu từ phía Nhữ Dao. Nàng ta không chết, vậy An Lam Ca cũng sẽ không đau lòng rời đi, tam ca cũng sẽ không vì vậy mà tức chết.
Đời trước tuy nhìn không thấy thảm cảnh của bọn họ nhưng nàng cũng biết nhất định không có tốt đẹp gì. Có lẽ khi nàng chết cũng bị mang ra phía tây ném trên sa mạc cùng một chỗ với bọn họ. Đời này nàng không muốn Nhữ gia tao ương nữa.
“Mẫu thân, ngươi biết rõ thái tử hắn là bị người hại, nữ nhi cùng hắn là lưỡng tình tương duyệt, vốn là thanh mai trúc mã.”

“Mẫn thân đương nhiên biết.” An thị nâng gương mặt không hề hoàn mỹ của nữ nhi mình lên, đau lòng nói: “Nhưng Dao nhi đã gả đến đó, ngươi không nên làm như vậy.”
“Mẫu thân, hai người bọn họ vốn không thể, người hà tất làm như vậy.” Nhữ Hinh quỳ bên cạnh An thị, có chút nghẹn ngào y như là mình thực sự rất yêu Trưởng Tôn Tề Duyệt, không nỡ bỏ đi phần tình cảm này vậy: “Mẫu thân người chúc phúc nữ nhi có được không?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Chiếu chỉ cũng đã có An thị còn biết làm thế nào hơn nữa: “Mẫu thân cũng không biết nên nói thế nào với ngươi nữa, chỉ hy vọng ngươi sống thật tốt là được.”
“Đa tạ mẫu thân.” Nhữ Hinh vươn người ôm lấy An thị. Đời này định sẵn nàng sẽ không thể sống tốt rồi, nếu may mắn có lẽ còn giữ được mạng, nếu không. . .thế nên nàng hy vọng mọi người đều sống tốt.
Nhữ Tuân cùng tìm đến nàng, tâm trạng cũng nặng nề không khác gì An thị: “Mọi người làm như vậy là vì muội tốt, vì sao muội lại cố chấp như vậy?”
Nhữ Hinh ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt vô thần lắc đầu: “Đại ca sẽ không thể nào hiểu đâu.” Bọn họ không một ai biết được chuyện đời trước, có dùng trăm miệng cũng nói không rõ được.
“Ta biết muội là một lòng với thái tử, nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, vì sao còn cố chấp như vậy?” Nhữ Tuân nóng nảy vỗ bàn. Cả hắn lẫn Nhữ Dao đều là vì nàng, vì sao nàng còn thấy chết trước mắt vẫn muốn nhảy vào.
“Nhưng đại ca phải tin tưởng muội.” Nhữ Hinh dùng ánh mắt kiên định nhìn Nhữ Tuân, tay nắm chặt cổ tay của hắn: “Muội làm vậy hoàn toàn vì Nhữ gia.”
Nhữ Tuân bị ánh mắt kia làm kinh trụ, lời đến cửa miệng cố gắng cỡ nào cũng bật không ra dù chỉ là nửa chữ. Đây là còn chuyện gì hắn không biết?
Hắn có rặng hỏi nhưng Nhữ Hinh không nói, chỉ bảo với hắn sau này nàng xuất giá hắn vẫn phải giữ liên lạc với nàng, nhất định sẽ có ngày hắn hiểu được quyết định hôm nay của nàng. Hắn đầy đầu không hiểu nhưng cũng hỏi không ra được gì, đành quyết định từ bỏ.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.