Hai người lên đài tất nhiên biến thành trung tâm mọi sự chú ý .
Chu Cảnh ngồi trong lều trướng cũng đầy hứng thú, lại quay đầu nhìn Ấu Bình .
“Ấu Bình, ngươi nói Nghiêm hầu tử sẽ thua ? “.
Ấu Bình ở đằng sau gật gù thản nhiên đáp.
“Nghiêm hầu tử không phải đối thủ của đối phương “
“Giả đại nhân thân là thích sử cũng sẽ không đến mức nói ngoa, càng không cần vì một kẻ thợ săn tạo thế cho nên việc đơn thân g·iết ác hổ khả năng cao là thật, cho dù sai biệt cũng sẽ không quá nhiều “
‘Trần Minh có thể đánh ác hổ nhưng mà Nghiêm hầu tử không thể cho nên Nghiêm hầu tử thua chắc “.
Ấu Bình một bên nói, một bên trong mắt hiện lên tinh quang .
Hắn đã đến Giao Chỉ hơn tháng, bản thân cũng không có ra khỏi thành Long Biên dù sao hắn còn cần bảo hộ Chu Cảnh đồng thời phải cam đoan thành Long Biên an toàn .
Thành Long Biên hiện tại chỉ có 300 thủ vệ binh, Lục Tuấn mới rời đi, loạn Lương Long cũng mới kết thúc, có trời mới biết liệu có biến số gì không .
Ấu Bình tuy ghét đọc sách nhưng hắn không phải mãng phu .
Hắn lúc này ở trong lòng âm thầm cảm thán, nếu không phải không thoát thân được hắn kiểu gì cũng lên núi một chuyến, tìm một đầu ác hổ so chiêu một chút .
Nghe được Ấu Bình nói, Chu Cảnh không khỏi gật gù .
“Ấu Bình nha, ngươi nói quả thật có lý có cứ “
“Kể cũng buồn cười, Nghiêm hầu tử ghét nhất kẻ khác gọi hắn là hầu tử, tự lấy Bạch Hổ mà xưng nhưng mà trong quân doanh cũng không thiếu kẻ gọi hắn là Nghiêm Bạch Hầu “.
“Chẳng qua người ta ngại Lục gia sau lưng hắn, nhiều người vẫn nguyện ý gọi hắn Nghiêm Bạch Hổ nhưng mà lần này, hổ thật hổ giả vừa xem liền biết “ .
Chu Cảnh nói xong liền đứng lên chủ động ra khỏi doanh trướng .
Việc thú vị như vậy ngồi trong doanh trướng xác thực nhìn không đã .
Ấu Bình thấy vậy cũng vui vẻ đi theo, hắn cũng muốn xem càng gần một chút.
_ _ _ _ _ __
“Trần chủ bộ, ngươi cũng không để ý chúng ta dùng đao thật thương thật so tài chứ ? dù sao v·ũ k·hí gỗ cũng quá không có hứng “ .
Vì nơi này có rất nhiều tân binh cho nên xung quanh cũng không thiếu v·ũ k·hí gỗ .
Nghiêm Mẫn nhìn Minh, hắn cũng không cần Minh đáp lời cứ như vậy đi tới giá v·ũ k·hí lấy một cây đại đao.
Cây đao này tương đối nặng, lưỡi đao dày gấp 2-3 lần bình thường nhưng Nghiêm Mẫn cầm lên cũng không quá phí sức .
Nghiêm Mẫn cầm lên đại đao, tự tin của hắn tràn đầy thậm chí dưới đài không ít người đều bắt đầu tấm tắc .
Đều là quân của Chu Tuấn, trong một cái quân doanh, mọi người cũng không quá xa lạ với nhau .
Nghiêm Mãn trong q·uân đ·ội Chu Tuấn cũng rất có danh vọng, nổi tiếng dũng mãnh, dám chém dám g·iết nhất là hắn có một thức đao pháp cực kỳ đáng sợ .
Tất nhiên bởi Nghiêm Mẫn tính là trong quân, cho dù có người ghét hắn thì cũng không ai đứng ra nhắc nhớ Minh cẩn thận, đều là đồng lieu với nhau cần gì phải phối hợp với người ngoài đây ? .
Về phần Minh, hắn nhìn quanh một hồi rốt cuộc vẫn vươn tay ra cầm một cây trường thương .
“Thương chính là vua binh khí trên chiến trường, Trần chủ bộ lựa chọn tốt “ .
Nghiêm Mẫn chủ động khen ngợi Trần Minh đồng thời tiến lên một bước .
Minh thấy vậy cũng hơi chắp tay hướng về đối phương .
“Nghiêm giáo uý, mời “ .
“Tốt” .
Minh chủ động mời, Nghiêm Mẫn liền hô lớn một tiếng, bước chân hắn bước thật dài về phía trước, lấy một tay cầm đại đao .
Đại đao tương đối nặng dẫn tới đao của hắn một mực buông thõng xuống, nhìn có chút quái dị nhưng theo tốc độ Nghiêm Mẫn gia tăng, chỉ thấy vai hắn vận sức, mượn lực toàn thân vung đại đao ra .
Cánh tay dài của Nghiêm Mẫn phát ra thứ sức mạnh ghê gớm, đại đao chém thẳng về phía Minh .
Đối phương tận dụng lợi thế ‘tay vượn’ rất tốt, một đao này bổ xuống lực lớn vô cùng hơn nữa viễn siêu khoảng cách cận chiến bình thường .
Đao thế cực nặng, cho dù Ấu Bình tương đối chướng mắt với Nghiêm Mẫn nhưng đối với một chiêu này cũng phải tấm tắc .
BÌnh thường trong quân, ai mà không rõ một đao này của Nghiêm Mẫn tất nhiên luống cuống cực kỳ thậm chí một chiêu bị bại không phải không có .
Nếu hôm nay Nghiêm Mẫn một đao bại Trần Minh vậy Trần Minh sau này cũng không còn cần lăn lộn ở Giao Chỉ .
Về phần Trần Minh, hắn thấy đao thế của đối phương căn bản không có nửa phần sợ hãi, chỉ nhếch miệng một cái .
Hai tay nắm chắc trường thương, hai chân như cắm rễ xuống mặt đất, sống lưng thẳng tắp, không tránh không né ngược lại đâm ra.
Ai cũng biết, thương là v·ũ k·hí ‘tầm xa’ vừa nhanh vừa chuẩn nhưng sát thương thật ra cũng bình thường, nếu không đâm vào yếu điểm thì rất khó một chiêu bại địch .
Nhất là khi thế đao của Nghiêm Mẫn cực kỳ hung mãnh, lấy cứng đối cứng, trường thương lấy gì so với đại đao ? .
Nào ngờ, một thương kia đâm ra mang theo tiếng xé gió ghê người, mũi thương đâm thẳng vào mũi đao của Nghiêm Mẫn .
Nghiêm Mẫn chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, cổ tay hắn rung lên một cái, mũi đao vậy mà b·ị đ·âm chếch sang một bên.
Càng đáng nói là, Minh dùng mũi thương đâm chếch đường đao của Nghiêm Mẫn xong, hắn theo thế mà lên, trường thương trong tay đánh ngang sang một cái trực tiếp đánh vung đao trong tay Nghiêm Mẫn .
Lần này đâu chỉ cổ tay tê dại, đến cả cánh tay của Nghiêm Mẫn cũng tê dại, một luồng cự lực vô cùng lớn hất cánh tay hắn ra .
Sau đó Nghiêm Mẫn đã không giữ vững được cơ thể, bước chân loạng choạng mà Trần Minh lại như quỷ mị bước lại gần Nghiêm Mẫn, một quyền tung ra .
Một quyền đánh thẳng vào bụng Nghiêm Mẫn, Nghiêm Mẫn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, phần bụng của hắn như ‘quắt’ lại, căn bản thở không nổi .
Chỉ một quyền, Nghiêm Mẫn buông tay để đại đao rơi xuống, cả người cong như con tôm, đau đớn mà ôm bụng, miệng liên tục há ra như muốn hít thở không khí mới mẻ .
Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra nhanh lắm, bên dưới chỉ kịp thấy Nghiêm Mẫn vung đao, Trần Minh đâm thương .
Lại sau đó, Trần Minh chỉ cần một tay cầm thương vậy mà gạt phắt đao trong tay Nghiêm Mẫn ra sau đó tiến tới tặng cho Nghiêm Mẫn một quyền .
Một quyền đơn giản, Nghiêm Mẫn liền gục ngã, căn bản không còn sức chiến đấu, đến cả đại đao trong tay cũng buông ra .
“Đại ca, đại ca “.
Ở dưới đài, phản ứng nhanh nhất là hai huynh đệ của Nghiêm Mẫn, bọn họ rất nhanh chạy lên .
Cũng theo hai người này hốt hoảng, binh sĩ bên dưới vậy mà lập tức reo hò, bất kể là lão binh hay tân binh .
Dù sao trong q·uân đ·ội từ xưa đến nay luôn trọng dũng giả .
Nghiêm Mẫn ở trong quân Chu Tuấn cũng là một tay hảo thủ vậy mà không chịu được một hiệp, đám lão binh kia không phấn khích mới là lạ .
Cũng phải nói chút đến ‘1 hiệp’ Minh ngày trước không hiểu ‘hiệp’ chia như thế nào nhưng hắn đến cổ đại nửa tháng, chung quy vẫn là biết .
Tại cổ đại võ tướng giao chiến chia thành ‘chiêu’ – ‘hồi’ cùng ‘hiệp’.
Chiêu là đơn vị nhỏ nhất, cữ v·ũ k·hí chạm v·ũ k·hí có thể tính là một chiêu, đơn giản hơn thì chỉ cần xuất thủ cũng tính là một chiêu .
Một hiệp thì dài hơn, một hiệp được tính là khoảng dừng giữa các chiêu thức liên tục, thường thường khi đấu võ với nhau võ tướng hai bên đều cần nghĩ một chút giữa những lần so chiêu, mỗi lần nghỉ như vậy được gọi là 1 hiệp .
Cũng có nơi lấy số chiêu để mà tính hiệp, thường là 10 chiêu có thể quy thành một hiệp .
Cuối cùng là ‘hồi’ hồi ở đây là hồi trống, bình thường đấu võ giữa hai quân phải có tiếng trống chợ uy, một hồi trống dài vang lên, từ bắt đầu đến khi kết thúc có thể tính là một hồi .
Gõ trống phi thường tốn sức nhất là gõ liên tục lại thêm trống lớn cho nên một hồi trống cũng không có quy ước rõ ràng, cần tuỳ xem ‘tay trống’ chịu được bao lâu không nghỉ .
Binh sĩ bình thường, một hồi trống đại khái 5 phút đồng hồ nhưng mà gặp cỡ Trương Phi ra đánh trống vậy đại khái kéo đến 15 phút cũng được .
Nghiêm Mẫn lên đấu với Minh, tính như thế nào cũng chỉ một hiệp cho nên mới thể hiển ra Minh vũ dũng hơn người, mới làm đám sĩ tốt bên dưới reo hò như vậy .
_ _ _ _ _ _
Minh nghe được tiếng binh lính hò reo, hắn đột nhiên cảm nhận được huyết mạch trên người mình sục sôi .
Đây cũng không phải từ hắn mà đến từ hai đại tướng Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí .
Người hiện đại sẽ mãi mãi không hiểu người cổ đại cảm nhận được những gì, tiếng hò reo này của quân lính xung quanh cứ như một loại thuốc kích thích chạy dọc cơ thể Minh vậy .
Lê Văn Hưng cùng Nguyên Xí vốn chính là sinh hoạt trong loại không khí này, sinh hoạt trong những tiếng hò reo của binh lính, đây chính là vinh dự, là khoái hoạt của danh tướng thời cổ đại .
Càng là như thế, tinh thần một vị danh tướng càng được kéo căng, thần trí càng thêm thanh tỉnh, máu trong người càng thêm sục sôi .
Cái gọi là gõ trống trợ uy hoặc binh sĩ reo hò thật sự có thể kích phát ra dũng lực của một vị tướng quân .
Nắm trong tay trường thương, đây là lần đầu tiên Minh cảm nhận được sự hưng phấn này, thế cho nên hắn ngạo nghễ đứng đó, một tay nâng mũi thương cười mà chỉ ba huynh đệ họ Nghiêm .
“Ta gọi Trần Minh, người Mân Việt, gốc tích Dương Châu “
“Việt nhân Trần Minh, mời ba vị đội trưởng cùng lên “ .
Minh nói rất chậm nhưng âm vang vô cùng, theo hắn nâng thương mà đứng, theo từng chữ từng chữ từ miệng hắn thốt ra, trên thao trường binh lính reo hò càng thêm điên cuồng .
“Chiến, chiến chiến “ .
Nơi đây chỉ có vài trăm người nhưng đây là vài trăm nam tử, tuổi tác không giống nhau nhưng lại chưa từng thiếu cuồng nhiệt, chưa từng thiếu huyết tinh .
Mấy trăm người tụ lại hò hét vang trời, khiến cho thành Long Biên ngày hôm nay tựa hồ thêm vài phần sức sống, thêm vài phần náo nhiệt .
Minh biết hắn có thể cẩn thận, có thể điểm đến là dừng nhưng dưới tác động của hai vị danh tướng, Minh lại không còn muốn đè ép chính mình .
Đây là loạn thế, loạn thế phong vân xuất danh tướng .