Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 33: Đãn vị quân cố (i)



Editor: Táo

Sắc chàm ẩn phương xa, thoang thoảng đâu đó mùi trà đen.

Chiều tàn, chúng tôi mang theo thành quả thu hoạch được trở về dược phòng, Hoa Đà rất thân thiện mời tôi ở lại tiểu viện cùng thưởng trà.

Hai tấm thảm nhỏ cứu lấy đầu gối nhức mỏi, một ấm trà đen đặt trên nền đất, cả Hoa Đà và tôi đều cầm chén sứ trong tay. Còn có dược liệu treo bốn phía, gió đưa hương thuốc thoang thoảng.

Tam quốc loạn thế gian, một vùng đào nguyên nhỏ này, giống như đang lẻ loi ẩn nấp dưới lửa.

“Vậy cô nương nói mình là đồ đệ củahắn”. Hoa Đà nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

Tôi đã quen với khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, dù sao cũng không phải là tỏ thái độ, cũng không phải do hắn cố tình. Chỉ là không ngờ hắn cũng nghiên cứu đến chuyện này, vừa rồi ở trong núi còn tiện miệng hỏi tôi có phải là đồ đệ của Quách Gia không?

“Quách Phụng Hiếu người này còn làm sư phụ sao, vậy hắn dậy cho cô nương thứ gì?”

Tôi lại “ách” một chút, giải thích:”Thật ra không thể nói là đồ đệ. Ta thấy hắn xem ta ở vị trí nửa nha hoàn, nửa là kẻ đeo bám”.

Cũng không biết Hoa Đà kia nghe có hiểu gì không, dù sao tôi cũng thấy hắn ý vị thâm trường khẽ gật đầu một tiếng.

Sau đó, tôi lại nghĩ đến một chuyện, vội hỏi: “Hoa Đà, tại sao hôm qua khí sắc Quách Gia lại không tệ, còn ngài ngược lại lại rất khẩn trương, còn hoài nghi có phải cỏ dính thứ gì khác không, có chuyện gì sao?”

“Chuyện này…” Hoa Đà trầm ngâm hồi lâu:”Thật ra cũng không xác, có lẽ là do tư tâm của y giả*”.

(*) suy nghĩ riêng của lang y.

“Tư tâm. Giải thích rõ xem?”

Từ lần trước, Quách Gia nói cảnh giới của tôi quá thấp, giờ lại nghe nhân tâm y giả* này nói đến tư tâm, hình như có chút ngược ngược”.

(*) lương tâm thầy thuốc, đạo đức nghề nghiệp không liên quan đến suy nghĩ riêng.

“Tức là sợ bệnh nhân ta đến giờ chưa chữa khỏi, lại được người khác chữa khỏi”. Hoa Đà uống cạn một hơi trà, chén rỗng đặt trên tay.

Vì vậy, tôi lại mỉm cười: “Hóa ra Hoa Đà ngài thích nói đùa đến vậy”.

Sau này, tôi cuối cùng cũng lĩnh hội ra khi ấy Hoa Đà thật sự không phải đang nói đùa. Nhưng cái gọi là sau này, cũng thực sự là rất lâu sau này.

Khi Hoa Đà rời khỏi, đột nhiên trời nổi mưa lớn. Ngài ấy cũng không cho tôi ở lại thêm một lát nữa, chỉ đưa cho tôi một chiếc ô. Vì vậy, tôi chỉ có thể nhận lấy chiếc ô tốt đẹp này rồi đi bộ trở về.

Đi ngang qua trước gian phòng Quách Gia, thấy người nọ lười biếng dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt phá lệ nhìn về phía cửa sổ mở ra, giống như đang nhìn mưa. Bên cạnh hắn có một ấm rượu vang, mặc dù vật chứa nó là một ấm trà sứ trắng, nhưng tôi đã ngửi ra đó là mùi rượu vang.

Tôi xuất hiện trước khung cửa sổ của Quách Gia, cùng hắn bốn mắt giao nhau.

Bên tai tiếng mưa tí tách, tôi không khỏi nghĩ, quả nhiên là sắc xuân suy tàn. Lại nhìn dáng vẻ tản mạn này của hắn trước mắt, cũng có ý nghĩa tương đồng với từ này. Vì vậy, trêu đùa nói: “Một mình chớ dựa lan can, giang sơn vô hạn“.

Hắn lại nhìn tôi, chậm rãi trả lời: “Biệt ly dễ dàng…Gặp gỡ khó khăn”. *

(*): Trích thơ Lãng đào sa của Lý Dục.

“Hả?” Tôi ngạc nhiên: “Ngài cũng biếtcâu này?! Hóa ra người kia ngay cả thơ này cũng từng dùng qua? ”

“Người nào?”

Nhớ lại đây là một điều cấm kỵ, tôi cũng không muốn giẫm lên bãi mìn. Có lẽ Quách Gia chỉ tùy ý đối lại một câu như vậy, dù sao hắn cũng coi như là một văn nhân.

Vì vậy, tôi tự động bỏ qua chủ đề này và hỏi hắn: “Ngài đang nghĩ gì?” “Câu hỏi này là vì vừa nãy nhìn hắn hình như có điều suy nghĩ, còn có câu nói giống như không phù hợp với văn phong thường ngày của hắn.

“Ta đang nghĩ…” Hắn tiếp tục từ từ nhìn tôi, khác biệt chính là lần này khóe môi lại có một độ cong: “Rõ ràng cô nương cầm ô, vì sao hơn nửa người vẫn ướt?”

Tôi cũng không nói gì, cầm ô trên đỉnh đầu xuống để Quách Gia nhìn thấy rõ hơn, trên mặt ô rõ là có mấy cái lỗ lớn nhỏ. Chắc là Hoa Đà đã lâu không dùng nên không hề để ý, còn tôi mới đi một lúc mới phát hiện ra, còn không biết xấu hổ đi nói với Hoa Đà sao?

“Thật vất vả cho cô nương!”

“Ha ha, ta thú vị sao?” Quách Gia cười to, lại ho khan: “Còn xiêm y thay không? ”

“Ừm, xiêm y thì có, nhưng…” Tôi nhìn hắn, tràn đầy kỳ vọng: “Ta muốn tắm.”

“Tắm thì tắm, nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ cô nương muốn ta hầu hạ cô nương?”

Hắn không hề che dấu ý trêu chọc trong lời nói, ngồi trở lại trong phòng, rót rượu trong bầu.

Tôi lại đến trước phòng, hướng bên trong dò xét một lượt nói: “Nhưng ta chỉ biết chỗ lấy nước, không biết chỗ có thùng tắm ở đâu?”

“Thôi thôi” Quách Gia uống rượu, phất tay nói: “Cô nương mượn dùng một chút đi. Nhưng nó chỉ có trong phòng ta, trừ khi cô nương không phiền. ”

“Thứ cho nữ tử phóng khoáng này, tất nhiên là không ngại!” Tôi cười tủm tỉm đáp ứng. Mặc kệ hắn có nhớ hay không, danh hiệu nữ tử phóng khoáng này là hôm ở Bạch Môn Lâu lúc mới gặp, hắn đã dành vương miện này cho tôi.

Ngày sau khi nhớ tới ngày này, tôi chỉ biết than mình lúc ấy thật sự quá hào phóng không kiềm chế được dù chỉ một chút. Dù sao thân là nữ nhi, mà cứ như vậy ở trong phòng một nam tử có thể nói là không thân quen thoát y trần trụi chui vào thùng tắm cứ thế tắm mà không để ý gì. Còn ngăn cách giữa chúng tôi, chỉ có một bức bình phong yếu ớt mà thôi

Tôi nằm thoải mái trong nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh uống rượu của Quách Gia ở bên ngoài.

Vốn định cảm tạ, tôi đột nhiên mở miệng: “Vốn còn lo lắng ngài mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không để cho ta dùng thùng tắm của ngài. Ta không ngờ ngài lại tốt bụng đến vậy, đa tạ rất nhiều!”

“Đừng đắc ý. Là ta nể tình cô nương giúp Hoa Đà đi hái thuốc. ”

“Nói đi. Ngài có thể cho ta biết câu trả lời chưa? Về phụ thân của đứa trẻ kia?” Tôi phải thừa nhận, đối với chuyện linh tinh này, không hiểu sao tôi lại rất để ý.

“Đây là chuyện của ngày hôm qua. Ta đã nói là nếu cô nương đề cập đến nó vào ngày khác, ta sẽ không trả lời.” Quách Gia nói như vậy.

Tôi trong nháy mắt không nói gì, biện bạch với hắn: “Nhưng ngài nói hôm nay nếu ta giúp Hoa Đà hái thuốc xong, ngài sẽ nói cho ta biết mà!”

“Hả? Ta không nhớ đã nói điều đó” Giọng điệu của hắn quả thực rất xấu xa.

“Làm ơn đi, nam tử hán đại trượng phu tín nghĩa không phải đặt lên hàng đầu sao? Chính miệng ngài nói ta giúp Hoa Đà hái thuốc xong thì về hỏi ngài mà!”

“À, trí nhớ không tệ. Như cô nương nói, ta để cô nương đến hỏi ta, nhưng không đồng ý nhất định sẽ nói cho cô nương biết. ”

Sau những lời này của hắn, tôi thừa nhận mình hoàn toàn bại trận, thật sự không thể biện minh thêm thứ gì, ai bảo hắn có thể mặt dày như vậy chứ.

Chính khoảnh khắc cảm thấy bị trêu chọc đến tức giận, tôi lại kiếm ra lý do cho Quách Gia. Chả lẽ phụ thân của đứa bé kia thật sự không phải là Quan Vũ? Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì, chuyện khiến tôi kinh ngạc hơn đã xảy ra – Quách Gia, y bào rộng lớn của hắn xuất hiện bên cạnh bình phong. Trong nháy mắt đó, tôi cứng đờ cả người đến mức không dám nhúc nhích, lại thấy khuôn mặt hắn từ phía sau bình phong lóe ra, mà bước chân của hắn đang thực sự tiến lại gần tôi!

Tôi theo bản năng đưa hai tay bảo vệ toàn bộ hai bên ngực rồi chui vào trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh.

“Ngài, ngài đang làm gì vậy?!” Tôi mơ hồ hỏi.

Hắn lại lười ngáp một cái, chỉ chỉ giường của hắn phía sau tôi nói: “Ta mệt rồi.”

“Vậy, vậy ít nhất ngài hãy chờ ta mặc xong y phục đã! Nào có ai không phép tắc như ngài, nam nữ thụ thụ bất tương thân”. Tôi thật sự rất luống cuống.

“Cô nương phóng khoáng tắm trong phòng ta như vậy, còn nói cái gì nam nữ bất tương thân.” Quách Gia đi qua bên cạnh tôi, trực tiếp vào thẳng trong giường.

Tôi cũng vội vàng đổi hướng ở trong nước, chú ý động tĩnh của hắn.

Ánh mắt lại nối tiếp như vậy. Không ngờ hắn lại ngồi bên giường, đăm chiêu nhìn tôi. Cũng giống như tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.