Ngày hôm nay Minh tỉnh dậy rất sớm sau đó bắt đầu luyện võ, hắn đã ‘bê tha’ nguyên một ngày hôm qua cho nên ngày hôm nay nhất định càng phải nỗ lực .
Khác với mọi ngày, Minh không luyện côn pháp, cũng không luyện thương pháp mà là luyện tiễn pháp .
Nguyên chủ là kỳ tài võ học, điểm này đã nhắc nhiều lần chẳng qua ‘kỳ tài’ võ học ở đây không giống các câu chuyện võ học thôi, nó không cao siêu đến thế .
Trần Minh tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, bản thân nguyên chủ có hai điểm để được sư phụ hắn gọi là kỳ tài .
Thứ nhất là tay vượn, sải tay dài, lực tay lớn giúp cung tiễn trong tay Minh được nâng lên một tầm cao mới, không chỉ tầm bắn xa hơn, uy lực còn mạnh hơn .
Tại thời kỳ nhà Hán, cũng tiễn có sức sát thương không cao lắm, đương nhiên nó vẫn thừa sức g·iết người nhưng đảm bảo thua các thời đại sau này của Trung Quốc .
Nguyên do là bởi công nghệ rèn đúc ở thời đại này, không phải ngẫu nhiên mà Chu Thái người dính chín mũi tên vào người lại vẫn có thể mở đường máu cứu Tôn Quyền khỏi nguy hiểm .
Đặt ở thời đại khác, Chu Thái đã sớm gục, kể cả các mũi tên không bắn vào nơi yếu hại đi chăng nữa .
Điểm thứ hai mà Minh được cho là kỳ tài chính là đôi mắt .
Đôi mắt của Minh rất tốt, đôi mắt này được sư phụ hắn gọi là ưng nhãn .
Không phải mắt Trần Minh giống ưng mà là tầm nhìn của hắn rất tốt thậm chí nguyên chủ Trần Minh có thể nhìn được trong bóng tối trong điều kiện thiếu sáng .
Thân là người hiện đại, Minh cảm thấy năng lực của nguyên chủ không tính là gì, đại đa số người hiện đại nếu về thời cổ đại đều sẽ có ‘ưng nhãn’.
Cái gọi là tầm mắt tốt chỉ là . . . thị lực 10/10 thôi, nguyên chủ Trần Minh ném vào thời hiện đại thì con mắt của hắn cũng không có gì đáng nói .
Về phần nhìn trong bóng tối cũng không có gì thần thánh, đại đa số người hiện đại đều có thể nhìn thấy một chút hình ảnh mờ mờ trong bóng tối, không thể nhìn quá xa nhưng khoảng cách gần người thì vẫn có thể nhìn được trừ khi môi trường xung quanh không có chút ánh sáng nào .
Nguyên do mà mắt ưng ở thời đại này được gọi là kỳ tài bởi vì nhãn lực của người cổ đại không tốt lắm, Minh cảm giác 90% người cổ đại ném đến hiện đại đều bị cận thị, quan trọng là độ cận nặng hay nhẹ thôi .
Cũng không thể trách người cổ đại, đây là vấn đề dinh dưỡng, đại đa số người hiện đại từ khi sinh ra đã uống không biết bao nhiêu thứ bổ, dinh dưỡng cực phong phú thậm chí không thiếu đủ loại thuốc hay công nghệ cao bổ trợ, người cổ đại không so được .
Nhìn ban đêm cũng giống vậy, phải 70-80% cư dân sống tại thời Tam Quốc không nhìn thấy bất cứ thứ gì khi màn đêm buông xuống, đây là biểu hiện của bệnh quáng gà mà nguyên do cũng bởi dinh dưỡng .
Cho nên, mắt ưng của Minh cũng không có cái gì quá mức cao siêu nhưng những thứ tưởng như cực bình thường ở hiện đại đặt ở thời cổ đại cũng thành ‘kỳ tài’ .
Sở hữu tay vượn – ưng nhãn mới dẫn tới Minh được sư phụ truyền thừa .
Nói đến sư phụ của nguyên chủ cũng là thú vị .
Theo ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ không biết sư phụ mình là ai .
Sư phụ cũng không phải người Ngô Quận, Trần Minh thậm chí còn không biết sư phụ đến từ đâu, càng không biết tên sư phụ .
Hắn gặp sư phụ hoàn toàn là do duyên phận, hắn chỉ biết sư phụ mình là lão binh, từng tham gia quân ngũ thậm chí từng chiến đấu ở Lương Châu.
Lương Châu quá xa, đối với nguyên chủ mà nói thì hắn không tưởng tượng ra được .
Về phía Minh, hắn đương nhiên biết Tây Lương ở đâu, đây là chỗ Đổng Trác tung hoành.
Sư phụ là người dạy hắn kỹ thuật săn thú, để hắn trở thành một thợ săn ưu tú, nếu không Trần Minh cũng không thể trở thành thợ săn, càng khó mà tự nuôi dưỡng chính bản thân mình.
Trong mắt nguyên chủ Trần Minh, sư phụ của hắn vô địch thiên hạ dù sao Trần Minh cũng chưa từng thấy người lợi hại hơn .
Sư phụ của nguyên chủ bản sự kinh thiên, bắn tên trong 100 bước bách phát bách trúng thậm chí còn nắm giữ tuyệt kỹ - tam liên xạ .
Một lần có thể bắn ra 3 mũi tên, tên tên trúng hồng tâm .
Trần Minh thua xa sư phụ, hắn bắn tên chỉ trong khoảng 20-30 bước, ngoại phạm vi này nguyên chủ bắn tên cũng không chuẩn .
Về phần tam liên xạ thì thôi đi, quá khó .
Sư phụ đã dạy hắn nhị liên xạ nhưng nguyên chủ cũng không làm được, cho dù sư phụ dạy qua nhưng nguyên chủ cũng không có tư chất này .
Sư phụ dạy nguyên chủ được 1 năm sau đó rời đi, đến cả tên cũng không chịu lưu lại, nguyên chủ hiển nhiên không thể học hết bản sự của sư phụ nhưng bằng vào những gì hắn được học cũng đủ nuôi sống bản thân, đủ vào rừng săn thú trở thành một tên thợ săn nổi tiếng khắp vùng .
Minh cũng đoán không ra sư phụ thần bí của nguyên chủ là ai nhưng hắn lúc này lại đang tập luyện – nhị liên xa .
Dù sao so với nguyên chủ, tố chất của Trần Minh đã mạnh hơn quá nhiều, không cần tập luyện gì thì tiễn pháp quả thật hơn xa nguyên chủ .
Lê Văn Hưng đại tướng thông thạo tiễn thuật, cho dù thời đại của Lê Văn Hưng đã chuyển qua súng nhưng không có nghĩa cung tiễn không ai dùng .
Tiễn thuật của Lê Văn Hưng rất cao, 60 bước bắn trúng hồng tâm không phải việc đùa, vượt xa bản thân nguyên chủ .
Lại thêm Nguyễn Xí, cho dù Nguyễn đại tướng quân không am hiểu dùng cung tiễn nhưng một thân thần lực lại khiến cho tiễn thuật của Minh càng tăng mạnh .
Cái gọi là nhị liên xạ, bản thân nguyên chủ làm không được nhưng bằng vào hai vị đại tướng nước Nam lại thêm những gì lão sư phụ của nguyên chủ dạy, Minh có thể làm được hơn nữa còn tương đối tự nhiên .
Minh lúc này không dám nói trong trăm bước bách phát bách trúng nhưng trong 70-80 bước hắn có tự tin này .
Nói là nhị liên xạ nhưng cũng không phải hai mũi tên cùng lúc bắn ra mà có phân thời gian, một trước một sau chẳng qua thời gian rất ngắn, nếu không để ý còn chưa chắc có thể cảm nhận được .
Bản chất của nhị liên xa vẫn cứ là lực tay cùng chất lượng dây cung dù sao dây cung phải kéo rất lâu, lực tay cũng phải đủ khoẻ .
Cây cung trong tay nguyên chủ Trần Minh cũng . . . có tên, đây là đồ vật sư phụ tặng hắn, cung này gọi Đoạn Phong.
Nguyên chủ tiếp nhận cung quả thật không nghĩ nhiều nhưng mà khi Minh tiếp nhận cung này thì nghi hoặc không thôi .
Cung tất nhiên là cung tốt, không rõ chất liệu ra sao nhưng Lê Văn Hưng tướng quân hiểu cung, chỉ dùng lần đầu Trần Minh đã chắc chắn biết đây là cung tốt .
Từ nguyên chủ tiếp nhận cung này Minh quả thật yêu thích không buông tay .
Thật lòng mà nói nếu có thể dùng cung tiễn g·iết địch, Minh cũng không muốn động đao động thương dù sao . . . mạng chỉ có một .
Trong lịch sử, Lưu Bị cùng Tào Tháo đều có thể võ nghệ gia thân, tuy không bá đạo như Tôn Sách hay Tôn Kiên nhưng cả hai người đều trong loạn thế g·iết ra ngoài, trên tay phải có cả trăm cả ngàn nhân mạng, làm sao lại là hạng người trói gà không chặt ? .
Chỉ là theo thời gian, theo địa vị của hai người càng ngày càng cao, Lưu Bị cùng Tào Tháo càng ít tự mình động võ, nói đơn giản là mạng của bọn họ trở nên quý giá, có vô số người sẵn sàng thay hai người cản đao .
Minh tự nhận, mạng của mình quý còn hơn Lưu Bị cùng Tào Tháo cho nên hắn phải cẩn thận .
Địch nhân là ngói nát, hắn lại như mỹ ngọc, bình thường ai lại lấy mỹ ngọc v·a c·hạm ngói nát ? .
Luyện tốt cung tiễn, tại loạn thế mới càng ổn .
Một nguyên nhân nữa là Minh muốn luyện binh, hắn đã suy nghĩ rất kỹ, 50 tên tân binh hắn luyện trước mắt lấy cung binh làm chủ .
Hắn cũng không rõ Nghiêm Mẫn từ Lục gia cầm tới cái quỷ gì, luyện ra loại binh mã gì nhưng trước tiên cứ một đợt mưa tiễn chào hỏi đối phương đã thì tính sau .
Chiều nay hắn muốn mang tân binh luyện cung cho nên sáng nay coi như ‘ôn lại giáo án’.
Tất nhiên cung tiễn là dùng để đánh tầm xa, cận chiến vẫn cần học, Minh cũng tính dậy đám tân binh này chút thương pháp .
Không cần học cái gì, chỉ cần học hai chiêu cơ bản là được rồi .
Chiêu thứ nhất : Đâm Thương.
Chiêu thứ hai : Rút Thương.
Chỉ bằng hai chiêu này đối với đám tân binh này là đủ rồi thậm chí . . . Minh cảm thấy đủ cho tất cả q·uân đ·ội trong thiên hạ sử dụng .
Dù sao ra chiến trường, sức người có hạn, quan trọng nhất vẫn là kỷ luật cùng phối hợp của binh sĩ cho nên một bộ chiêu thức đơn giản này chỉ cần học tốt . . . luyện ra một nhánh tinh binh không khó .