Giang Đông không được phép là phe thắng được cuối cùng, đây là mấu chốt .
Giang Đông được thiên hạ vậy Giao Châu chắc chắn không lật được bàn thậm chí trường hợp xấu nhất chính là Giao Chỉ bị Hán hoá càng sâu thậm chí dung hoà vào Trung Quốc .
Cái này Minh không dám cược dù sao Sĩ Nh·iếp đã làm rất tốt trong việc Hán hoá người Bách Việt, giả dụ sau này nếu Giang Đông nhất thống thiên hạ, lại có mấy đời Sĩ Nh·iếp quyết tâm kinh doanh đất Giao Chỉ đây ? .
Tiếp theo, Minh cũng cần nghĩ con đường tương lai của hắn chỉ là hắn tạm thời cũng nghĩ không ra .
Vừa đến thế giới này, Minh cũng không muốn lập tức lựa chọn đường ra dù sao Tam Quốc chỉ là tiểu thuyết, nó có thể đúng bao nhiêu phần lịch sử ? .
Minh càng thiên hướng muốn đến Trung Nguyên, đi nhiều, xem nhiều một chút, tích luỹ trải nghiệm, kinh nghiệm sau đó làm ra lựa chọn .
Lựa chọn của hắn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ đại thế tương lai .
Đại thế ở đây không chỉ Trung Quốc mà còn cả Việt Nam dù sao hắn là người hiện đại, hắn có thể làm ra rất nhiều việc cải biến thời đại .
Không nói đến việc tìm ra châu Mỹ gì gì đó, cái này là không thực tế nhưng bằng hiểu biết trên biển của Minh kiếp trước, đi đến mấy nước như Malaysia, Philippines hay Indonesia thậm chí Nhật Bản cũng không tính khó khăn .
Càng là như vậy Minh càng muốn cẩn thận sau đó mới làm ra lựa chọn .
Hắn cũng không cầu làm ra lựa chọn tốt nhất dù sao ngươi mãi mãi sẽ không biết đâu là lựa chọn tốt nhất, đây là kinh nghiệm Minh đúc kết được khi ở trên biển .
Minh chỉ có thể chắc chắn khi làm ra lựa chọn là lúc hắn minh mẫn nhất, suy xét kỹ càng nhất, như vậy đủ rồi .
_ _ __ _ _
“Đại nhân . . . An Sinh không biết làm thế nào báo đáp đại nhân “
“Bằng không thì, đại nhân vừa đến đất Giao Chỉ cũng không có người đáng tin, ta lại nghe nói đất Giao Chỉ vốn rất loạn không bằng ta ở đây bảo vệ đại nhân một thời gian sau đó lại về Ngô Quận ? “.
Giả Tông thuận nước thì Minh cũng rất vui lòng đẩy thuyền .
Hắn muốn đến Trung Nguyên, đi nhiều, xem nhiều nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn lưu lại Giao Chỉ mấy tháng không phải không được, chủ yếu là hắn cũng muốn hiểu thêm về Giao Chỉ .
Giả Tông vốn đang nghiêm trang, nghe Minh nói như vậy thì mừng lắm .
“An Sinh, ngươi nói thật ? “.
Giả Tông cũng không giữ được vẻ đạo mạo, mất mà có lại sao không mừng được ? .
Tuy Minh không đi theo hắn nhưng có thể giúp hắn mấy tháng này là được rồi phải biết mấy tháng đầu tiên ở Giao Chỉ tuyệt đối là khó khăn nhất .
Vượt qua mấy tháng này vậy sau này cũng không còn quá khó khăn nữa dù sao hắn có thể chiêu binh mãi mã .
Không phải chiêu người Hán đến Giao Chỉ mà là chiêu chính người Giao Chỉ .
Đây cũng là cách triều đình nhà Hán thường dùng để duy trì quyền lực của Giao Chỉ dù sao phe thân Hán ở Giao Chỉ nhiều lắm .
Không nói đâu xa, thời điểm này một đội ngũ binh lính rất nhanh tiến ra khỏi cửa thành .
Đi đầu là một viên tướng nhìn có vài phần hiên ngang vũ dũng có điều . . . không so được với Minh .
Nguyên chủ thân cao phải đến 1m88, thân hình to lớn, lưng hùm vai gấu trong khi vị tướng quân kia tuy mặc giáp trụ nhưng chiều cao cũng không đến 1m8, đại khái hơn 1m7 .
Với dân thường đói ăn đói mặc thì chiều cao này không tệ nhưng so với tướng lĩnh thông thường thì chỉ tính là bình thường .
Vị tướng kia vừa xuất hiện, Minh liền biết ý xuống ngựa, chủ động lùi lại phía sau dù sao thân phận của hắn không được phép ‘đi song song’ cùng Giả Tông, cũng không được ‘cưỡi ngựa’ chỉ có thể đứng .
Giả Tông cũng không cản Minh lại dù sao đây là quy củ, hắn cũng sẽ không chủ động phá hư quy củ, ngược lại coi như là không thấy, chủ động dục ngựa tiến lên chào hỏi vị tướng kia .
Minh từ sau khi nhìn tướng lĩnh nhà Hán một mắt liền lại không nhìn nhiều, trái lại có một người khác làm Minh chú ý .
Chỉ thấy trong đoàn binh lính tới đón tiếp Giả Tông có một văn sĩ, ăn mặc giống nho sĩ Hán triều nhưng vẻ mặt lại không quá giống người Hán .
Nói sao đây ? ít nhất đối phương không cho Minh cảm giác giống nho sĩ thông thường, ít nhất đối phương hơi ‘đen’ .
Tiếp theo là giày, nho sĩ thích đi giày vải còn người này lại dùng giày rơm .
Minh rất khó nhận xét về đối phương chỉ có thể cảm thấy đối phương không quá giống người Hán, đây có lẽ là người Bách Việt đi ? .
“Trong sử sách có nói, phe thân Hán tại đất Giao Chỉ không ít cho nên đối phương là phe cường hào thân Hán đi ? “.
“Mấy trăm năm trước, Hai Bà Trưng nổi dạy được rất nhiều lạc tướng, lạc hầu ủng hộ, đám chiếm toàn bộ đất Mê Linh sau đó mở rộng ra khắp Giao Châu nhưng phải biết thời điểm đó toàn bộ Giao Chỉ cũng không trên dưới một lòng, tỷ như Mã Viện vào Giao Chỉ cũng có người Bách Việt vì hắn chỉ đường “
“Thời Hai Bà Trưng còn là như thế huống gì là mấy trăm năm sau “.
Minh ở trong lòng thầm ước định, tất nhiên hắn cũng không chê trách gì đối phương .
Cái này cũng giống như Việt Nam vào thời Pháp thuộc, rất nhiều quan lại người Việt làm việc cho Pháp, chỉ cần bọn họ tận tâm tận lực làm việc, cũng không giúp người Pháp tận lực nghiền ép người Việt vậy bọn họ cũng không xấu .
Dòng chảy của thời đại mà thôi, thuận nước đẩy thuyền là bình thường, cũng không phải ai cũng là Hai Bà Trưng thậm chí toàn bộ thời nhà Hán đô hộ Giao Chỉ cũng chỉ có khởi nghĩa Hai Bà Trưng làm lớn nhất .
Mấy trăm năm qua cũng chỉ có duy nhất khởi nghĩa của Hai Bà Trưng là có thể coi như thống nhất đất Giao Chỉ phần nào đó, đây không chỉ là công tích để lại cho muôn đời mà còn là tài năng của Hai Bà Trưng .
Mấy trăm năm mới có thể đi ra hai vị như vậy, cũng không thể cầu người người ai cũng như Hai Bà Trưng .
Chỉ cần đối phương không đi quá giới hạn vậy không có gì đáng để chê trách thậm chí chính bản thân Minh hiện tại không phải cũng là phe thân Hán sao ? .
_ _ _ _ _ _
Mây tầng nào gặp mây tầng đó .
Giả Tông cùng với viên tướng nhà Hán trò chuyện thân mật với nhau còn Minh cũng rất nhanh làm quen với ngươi văn sĩ kia .
Đúng hơn là đối phương chủ động làm quen hắn dù sao chỉ cần không mù đều sẽ thấy hắn cưỡi ngựa đứng cạnh Giả Tông .
Trải qua trò chuyện mới biết, đối phượng họ Lý, tên Bạn .
Lý Bạn làm văn hộ cho người nhà Hán, chủ yếu giúp phiên dịch văn thư Hán hoá sang ngôn ngữ bản địa .
Nghe đến ngôn ngữ bản địa bản thân Minh còn cảm thấy rất thú vị nhưng hỏi ra mới biết là hắn nghĩ nhiều .
Đầu tiên mà nói tộc Bách Việt gồm rất nhiều tộc người Việt cho nên không có chữ viết thông nhất, chữ viết của tộc Bách Việt càng giống như dạng ký hiệu đơn giản hơn .
Thời kỳ xa xưa cụ thể là thời nhà Tần hoặc thời Hùng Vương thì quá xa xôi, mọi việc thế nào bản thân Minh không biết, Lý Bạn cũng không rõ ràng nhưng chữ viết của người Bách Việt hiện tại đích xác là như thế, giống như dạng ký tự đơn giản miêu tả hàng hoá cùng tiền bạc, nói là chữ tượng hình cũng không sai .
Người Việt cổ càng yêu thích trạm khắc hình vẽ lên các vách đá mà không phải lưu lại văn thư .
Tiếp theo, tuy người Bách Việt không có chữ viết thống nhất nhưng lại có ngôn ngữ bản địa mà ngôn ngữ bản địa rất khác với người Hán .
Nhiệm vụ của Lý Bạn chính là như vậy, hắn sẽ phiên dịch văn tự chữ Hán sau đó truyền miệng cho người bản địa, tất nhiên trải qua mấy trăm năm lệ thuộc triều đình phương Bắc, có rất nhiều thứ đã mất đi .
Hiện tại ngôn ngữ chính thống của Giao Chỉ vẫn là chữ Hán cùng tiếng Hán dù sao Giao Chỉ vẫn là một châu chính thức của Hán triều .
Ngược lại dạng ngôn ngữ hay ký hiệu của người Bách Việt cổ càng giống tiếng dân tộc ở hậu thế, đã không còn là chủ lưu .
“Đáng tiếc ta cũng không biết chữ nôm “ .
Minh ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, hắn không biết chữ nôm, không cách nào tạo ra văn tự riêng cho người Việt cổ .
Tất nhiên Minh tuyệt đối không nghĩ mang chữ Việt Nam hiện đại về dạy cho người Việt cổ, đây là hành động cực kỳ ngu xuẩn du sao đây mới là giai đoạn năm Quang Hoà, ngươi mang bảng chữ cái tiếng Anh đến làm cái gì ? .
Có trời mới biết mấy nước phương Tây hiện tại còn đang chơi cái bộ môn gì .
Tự cách điệu chữ viết, mang chữ Việt hiện đại đến cổ đại không khác gì t·ự s·át dù sao thời đại này ngươi không dùng chữ Hán vậy ngươi dùng cái gì giao thương với người Trung Quốc ? .
Đấy là chưa kể cách phát âm thời hiện đại khác hoàn toàn với cổ đại, ngươi không chỉ cần dạy chữ viết mà còn muốn dạy cho người cổ đại cách phát âm mới, ai nguyện ý đi học, học xong lại có ích lợi gì ? .
Chỉ có chữ nôm, tận dụng truyền thống văn hoá người Việt kết hợp với hán tự tạo thành một thể chữ riêng mới có thể thích hợp với thời đại này .
Thời đại này, Việt Nam muốn phát triển không thể không phòng Trung Quốc nhưng cũng không thể không cần Trung Quốc .